Vương Gia Bá Đạo Quá Yêu Vương Phi

Chương 12


Đọc truyện Vương Gia Bá Đạo Quá Yêu Vương Phi – Chương 12


Bên trong Khắc Hoa các vô cùng tráng lệ, những dải lụa mỏng màu đỏ từ xà nhà trút xuống, bên trong là lụa mỏng màu trắng trơn, tám trụ cột màu đỏ nổi bật, trên từng cây cột đều treo những bức vẽ nhiều màu sắc, đó là các bức họa hình động vật trông rất sống động, cũng hết sức đồ sộ, trên bốn phía vách tường cũng được treo các bức thư họa tinh phẩm, lan can lầu hai cũng dùng vải đỏ thắt thành bông hoa, trông rất long trọng.
Sân khấu được bố trí tại trung tâm, bên dưới sân khấu đặt hơn hai mươi cái bàn, có thể chứa hơn năm mươi người, mà ở lầu hai là những sương phòng khép kín, các công tử tự chọn ình một vị trí có tầm nhìn tốt nhất, trên lầu hai có đặt hai cái bàn phía trên có thể quan sát được toàn bộ sân khấu, ở đó đặt hai chiếc tràng kỷ màu vàng được trạm trổ tinh xảo, trên bàn bày sẵn điểm tâm đẳng cấp, vị trí này, người bình thường không thể ngồi, chắc là chuẩn bị cho quý tộc hoàng cung ngồi.
Hội thi đã bắt đầu, Tô Khả Nhi theo mọi người đi vào đại sảnh, sau đó, tìm một vị trí không có người rồi ngồi xuống, bởi vì cô không muốn gặp những phiền toái không cần thiết, không muốn gần người khác quá, cô chọn một vị trí ở trong góc trong, còn các vị tiểu thư mỗi nàng đều chọn ình một chỗ ngay đằng trước, một vị trí bắt mắt nhất, có hai vị tiểu thư vì chỗ ngồi mà tranh chấp nhau vài câu, có chút không thoải mái, còn Tề Tú Viện căn bản cũng không cần lo lắng tìm chỗ ngồi, bởi vì chỗ ngồi của nàng đã được đặt sẵn, ngay dưới trước sân khấu.
“Tô cô nương, sao cô nương lại chọn vị trí này?” Nha hoàn của Tô Khả Nhi khó hiểu hỏi.
Vị trí này cũng không tồi mà.” Tô Khả Nhi mím môi, cô không hề có ý định đến tranh thắng thua gì, cô chỉ đến để vui thôi.

Lúc này, trong đại đường, nhìn toàn bộ, nam đều là hoa phục gấm, mũ ngọc trên đầu, còn nữ thì nhan sắc mỹ lệ, trang phục rực rỡ, trang sức đầy đầu, lóng lánh, càng tăng thêm vẻ sáng chói. Tô Khả Nhi thở ra, tự mình rót một ly nước chè xanh, uống một ngụm.
Lúc này, trên sân khấu một vị nam tử trung niên cười rạng rỡ hướng mọi người phất phất tay áo, cất tiếng nói: “Các vị công tử tiểu thư, xin hãy yên lặng một chút, tại hội thi lần này được mở ra, rất vui mừng các tiểu thư công tử có thể tham gia đầy đủ, hội thi lần này mang một ý nghĩa trọng đại, chính là đã kinh động đến Hoàng thượng.” Nói xong, liền ôm quyền tôn kính, nói tiếp: “Hoàng thượng đã mở kim khẩu, nếu công tử nhà ai tài văn chương hơn người, nổi bật hơn người, sẽ được tiến cử vào cung làm quan văn, còn các vị tiểu thư, người nào có diện mạo xinh đẹp thiên tư, nếu có tài nghệ phi phàm, trổ hết tài năng, cũng có cơ hội được tuyển vào cung là phi.”
Những lời này vừa thốt ra, trong đại đường đang im lặng chợt vang lên những tiếng bàn luận huyên náo, các thiếu nữ mỗi người đều lộ sắc mặt vui mừng, những âm thanh véo von không ngừng, lúc này, trên sân khấu, người nam tử trung niên tuyên bố hội thi bắt đầu.
Hội thi bao gồm thi cầm kỳ thư họa, cầm, là các vị tiểu thư trình diễn một nhạc khúc tâm đắc nhất, kỳ, là đánh cờ ở mỗi bàn cờ đã được đặt sẵn ở bên, thư, là các vị công tử tự mình làm thơ từ để dự thi, họa cũng như vậy, các vị công tử thiên kim sẽ trổ hết sở trường vẽ tranh của mình ra, để mọi người thưởng thức đánh giá.
Mọi người chờ đợi vị tiểu thư nào sẽ lên biểu diễn, lúc này, một vị tiểu thư can đảm bước lên biểu diễn, chỉ thấy tay nàng gẩy dây đàn, tiếng đàn trong trẻo vang lên làm cho đại sảnh huyên náo trở nên yên tĩnh, một khúc nhạc vô danh, tiếng đàn uyển chuyển, xuân ý mông lung, thanh thoát động lòng người, cả hội thi tràn ngập sự hợp nhất mạnh mẽ của hương vị, tiết mục vừa mới bắt đầu đã vang lên những tiếng trầm khen ngợi.

Tô Khả Nhi say mê nghe, đánh đàn như này, dựa vào thiên phú là một chuyện, nhưng sau đó quan trọng hơn cả là phải có sự nỗ lực rèn luyện bền bỉ, mà nữ tử cổ đại từ nhỏ đã học cầm rồi, kiên trì bền bỉ, nhiều lần luyện tập, thực sự là ở trên sân khấu mười phút bằng dưới sân khấu luyện tập mười năm, Tô Khả Nhi đối ước ao được một phần tài nghệ của các nàng.
Trên sân khấu, tiếng đàn đã dứt, thiếu nữ hơi quỳ xuống tạ lễ với mọi người, sau đó xuống sân khấu, tiếp theo, Lưu Khoan Thai lên, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn đầy tự tinh, cũng thể hiện luôn là một tiểu thư duyên dáng, cô ta chẳng cần phải chuẩn bị đàn gì cả, mà gia đình nhà của cô ta mang lên sân khấu, Tô Khả Nhi chống cằm, chờ mong màn biểu diễn của Lưu Khoan Thai, muốn xem cô ta thể hiện như thế nào?
Tiếng đàn của Lưu Khoan Thai cất lên, tuy nhiên, khác so với thiếu nữ dự thi trước, tiếng đàn của Lưu Khoan Thai có sự trống rỗng hỗn loạn, âm sắc thô ráp, tuy nhiên, không khó nghe mà là không thể nghe lọt tai được, không hấp dẫn người nghe vào trạng thái say mê, ánh mắt của Tô Khả Nhi đang mông lung khắp nơi thì bỗng dưng nhìn thấy trên lầu hai có bóng dáng quen quen, chỉ thấy ở đó Tiêu Thương đang ngồi dựa vào ghế, khuôn mặt tuấn tú, dáng dấp uy nghiêm, trên người mặc kim bào làm anh ta trông rất uy nghiêm khí phách, quý khí bức người, bất khả xâm phạm, ngay ghế bên trái anh ta cũng có một người ngồi đó, tầm ba mười tuổi, khuôn mặt nghiêm trang, cũng mặc áo bào, ngọc quan trên đầu, uy phong nghiêm nghị.
Tô Khả Nhi nhìn theo ánh mắt của Tiêu Thương, không khó nhận ra, anh ta đang hướng về Tề Tú Viện kiều mị như hoa đang ngồi trước sân khấu, Tề Tú Viện như cảm nhận được ánh mắt nóng rực cuồng vọng của Tiêu Thương, cụp mắt xuống, lông mi run rẩy, khẽ cắn môi, e lệ.
Tô Khả Nhi nhếch miệng châm biếm, tên Tiêu Thương này tự ình là thanh cao ngạo mạn, nhìn thấy mỹ nhân cũng biến thành dã thú! Cô còn tưởng anh ta là thánh nhân, không có thất tình lục dục chứ!

Lúc này ở trên sân khấu, Lưu Khoan Thai cũng biết biểu hiện của mình không được tốt, cho nên lúc bước xuống sân khấu, có chút luống cuống nhẫm phải vạt váy suýt nữa ngã xuống, tất cả mọi người bên dưới đều lộ ánh mắt lo lắng, còn trong góc Tô Khả Nhi lại nở nụ cười nhạt, mắt nheo lại nhìn xung quanh, lơ đãng chạm phải ánh mắt sắc bén của Tiêu Thương đang có lửa giận, ánh mắt thể hiện sự cảnh cáo.
Tô Khả Nhi chẳng sợ gì, lè lưỡi trêu hắn, rồi giả mặt quỷ, rồi trừng mắt, sau đó hừ một tiếng, hất đầu.
Tiêu Thương ngồi ở trên sầm mặt xuống, giận giữ nhíu mày lại, hắn hừ một tiếng, cuối cùng nhìn Tô Khả nhi với ánh mắt hung dữ.
Giữa lúc Tô Khả Nhi vùi đầu vào món điểm tâm thì trên sân khấu lại vang lên những tiếng xôn xao, tiếp theo, một bóng dáng khuynh thành chậm rãi bước lên sân khấu, chính là Tề Tú Viện, chỉ thấy cô ấy nở nụ cười thản nhiên quyến rũ, chúm chím, hai lúm đồng hiện hiện ra, thật chẳng khác trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt tu hoa, tóc đen mượt như mây, đôi mắt sáng thông minh, chẳng thua kém gì Phi Yến trong cung nhà Hán, Bao Tự Tây Chu, Tề Tú Viện vừa lên sân khấu, các công tử bên dưới đều đứng hết lên, ánh mắt suồng sã thưởng thức như chưa từng thấy thiên hạ đệ nhất mỹ nhân ở kinh thành bao giờ vậy.
Tô Khả Nhi đưa mắt nhìn Tề Tú Viện ở trên sân khấu, lại nhìn thoáng qua Tiêu Thương, chỉ thấy ánh mắt sáng rực của anh ta đang hướng về kiều ảnh trên sân khấu, đầy hưởng thụ.
Tề Tú Viện dùng ngón tay gẩy đàn, tiếp đó, trong đại sảnh vang lên âm thanh trong trẻo như giọt mưa xuân, trong lành như nước, âm sắc thâm thúy nhẹ nhàng, linh hoạt kỳ ảo như nước trong nguồn núi chảy ra, chậm rãi đi vào lòng người mà an ủi nhân tâm, lại như hướng về bầu trời xa xăm xóa tan màn đêm tỏa ánh sáng rực rỡ, theo tiếng đàn uyển chuyển, mọi người trong đại sảnh đều trở nên say mê, nín thở đắm chìm vào điệu nhạc, Tô Khả Nhi cũng thầm khen ngợi trong lòng, Tề Tú Viện thật sự là thiên tài.

Tô Khả Nhi đang chăm chú theo dõi, chợt thấy Tiêu Thương đã rời khỏi chỗ ngồi, bóng dáng cao lớn chắp tay đứng ở lan can khán đài, nhìn không chớp mắt nữ tử trên sân khấu, đôi môi gợi cảm nở một nụ cười dịu dàng, Tô Khả Nhi nghĩ thầm, cái cô Tề Tú Viện này chẳng bao lâu nữa sẽ bị Tiêu Thương đưa vào Vương phủ làm Vương phi rồi đây!
Nhưng khi Tô Khả Nhi rời mắt khỏi đó chợt lại thấy ở cửa sổ Tây sương phòng cũng có một bóng dáng anh tuấn tú dật đứng đó, khuôn mặt tuấn tú, Tô Khả Nhi làm sao quên được chứ? Anh ta chính là người đi qua hành lang hôm nay, mỹ nam Mạc Dạ Ly mà! Đệ nhất mỹ nhân quả nhiên lợi hại, có sức ảnh hưởng thật lớn, thể nào sau cuộc thi này có bao nhiêu là nam tử mong muốn được sự để ý của cô ấy.
Mạc Dạ Ly đang đứng ở cửa sổ chợt cảm thấy có ánh mắt ở bên dưới nhìn mình, mày nhíu lại, mặt đổi hướng, bất ngờ chạm phải ánh mắt của Tô Khả Nhi, Tô Khả Nhi thấy anh ta nhìn mình, bất ngờ tim đập thình thịch, liền mở to mắt nhìn lại đôi mắt thâm sâu kia, không hề tỏ ra thái độ e thẹn, cô mím môi, khẽ nở nụ cười, đúng lúc ấy, tiếng đàn đã ngưng, mọi người như hoàn hồn, tiếp đó, tiếng vỗ tay hoan hô sôi nổi.
Trong tiếng vỗ tay, Tô Khả Nhi ngước mắt lên nhìn lần thứ hai hướng về phía tây, phát hiện cửa sổ đã đóng lại, Tô Khả Nhi hơi thất vọng quay xuống, thấy Tề Tú Viện đã đi xuống, chưa kịp ngồi xuống đã bị một người ngăn lại, cười nói:”Tề cô nương, Vương gia chúng tôi muốn mời cô nương lên lầu cùng nhau thưởng trà luận thi.”
Khuôn mặt trắng trẻo của Tề Tú Viện đã ửng đỏ, cô hơi trầm ngâm rồi mỉm cười gật đầu: “Vâng, xin công tử dẫn đường.”
Người thiếu niên dẫn Tề Tú Viện lên lầu, đi vào sương phòng phía đông, Tô Khả Nhi cũng nhận ra sự kỳ lạ, không thấy bóng dáng của Tiêu Thương trên đó nữa, vậy có phải Vương gia được nhắc đến là Tiêu Thương không? Quả nhiên trong lòng không nén nổi nỗi nhớ nhung da diết đối với mỹ nhân liền triển khai tấn công, thật đáng khinh!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.