Vương Gia Bá Đạo Quá Yêu Vương Phi

Chương 115


Đọc truyện Vương Gia Bá Đạo Quá Yêu Vương Phi – Chương 115


“Theo ta hồi kinh đi.” Một giọng nói khàn khàn vang lên, Tiêu Thương nhìn nữ tử đang nằm bên mình, giọng điệu có chút khẩn cầu.
Tô Khả Nhi nhập nhèm mở mắt ra, nghe được câu đó, lập tức mở to mắt, nhíu mày nói: ‘Huynh phải đi?”
“Triều đình xảy ra một số chuyện, ta phải về.” Tiêu Thương gật gật đầu, vuốt ve mái tóc của nàng, hôn nhẹ lên trán nàng, nói tiếp: ‘Quan trọng hơn là, ta muốn phong muội làm vương phi, làm Vương phi của Tiêu Thương ta.”
Tô Khả Nhi ngạc nhiên, ngẩng lên, nhìn đôi mắt thâm thúy kia, cô cắn môi không trả lời, Tiêu Thương giận hờn nói: “ Những gì ta có lỗi với muội, ta sẽ dùng cả đời này để bồi thường uội, đều là sai của ta, khiến muội thiệt thòi lâu như vậy, ta xin lỗi…” Đôi môi bạc một lần nữa lại hôn lên trán Tô Khả Nhi, nói lời xin lỗi, có trời biết, lúc ấy vì sao hắn lại quá nghiêm khắc đối với nàng như vậy, hắn chỉ biết là, không biết từ khi nào, hắn chán ghét nàng tiếp cận nam nhân khác, hắn cầm chừng nàng, chỉ vì không muốn nàng bị nam nhân khác cướp đi.
Tô Khả Nhi vùi đầu vào trog cánh tay Tiêu Thương, vẫn không nói gì, không phải là không muốn nói, mà là không biết nên nói gì, đầu óc trống rỗng, duy nhất là trong đầu hiện lên một ý nghĩ, thật ra, ngay từ đầu cô đã thích Tiêu Thương, ngay từ khi nhìn thấy người đàn ông này, cô đã bị anh hấp dẫn, chỉ là hành vi của anh quá mức, mới khiến cô từ thích thành hận, giờ đây, cô có cảm giác như nằm mơ, là mình đi một vòng thì lại quay về điểm ban đầu.
Cô không rõ mình là quá mức ngang bướng, còn là vì cái gì, để buông xuôi một tình cảm và tiếp nhận một tình cảm mới, thật không dễ dàng gì, cho nên, lúc biết tình yêu của Tiêu Thương, cô chỉ muốn trốn tránh, bởi vì sợ hãi đối mặt, nhất là khi quản gia đem nhiều chuyện nói cho cô biết, cô càng muốn tránh. Vì sao? Bởi vì cô sợ hãi, sợ sẽ động lòng với Tiêu Thương, bởi vì, bất tri bất giác, cô ý thức được Tiêu Thương làm ình nhiều chuyện như vậy, toàn là những điều mà cô chưa từng để tâm tới, không để ý, lúc đó, trong lòng cô chỉ có Mạc Dạ Ly. Cô mới biết, thì ra, những gì Tiêu Thương làm, đều là vì quá yêu cô, quá để tâm tới cô, nhưng tình yêu này lại làm cô không dám thừa nhận.
Tiêu Thương dần dần thay đổi, làm cô bối rối, bởi vì cô cảm thấy mình có lỗi với Mạc Dạ Ly, dù sao cô đã yêu mạc Dạ Ly sâu đậm như vậy, rốt cuộc cô yêu mạc Dạ Ly từ lúc nào, có lẽ là lúc cô bị Tiêu Thương tra tấn, khi cô độc cô chỉ mong muốn có một người để cô dựa vào, Mạc Dạ Ly cho cô cánh tay, cho cô ấm áp, cũng làm cô cảm động. Tiêu Thương càng thêm ác liệt, cô càng muốn trốn đi thật xa, cô lại càng muốn được bảo vệ, Mạc Dạ Ly là người đàn ông ôn nhuận như ngọc, ôn hòa, ở cùng với Mạc Dạ Ly, làm cho cô đắm chìm trong ánh mặt trời ấm áp, không có áp lực, tựa như một người anh với người em, cũng giống như một người yêu ngọt ngào vô hại, Mạc Dạ Ly còn dành cho cô bao nhiêu là sự bao dung.

Còn Tiêu Thương thì cường ngạnh, yêu vô thanh vô tức, vô thanh vô tức, chỉ là, càng yêu càng làm tổn thương Tô Khả Nhi, hắn không ý thức, yêu một người không phải là cường ngạch bắt nàng nhốt lại, mà là để cho nàng tự do, đợi đến khi hắn hiểu được đạo lý này, hắn chuẩn bị cho nàng tự do, mới phát hiện, nàng đã yêu người khác rồi, vào lúc đó, hắn bối rối, phẫn nộ, lại không thể nề hà, cuối cùng, không thể không dùng quyền lực của mình để áp chế hết thảy, đoạt lại Tô Khả Nhi, có đôi khi, yêu không từ thủ đoạn thật xấu hổ, nhưng mỗi người đều có quyền tranh thủ hạnh phúc của mình, bất luận việc hắn dùng thủ đoạn là vô sỉ, vẫn là ác liệt, làm nô lệ cho tình yêu, cũng vẫn đáng giá đồng tình, trước mặt tình yêu, ai cũng hèn mọn.
Tiêu Thương sai ở chỗ hắn cao ngạo tự tôn, nếu có thể từ bỏ thủ đoạn, cầu xin tình yêu, nếu có thể sớm ý thức được nội tâm của mình, tình cảm sẽ không hạnh khổ như vậy.
Tô Khả Nhi sống ở trong Tiêu Vương phủ, trong mắt cô Tiêu Thương đã thay đổi rất nhiều, hắn đã có thể ôn nhuận như ngọc, có thể thoải mái cười to, càng khiến cô giật mình chính là, rốt cuộc buổi tối Tiêu Thương đã tới phòng cô bao nhiêu lần rồi? Đường đường là một vương gia, vậy mà chỉ đợi đến ban đêm mới dám đến, thật buồn cười, nếu đêm hôm đó cô vẫn ngủ say mà không tỉnh lại, thì có lẽ cô sẽ không dễ dàng tha thứ nhanh cho Tiêu Thương như vậy, nhưng ông trời lại cố tình để cô nghe tiếng tiếng lòng của Tiêu, nghe được sự thổ lộ của anh, đối với một người đàn ông như vậy, tin là cô gái nào cũng phải cảm động. Huống chi, người đó đường đường là một vương gia.
Thấy Tô Khả Nhi không nói lời nào, Tiêu Thương nôn nóng nâng cằm nàng lên, để nàng nhìn vào mắt mình, bối rối hỏi: “Thế nào? Muội có đồng ý không?”
“Muội…” Tô Khả Nhi không biết nói gì, có đôi khi, một câu nói rất đơn giản trong một thời điểm nào đó lại rất khó khăn, đây không phải là câu trả lời bình thường, mà là một câu hứa hẹn, hứa hẹn cả đời.
“Đồng ý với ta, được không?” Tiêu Thương bá đạo lại hôn, miệng lẩm bẩm, giọng nói có chút khẩn cầu.
Tô Khả Nhi yên lặng thở dài, trong đầu đột nhiên hiện lên đủ loại hình ảnh, một bóng người lướt qua trong đầu, nghĩ tới hạnh phúc của người đó. Cô không trực tiếp trả lời mà đặt tay lên vai anh đón nhận nụ hôn của Tiêu Thương, đợi đến khi Tiêu Thương buông cô ra, cô mới vùi đầu vào ngực anh, trả lời: ‘Vâng.”

Tuy rằng một tiếng rất khẽ, nhưng làm cho toàn thân Tiêu Thương cứng đờ, ngây ngốc, rồi tiếp theo là vui mừng như điên, cuối cùng hắn đã có đáp án mà hắn muốn.
Bảy ngày sau, ở Tiêu vương phủ, một hôn lễ long trọng được tổ chức, tân khách rất đông, ngồi chật khắp sảnh đường, tân nương xinh đẹp kiều diễm, chú rể tuấn dật tuyệt luân, toàn bộ kinh thành giống như nước sôi trài, bởi vì hôn lễ long trọng diễn ra cả đêm, pháo hoa đón mừng, chiêng trống vang khắp…
Nửa tháng sau, trong hoa viên Tiêu vương phủ, một dáng người kiều mỵ ngồi trong một đình hoa, chiếc váy thêu hoa mẫu đớn hồng nhạt kiêu sa, trên đầu trâm ngọc cao quý, khuôn mặt nữ tử có thể nói là xinh đẹp như hoa sen mới nở, cao quý thanh nhã.
Một nha hoàn đi tới, tay cầm một chén canh gà hầm, từ xa đã ngửi được mùi thơm, nha hoàn bước tới, nói: “Vương phi, uống chút canh đi.”
Nữ tử gật gật đầu, ngồi thẳng lên, nha hoàn bước tới thổi hơi nóng trên bát canh hộ nàng, bất chợt thấy khuôn mặt nữ tử lập tức khó chịu, sau đó che miệng chạy ra cây cột nôn thốc, tình huống này làm cho nha hoàn hoảng sợ.
“Vương phi, ngươi bị sao vậy?” Nha hoàn lo lắng hỏi.
Chỉ thấy nữ tử ho khan vài tiếng, tuy rằng khuôn mặt có chút tái nhợt nhưng nụ cười thì lại ngọt ngào hạnh phúc, lắc đầu nói: ‘Không sao.” Ba ngày trước, nàng mới biết mình có thai.

Nữ tử này không ai khác chính là tô Khả Nhi, sau ngày thành thân là những ngày khoái hoạt, xét đến cùng, trong suy nghĩ của nữ nhân, chẳng qua cũng chỉ muốn một cuộc sống yên ổn, có một trượng phu yêu mình, cái gọi là oanh oanh liệt liệt, là yêu, vậy là đủ rồi.
Một ngày vào trung tuần tháng bảy, thời tiết sáng sủa, ánh nắng gay gắt như lửa, nhưng cũng không cản được mọi người ra ngoài du ngoạn, tại Định An tự nổi tiếng ở kinh thành, từ sáng sớm khách hành hương đã đến dâng hương hướng phật, cầu xin binh an, lúc này, một chiếc xe ngựa xa hoa đi tới, xe chậm rãi đi đến chân núi chùa chiền, dừng lại, một nam tử trong trang phục mãng bào bước xuống, dáng người cao lớn, mặt như huyền ngọc, mũi như đao tước, đôi mắt sáng sắc bén làm người ta không dám đến gần. Mày kiếm dài xéo tỏa ra uy nghiêm vô thượng, hắn đưa mắt nhìn xung quanh, lát sau, mới vén rèm lên, khẽ gọi: “Khả Nhi.’
Tiếng gọi vừa cất lên, một cánh tay trắng nõn đưa ra đặt vào lòng bàn tay nam tử, nam tử cầm chặt lấy, vén được rém lên, thấy nữ tử đi ra, làn da mịn như ngọc, tóc mai rũ xuống bên má càng tăng thêm vẻ phong tình, đôi mắt lanh lợi thông minh, xinh xắn đáng yêu, trên người mặc váy màu xanh nhạt, tay khẽ chống thắt lưng, bước xuống chậm rãi.
Nữ tử bước xuống xe, chân lại không cẩn thận hơi hẫng, nam tử bên cạnh vội ôm lấy nàng, sợ nàng ngã, nữ tử mím môi cười, nhẹ nhàng nói: ‘Không sao đâu.”
Nam tử ngẩng lên nhìn trăm bậc thang, khuyên nhỏ: ‘Cao như thế, muội lại có thai, hay là quay về đi.”
“Không sao mà, huynh không biết là mang thai nên vận động nhiều mới dễ sinh con, đối với thai nhi cũng tốt.” Nữ tử phản bác.
“nhưng…” Nam tử vẫn lo lắng.
“Không có gì đâu, đi thôi.” Nữ tử vén váy, bước lên bậc thang đầu tiên, nam tử vội theo sau đỡ nàng…
HÌnh ảnh này làm khách hàng hương vô cùng hâm mộ, nghe nói Tiêu vương gia cưới một vương phi như hoa như ngọc, lại vô cùng sủng ái nàng, cứ tưởng rằng Tiêu vương xưa nay lãnh khốc tranh quyền đoạt vị sẽ không vì một nữ nhân mà ái mộ, giống như Tề Tú Viện trước đây, lại là mỹ nhân đệ nhất kinh thành nữa chứ. Lúc lấy Tiêu Thương luôn bị lạnh nhạt, nay họ lại thấy một hình ảnh này, đã chứng minh ngược lại.

Thời tiết tháng bảy, tuy là sáng sớm, ánh mặt trời tỏa nóng bức, Tô Khả Nhi đi được mười mấy bậc thang, trên trán đã đẫm mồ hôi, nhưng cô lại cảm giác rất thành công, quay lại sau, vừa lau mồ hôi vừa cười thắng lợi, còn Tiêu Thương thấy bộ dạng thở hổn hển của nàng, chỉ hận không thể đem nàng về ngày, hắn thật sự rất yêu nàng, sâu sâu đậm, không thể kiềm chế.”
“Để ta bế nàng đi lên nhé.” Tiêu Thương lên tiếng yêu cầu, cũng giống như mệnh lệnh, hắn thật sự không muốn nàng xảy ra gì ngoài ý muốn.
“Không cần.” Tô Khả Nhi từ chối, rồi lại ngẩng đầu lên, khuôn mặt đỏ bừng đầy quyết tâm, làn da trắng mịn tỏa sáng dưới ánh nắng, động lòng người.
Tiêu Thương bất đắc dĩ cười, không nén được liền ôm nàng vào lòng, hôn nhẹ vào trán nàng.
Hai người ngọt ngào nên không thấy ở đằng sau, một xe ngựa cách đó không xa, một đôi mắt u uẩn nhìn hai người, ánh mắt phức tạp ưu thương, lại có một sự kiên định không nói thành lời, giống như đang tự nói với chính mình, chỉ cần nàng hạnh phúc, chỉ cần nàng vui vẻ là được rồi. Cuối cùng, nhìn hai người ôm nhau, trong mắt nam tử đó cũng có niềm vui, hắn cơ hồ dùng hết lực nhìn bóng dáng kiều ảnh kia, hắn muốn nhớ thật kỹ…
“Mạc tướng quân, ngài còn muốn lên đó không?” Phu xe hỏi.
Rèm cửa buông xuống, một câu than nhẹ: “Không cần, quay về thôi.”
HOÀN


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.