Đọc truyện Vương Bài Trốn Thê – Chương 3: Gặp
Editor: Bạch Nguyệt Phi Yến
Mỗi này Phong Du Nhiên luôn chăm sóc ình mập thêm một tý, cái kia nam nhân từ lần trước không còn xuất hiện nữa. Không xuất hiện càng tốt!
Chỉ có một người tự xưng là bảo mẫu hàng ngày đến đưa cơm, bất quá nàng là một người mới. Nhưng chăm sóc Phong Du Nhiên rất chu đáo. Đại khái cũng không cần đề phòng nàng.
” Mụ Trương, phiền ngươi mua giúp ta mấy đồ dùng có ghi ở kia.” Phong Du Nhiên vừa ăn mấy đồ ăn ngon mà mụ Trương vừa đưa tới , một bên chỉ vào tờ giấy đang đặt ở bàn.
Mụ Trương hiểu, cầm lấy giấy, ở cùng với Phong Du Nhiên nàng biết, chắc lại là mua đồ dùng dưỡng nhan sắc.
Ăn xong miếng cuối cùng, Phong Du Nhiên đưa cặp lồng cơm ụ Trương, lấy giấy nhẹ nhàng lau miệng.
“Mụ Trương, thật vất vả cho ngươi…”
” Không khổ cực, chỉ mua vài thứ đồ thôi mà…”
Phong Du Nhiên buồn chán nằm xuống giường, nhìn đầu giường có tên Ôn Uyển Nhi ( ta đổi theo sư phụ chỉ dạy, nghe hay hơn..)
Thật là một cái tên nhàm chán…bĩu môi, lắc đầu.
Kì thật nàng chỉ tổn thương ở thắt lưng thôi, nghỉ ngơi lâu như vậy chắc chắn đã khỏi hẳn rồi. Nhưng bác sĩ muốn theo rõi thêm, nên đành phải ở lại chỗ này. Cũng vừa tốt, cho Phong Du Nhiên thích ứng hoàn cảnh.
Đi đến phòng vệ sinh, xuất hiện một dung nhan phấn nộn. Trên mặt tuyệt đối không có bi thương, chỉ còn thản nhiên và tiêu sái.
” Thế này mới đẹp…còn hôm trước nhìn xấu chết”. Phong Du Nhiên vừa lòng, bàn tay sờ soạn vài cái.
Đến phòng bệnh, mượn cái vòng lắc, bắt đầu vận động.
” Ha ha ,Ôn tiểu thư..bắt đầu vận động rồi a?” Hộ sĩ trông coi giường Ôn Uyển Nhi có bộ dạng thật thanh tú , nhìn qua cũng thấy tuổi ko lớn lắm, nhưng thật chuyên nghiệp, luôn cười với mọi người.
” đúng a, ta nghĩ vận động sớm một chút, có thể xuất viện sớm…”
” Ngươi cứ vận động một chút cho thân thể khỏe khoắn, tý nữa bác sĩ Liễu sẽ cho người đến mát xa cho ngươi, ta đi trước.”
“ân, cảm ơn nhiều”.
Một lát sau, bác sĩ Liễu mang một nưc bác sĩ chuyên nghiệp đến đây.
Phong Du Nhiên bình yên nằm trên giường để nữ bác sĩ mát xa.
” Như thế này có đau không?” bác sĩ Liễu thủ pháp chuẩn xác, đặt tại bên hông huyệt vị thượng, nhẹ giọng hỏi.
” Không có..” Phong Du Nhiên hưởng thụ nhắm mắt lại.
Nửa giờ sau, bác sĩ Liễu vui vẻ nói với Phong Du Nhiên :” Thắt lưng của ngươi cơ bản đã rất tốt”.
Ánh mắt Phong Du Nhiên sáng lên:” thế ta có thể xuất viện?.”
” Không được, quan sát hai ngày nữa, nếu không có chuyện gì ngươi có thể xuất viện.”
“A???”
Nhìn cô gái mặt mày rũ xuống, bác sĩ Liễu đau lòng nói:” Nhưng ngươi có thể đi chơi trọng thời gian ngắn.”
“Thật sự” Ánh mắt Phong Du Nhiên sáng quắc nhìn nàng.
Bác sĩ Liễu nhẹ nhàng gật đầu.
” ha ha ..ta sẽ đi lấy giấy xin phép..” Phong Du Nhiên từ trên giường nhảy dựng lên.
” Ai ..ngươi cẩn thận một chút..” bác sĩ Liễu bất đắc dĩ nhìn nàng kêu lên một tiếng.
Phong Du Nhiên vui vẻ cầm giấy xin phép hướng đại sảnh đi tới.
” Vù….ta rốt cuộc cũng ra được khỏi đây..” Nàng cao hứng đứng trước cửa bệnh viện nhìn lên, từ khi trọng sinh nàng đều phải ở đây không được đi đâu, bây giờ cảm thấy trên đời quan trọng nhất là tự do.
Nàng hướng tới tự do, thích tự do bay lượn khắp thế giới.
” Đi mua quần áo trước đã..” Nàng thì thào nói rồi nhìn mình, chấc chỉ có Ôn Uyển Nhi mới mặc nổi những bộ váy thục nữ kiểu này. Rồi Phong Du Nhiên cứ thẳng đường đến chỗ phường buôn bán mà đi. Hoàn hảo là chồng của Ôn Uyển Nhi cũng không phải là kẻ keo kiệt không cho người vợ này tiền tiêu.
Quần đỏ, giầy cao gót 3 phân, tóc buộc kiểu đuôi ngựa. Vừa có sức dụ hoặc vừa nhẹ nhàng khoan khoái.
” Hãy đem mấy thứ này đến địa chỉ sau”. Phong Du Nhiên trả tiền xong rồi phân phó cho nhân viên mang đồ đến nhà của Ôn Uyển Nhân, dù sao nàng tính từ nay nàng sẽ ngụ tại nhà Ôn Uyển Nhân. Tiện thể làm cho người chồng hờ ly hôn, tuyệt đối không bỏ qua!
Phong Du Nhiên đi bộ vô mục đích ở bên ngoài đi dạo. Nơi này là thành thị phía nam, bởi vì trước kia Phong Du Nhiên trêu trọc đến một nam nhân thế lục rất mạnh, vì tránh hắn, nên trước đây Phong Du Nhiên không đến thành thị này nữa, Hiện tại có cơ hội đương nhiên phải hảo hảo nhìn xem.
Còn sớm, cũng không biết đi đâu dạo….Nhìn mặt trời treo lơ lửng ở trên không, Phong Du Nhiên nhếch mép lên, tiêu sái đi.
” Vì sao?!, vì sao ngươi không thích ta?!” Một thanh âm ủy khuất truyền đến, một nữ nhân đang khóc thút thít nói.
Đối diện nàng là một nam nhân thật tuấn mĩ, tất cả ảnh mắt đều đặt ở chiếc mũi cao đẹp. Ngũ quan rất đẹp, khắp nơi đêì lộ ra một loại hương vị thân sĩ.
” Ta chỉ có thể đem ngươi trở thành muội muội…” Đường Phong có chút bất đắc dĩ nói, lấy ra một chiếc khăn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô gái, dịu dàng ôn nhu.
” Vậy sao ngươi đối tốt với ta như vậy? ngươi không thích ta thì có thể cự tuyệt ta a? Ta hận ngươi !” Cô gái hất mạnh chiếc khăn trên tay Đường Phong, vội vàng bỏ chạy.
” Uy….Ngươi làm như vậy không đúng nga…” Phong Du Nhiên đang nhàm chán, đang tính tìm chuyện mà làm. Nàng đến chỗ nam nhân, kéo tay hắn đến quán cà phê ” Ta sẽ dạy cho ngươi làm thế nào có thể cự tuyệt nữ nhân một cách vẹn toàn nhất”
” A “. Bị sợ ngây, Đường Phong không thể bỏ tay nàng ra, đành phải theo nàng vào quán cà phê.
” Cho ta một ly Cappuccino, còn người?”
” Ta? Ta muốn uống Lam Sơn” Đường Phong mỉm cười nói với người bán hàng.
Đột nhiên nhìn thấy mĩ nam, lại nhìn mình mà mỉm cười, người bán hàng trẻ tuổi xuất hiện mây hồng trên mặt.
Rất nhanh liền nhớ kĩ, vội vàng vào trong.
” Ngươi xem, chính bởi vì ngươi làm vậy mới có nhiều nữ nhân quấn quýt bám theo ngươi”. Phong Du Nhiên tay chống chiếc cằm đẹp, nhìn Đường Phong, miệng hướng người bán hàng dương lên:” NGươi đối với nữ nhân quá dịu dàng”.
“Ân”. Nghi hoặc nhìn cô gái đối diện: ” Đối với nữ nhân không phải cần dịu dàng sao?”
” Ha ha ha, ngươi thật đáng yêu”. Phong Du Nhiên nhìn biểu tình của nam nhân nhịn không được ngứa ngứa chân tay, sờ sờ lên mặt hắn :” Đối với người tuấn mĩ như ngươi thì không thể dịu dàng được”. Nói xong liền đem tay về. Đây là lần đầu tiên, một nữ nhân không quen biết, lại sờ sờ mặt mình! Mặt Đường Phong phấn hồng một mảng, thật sự là một cảnh tượng cực xinh đẹp a. (Trời ơi tỷ tỷ trêu ghẹo gái nh….ý trai nhà lành nè) Không biết vì sao lúc nàng thu tay về mình thực luyến tiếc.