Bạn đang đọc Vương Gia Bản Phi Muốn Độc Sủng: Chương 1: Phần Đệm: Kiệu Hoa Tới Cửa
Tháng ba, là mùa tốt nhất trong năm, trải qua thử thách của mùa đông, xuân về trên đất nước, nơi nơi dạt dào sức sống, đúng là mùa thích hợp để du hồ đạp thanh. Cho nên dù là trên núi hay là trên nước, khắp nơi đều là tài tử giai nhân kết bạn thưởng xuân.
Mà Thái Bình Thành, thì giống như tên của nó, ca mùa mừng cảnh thái bình, là một trong thành trấn phồng hoa nhất của Tây Ngụy, phồn hoa thì nào nhiệt, náo nhiệt đừng quên Vong Ưu hồ, nhưng mà, trong ngày thường hồ Vong Ưu náo nhiệt nhất, hôm nay lại hơi quạnh quẽ, ngược lại Mục Phủ ven hồ Vong Ưu, ngựa xe như nước người đến người đi nối liền không sứt rất náo nhiệt, chỉ vì nữ nhi Mục gia Mục Đồng Đồng, phải cho tài nhân xưng Nhiễm Mặc
Một thân Nhiễm Mặc, lai lịch không rõ, về thân thế của hắn, có các tin đồn khác nhau, có kẻ nói hắn là hoàng tử đương triều, cũng có người nói hắn là thái tử. Mà những tin đồn này cũng không quan trọng, quan trọng là dưới tay hắn là một trăm bảy mươi hai ngân hàng tư nhân, trải rộng khắp Tây Ngụy, thậm chí kéo dài đến xung quanh lãnh thổ, hiệu buôn trên danh hiệu kia càng nhiều không kể xiết, chớ nói chi là những bất động sản ruộng đất kia, chỉ sợ ngay cả chính hắn cũng không rõ có bao nhiêu.
Chỉ là một người thân thế không tưởng như vậy, phú khả địch quốc (giàu có nhất nước), muốn thú nữ nhi Mục gia ngay cả tên còn chưa biết, tuy rằng tin tức này làm rớt tròng mắt mọi người.
Nhưng cái này ngay cả nhân gia mặt cũng không thấy người, đương nhiên sẽ không bỏ qua cõ hội tốt này, mượn cơ hội này leo lên, xem có thể hay không từ đó lao đến chỗ tốt, dù sao, Nhiễm Mặc chính là cự phú Tây Ngụy, tay nhân gia run lên, theo đầu ngón tay phùng lý lậu hạ, đều là tài phú kinh thiên.
Loại tình huống này, thu lễ thu tới tay vợ chồng mục thị đã sớm vui mừng. Toàn bộ Mục gia trên dưới nghênh đón đưa đã qua vội vàng thành hỗn loạn, trong viện đỏ rực một mảnh, cõ hồ ngay cả một chỗ đứng chỗ ngồi đều nhanh không có.
Mà hậu viện Mục gia, chính chủ hôn sự, Mục Đồng Đồng, đại tiểu thư Mục gia, giờ phút này lại uể oải bò ở trên song cửa sổ, nhìn thấy bên ngoài vợ chồng mục thị vội vàng từ sau bất đắc sĩ thở dài, thở dài, lại thở dài.
Một bên nha hoàn, Tiểu hề chịu không nổi, buồn khổ nhìn tiểu thư nhà nàng: “Tiểu thý, người cũng đừng lại thở dài nữa, cái lỗ tai nô tỳ đều nghe ra cai kén.” Từ lúc lão gia cấp tiểu thý quyết định cuộc hôn nhân này, tiểu thư nhà nàng liền bức bộ dáng này, mỗi ngày trừ ăn cơm đi ngủ ra chính là ghé vào cửa sổ thở dài. Hôm nay đây cũng một trăm lẻ ba tiếng thở dài. Tròng mắt vừa chuyển, nhìn Mục Đồng Đồng đề nghị: “Nếu không, nô tỳ theo tiểu thư ra ngoài đi dạo, tản bộ cho khuây khỏa cũng tốt?”
Miễn cưỡng quay đầu lại liếc mắt một cái nhìn Tiểu Hề, Mục Đồng Đồng phát ra một trăm lẻ bốn tiếng thở dài, uể oải mở miệng: ” Tiểu Hề, tiểu thư nhà ngưõi ta, cũng thực muốn đi ra ngoài đi dạo, tản bộ cho khuây khỏa, chính là ngươi xem xem những người đó, ta muốn là đi ra ngoài, ngươi nghĩ ta còn có thể sống mà trở về không?”
Nơi nào ba tầng ra ba tầng người, đem Mục gia vây chật như nêm cối, đều mong đợi ngó nhìn, sẽ đợi nàng đi ra ngoài tự chui đầu vô lưới chứ, nàng hiện tại đi ra ngoài, nàng suy nghĩ lại chưa đi đến nước?
” Ngạch?” Lăng lăng nhìn Mục Đồng Đồng, Tiểu Hề quay đầu lại xuyên thấu qua cửa sổ mắt nhìn đám người bên ngoài, dã man nhiều người, cái cổ không khỏi co rụt lại, quay đầu nhìn về phía Mục Đồng Đồng vô cùng buồn chán, nhãn tình sáng lên: “Tiểu thư, chúng ta có thể phẫn nam trang như mọi khi, từ cửa sau chuồn ra, nô tỳ nghe nói Ngọc lưu ly phường có hàng mới, đều là đồ vật hiếm có?”
Ngọc lưu ly phường? hàng mới? Mục Đồng Đồng bĩu môi, vung tay lên: “Hay là thôi đi, đừng nói cái gì Ngọc lưu ly phường nữa, Vương chưởng quỹ kia nhìn thấy ta, liền như nhìn thấy quỷ, ta dầu gì cũng là đại hộ khách của hắn, mỗi lần nhìn thấy ta liền chuồn mất, ngươi nói hắn quá mức không biết phận?”
Nhưng đó cũng là có nguyên nhân thật là tốt đi? Nhìn vẻ mặt lòng căm phẫn điền dong Mục Đồng Đồng, Tiểu hề khóe miệng giật giật, không dám mở miệng, chỉ là cặp mắt không khỏi liếc về phía cái bình phong ngọc lưu ly trong phòng.
Nghe nói bình phong Lưu Ly này là trấn điếm chi bảo ( báo vật bán hàng) của phường Lưu Ly. Chính do nể tiểu thý là đại hộ khách nên Vương chưởng quỹ kia mới nhịn đau đưa ra. Nhưng lần trước lúc Vương chưởng quỹ đến đưa hàng, vừa vào cửa, liền thấy rõ ràng mấy con vịt bắt mắt xuyên qua Bạch Nhý Ngọc của bình phong Lưu Ly bèn ngất ngay tại chỗ. Sau khi tỉnh lại thì dáng vẻ giống như kẻ đã chết cha lại gả chồng ẹ, một đôi tay run đến không thể hơn được chỉ thẳng vào mặt tiểu thý mà hồi lâu nói không ra lời. Sau này có lẽ được người làm của phường Lưu Ly đưa về. Từ đó trở đi, chỉ cần tiểu thý đi tới cửa phýờng Lưu Ly là Vương chưởng quỹ liền lắc người biến mất, động tác nhanh nhẹn đến mức cũng không nghĩ đó là người đã gần năm mươi tuổi.
Bĩu môi nhìn phía dưới cười giống đóa hoa, hai tay vợ chồng Mục thị liều mạng nhận lễ vật, Mục Đồng Đồng rốt cục không nín được, hỏi ra nghi hoặc trong lòng nhiều ngày nay: “Tiểu Hề, ngươi nói, ta sẽ không phải là cha mẹ ta ôm về nuôi dưỡng chứ? Căn bản là không là con ruột bọn họ, cho nên bọn họ mới đem ta đẩy vào chỗ chết.”
Kinh ngạc nhìn Mục Đồng Đồng một hồi lâu, khóe miệng Tiểu Hề mới kéo: “Tiểu thý, tại sao nói như thế? Lão gia phu nhân nghe được sẽ thương tâm.” Nói xong liếc trộm ngắm cả phòng là vật trang trí vô giá, nếu không phải con ruột, với lão gia phu nhân keo kiệt như thế, như thế nào lại không tiếc rất nhiều rất nhiều bạc để tiểu thư tiêu xài?
“Nếu như là con ruột, ngươi nói bọn họ thế nào lại cam lòng đem ta gả cho cái Nhiễm gì gì đó, vì tiền đem ta đẩy vào hố lửa?” Mặc dù chính mình cũng biết vợ chồng Mục thị cưng chiều nàng, nhưng Mục Đồng Đồng vẫn là nhịn không được nghi ngờ. Liền quang xem nam nhâm có tiền kia, cũng không nuốn nghĩ, muốn thật là tốt, như thế nào lại chẳng biết tại sao xin lấy nàng khi tên đều chưa biết, nàng cũng không phải đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
“Không đến mức chứ?” Thật cẩn thận xem xét mắt Mục Đồng Đồng: “Vì cái gì tiểu thý nghĩ gả cho cô gia chính là nhảy vào hố lửa a, phải không như vậy không xong? Lão gia phu nhân đã đồng ý hôn sự này, khẳng định cũng là có lý do a?”
Cái gì đạo lý? Chân mày cau lại, Mục Đồng Đồng liếc mắt một cái nhìn Tiểu Hề: “Tiểu Hề, ngươi cũng không muốn nghĩ muốn, Nhiễm Mặc kia ra sao, nổi tiếng nhiều năm như vậy, khẳng định niên kỷ rất lớn, nếu như là người tốt đã sớn cưới vợ sinh con đẻ cái, như thế nào còn có thể luân được đến tiểu thư nhà ngươi? Còn có mấy năm nay ngươi cũng nghe nói không ít sách nói chuyện xưa của hắn, thủ đoạn độc ác, lãnh khốc tàn nhẫn, những điều này ngươi đều đã quên?
“Người nói chuyện kể?” Không xác định chợt hạ đôi mắt, Tiểu Hề lui về phía sau từng bước: “Tiểu thư không phải đã nói, đó là tin đồn thêu dệt không thể tin sao?”
“Tin, cũng phải có ấn tượng mới được.” hừ lạnh một tiếng, Mục Đồng Đồng đột nhiên xoay người, ôm đồm ngụ ở tay Tiểu hề: “Mặc kệ như thế nào, dù sao ta sẽ không gả cho Nhiễm Mặc, Tiểu Hề, chủ tớ một lòng, cuối đời hạnh phúc của ta đều phải trông cậy vào ngươi.”
“Có, có nghiêm trọng như thế không?” Nhìn Mục Đồng Đồng, Tiểu Hề cảm thấy chính mình sắp té xỉu, rất muốn nói, tiểu thư lời của người, nô tỷ áp lực rất lớn a.
“Có.”Vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tiểu Hề, Mục Đồng Đồng dùng sức gật gật đầu: “Cha mẹ đã thu Nhiễm Mặc mười vạn hai sính lễ, chắn dựng thẳng sẽ không trông nom sống chết của ta, ta hiện tại cũng chỉ có thể nhờ vào ngươi, Tiểu Hề, ngươi cũng không muốn tiểu thư nhà ngươi gả đi sau đó bị Nhiễm Mặc kia tra tấn đến chết, đúng không? Cho nên ngươi nhất định cần phải giúp ta.”
“Ta?” trừng lớn mắt chỉ vào mũi mình, chỉ biết theo tiểu thư mười mấy năm, cũng không phải là giả, thông thường tiểu thư một ánh mắt, nàng chỉ biết trong lòng nàng suy nghĩ. Nhất là lúc này, càng là dùng ánh mắt đơn thuần vô tội nhìn người, hậu quả lại càng là nghiêm trọng, mà cố tình ở ánh mắt như thế, bất luận cự tuyệt cái gì đều nói không nên lời, cúi đầu nhận mệnh: “Tiểu thư muốn nô tỳ giúp như thế nào?”
Thấy Tiểu Hề đáp ứng giúp, Mục Đồng Đồng nở nụ cýời, ung sung tự tin vỗ vỗ ngực: “Ba ngày sau kiệu hoa sẽ tới cửa. Ta tuyệt đối không thể ngồi chờ chết, nhất định phải chạy đi. Ngươi chỉ cần theo kế hành động, bảo đảm không ngu.”
Sau đó, xác định kiệu hoa tới cửa. Theo kế hoạch từ trước, Tiểu Hề mặc giá y vừa dày vừa nặng này vào, trên đầu cắm đầy hạt châu ngọc phỉ thúy. Phủ khoăn voan hí thủy uyên ương lên, đoan đoan chính chính ngồi ở trước giường Mục Đồng Đồng.
Mà Mục Đồng Đồng còn lại là một thân trang phục nha hoàn, sợ bị người khác nhận ra, con mắt trên trát son tạo thành biểu cảm giả tạo khóc sưng mắt, sau đó vừa thấy người thì cúi đầu nhỏ giọng khóc nức nở, dù sao hôm nay đều ở bên ngoài náo nhiệt. Thỉnh thoảng vài người tới, cũng cùng các nàng không quá quen thuộc. Cũng không sợ bị nhận ra.
Đỉnh một khối châu ngọc, cái cổ Tiểu Hề đều nhanh thẳng không đứng dậy, len lén xốc khăn voan lên, căng thẳng nhìn Mục Đồng Đồng: “Tiểu thý, như vậy thật có thể được không, vạn nhất đến lúc đó chạy không thoát làm sao bây giờ?”
“Yên tâm, có ta ở đây, không có khả năng kia.” Liếc mắt một cái nhìn Tiểu hề trấn an, nghe được một hồi tiếng bước chân, Mục Đồng Đồng vội vàng đem khăn voan cho Tiểu Hề cái đẹp, vừa văn thu hồi tay, chợt nghe cửa truyền đến thanh âm Mục phu nhân: “Con gái a, chuẩn bị tốt chưa?” Bởi vì Mục Đồng Đồng trước đó đã phân phó, sợ trên kiệu hoa phía trước thấy vợ chồng Mục thị tâm sinh không khỏi thương tâm khổ sở, khóc tìm trang dung, cho nên Mục phu nhân chính là cách cánh cửa hỏi, nhưng chưa đẩy cửa vào.
Cách cánh cửa, chỉ nghe thanh âm, Mục Đồng Đồng cũng không sợ lộ chân tướng: “Nương, người yên tâm đi, con đều chuẩn tốt, chỉ là luyến tiếc nương cùng cha.” Dù sao cũng là phụ mẫu nuôi dưỡng nàng vài chục năm, thường ngày đối với nàng cũng tôt, giá vừa đi, cũng không biết lúc nào mới có thể gặp lại. Mục Đồng Đồng cũng nhịn không được thương tâm khổ sở.
Nghe ra Mục Đồng Đồng trong giọng nói nghẹn ngào, hốc mắt Mục phu nhân cũng có chút ẩm ướt, nhìn cửa phòng đóng chặt, âm thầm may mắn, may là nha đầu Đồng Đồng kia đã nói trước, chỉ là thanh âm nghe một chút, thì vạn phần không muốn, nếu như gặp mặt, chỉ sợ sẽ ôm nhau khóc nức nở.
Hít vào một hơi, Mục phu nhân mạnh mẽ kéo ra một mạt mỉm cười, đối về cửa phòng dặn dò: “Tiểu hề, sau này tiểu thư bên mình cũng chỉ có mình ngươi, ngươi cần phải chăm sóc thật tốt tiểu thư, chớ để giống như trước hồ đồ như vậy.”
“Nô, nô tỳ đã biết, phu nhân yên tâm, nô tỳ nhất định chăm sóc tốt tiểu thư.” Nhìn chằm chằm khăn voan, Tiểu Hề vừa nghe Mục phu nhân nói vội vàng mở miệng nói, một bàn tay nắm chặt có thể xiết chết, chỉ sợ phu nhân đẩy cửa đi vào, vậy nàng cùng tiểu thư đều xong rồi.
Ngoài cửa Mục phu nhân còn muốn nói gì, thì có người đến báo, kiệu hoa tới cửa rồi, bà mối đã vào phủ, Mục phu nhân vừa nghem vội vàng bỏ đôi chủ tớ mà đi nghênh đón.