Đọc truyện Vương Bài Quân Bỉ: Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Có Thời Hạn – Chương 147
Đoàn Thiên Tường xoa xoa cánh tay của Lưu Vân Lan, ánh mắt rơi trên khuôn mặt non nớt của Tiểu Tây, hạ giọng thì thầm: “Tiểu Tây nghĩ đó là một hoạt động giữa cha mẹ và con cái, thằng bé không biết rằng mình đã bị bắt cóc!”
Sau vài giây, Lưu Vân Lan đã phản ứng, cô vội vàng nín khóc, mỉm cười, tay đưa ra nhéo nhéo khuôn mặt hồng hào của con trai mình, cất giọng khen ngợi: “Tiểu Tây thật giỏi, mẹ rất tự hào về Tiểu Tây!”
Phải nói rằng cặp vợ chồng này rất hiểu ý nhau!
Chỉ trong một câu, Lưu Vân Lan đã ngay lập tức nhìn ra vấn đề!
Đôi mắt bối rối của Tiểu Tây trở nên sáng hơn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nở một nụ cười như ánh mặt trời và cái miệng nhỏ như quả anh đào hôn lên khuôn mặt đẫm nước mắt của Lưu Vân Lan. Giọng nói mềm mại vang lên trong không khí: “Vẫn là mommy yêu Tiểu Tây nhất! ”
Lưu Vân Lan ôm chặt Tiểu Tây bằng cả hai tay, trong lòng hân hoan trở lại…
Nhìn thấy cảnh này, khóe miệng Phượng Tử Hề gợi lên một vòng cung quyến rũ. Sau đó, chợt nhớ ra điều gì, đáy mắt lóe lên một luồng sáng… Cô nhếch môi chậm rãi nói “Vẫn còn kẻ đứng sau bọn bắt cóc!”
Ánh mắt Hạ Nhất Hải tràn đầy sự cảm kích, anh ta mỉm cười: “Tôi chắc chắn sẽ bắt được những người đứng phía sau, cảm ơn cô vì ngày hôm nay!”
Phượng Tử Hề lắc đầu: “Không cần phải cảm ơn, đây là việc chúng tôi nên làm!”
“…” Hạ Nhất Hải vẫn không hiểu lời nói kia có ý gì.
Phượng Tử Hề nở một nụ cười nhàn nhạt, gật đầu nhìn sang Doãn Thu ở bên cạnh: “Không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên về nhà thôi!”
Lão Lưu vội bước lên phía trước nói: “Cô gái xinh đẹp, có thể cho tôi phương thức liên lạc hay không?”
Phượng Tử Hề hơi nhíu mày:”… “
Không phải cô không muốn cho!
Nhưng quân đội không cho phép mang theo điện thoại di động!
Ngay cả khi có để lại phương thức liên lạc thì cũng không chắc có thể tìm được nữa!
Một nụ cười chua xót xuất hiện trên khuôn mặt của lão Lưu, giọng nói già nua mang theo âm vị mất mát: “Thật ngại quá, tôi lại làm khó người khác rồi”
“Cháu có thể cho số điện thoại, nhưng không phải lúc nào cũng bắt máy được, vì đơn vị không cho phép mang theo di động!”. Phượng Tử Hề không muốn để người già thất vọng.
Lão Lưu mừng rỡ: “…”
Có thông tin liên lạc rồi, ông còn sợ không tìm thấy người hay sao!
Hạ Nhất Hải ngây ngốc: “…”
Đơn vị nào nghiêm ngặt đến mức không cho phép mang theo điện thoại di động vậy!
Mọi người xung quanh: “…”
Đó có phải là nơi mà chó ăn đá, gà ăn sỏi hay không!
Thấy Phượng Tử Hề chuẩn bị rời đi, Tiểu Tây chớp mắt: “Chị gái xinh đẹp, chị phải đi thật sao?”
Phượng Tử Hề quay lại nhìn cậu bé với đôi má phúng phính, khuôn mặt xinh đẹp của cô ẩn hiện ý cười, đôi môi mỏng nhếch lên: “Đúng vậy, Tiểu Tây nhớ phải ngoan ngoãn biết không!”
“Vậy Tiểu Tây có được gặp lại chị không?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Tây nhăn lại, giống như một ông cụ non đang gặp rắc rối…
Phượng Tử Hề gật đầu, tiến lại gần Tiểu Tây, đưa tay ra véo véo vào má chàng trai nhỏ: “Tiểu Tây sống ở đâu, khi nào có thời gian chị sẽ qua thăm Tiểu Tây!”
Ngay khi những lời này buông xuống, đôi mắt đen của Tiểu Tây đột nhiên lóe lên như ánh mặt trời rực rỡ chiếu sáng cả thế giới…
Giọng nói mềm mại đọc ra một địa chỉ.
Phượng Tử Hề mỉm cười rồi nói: “Vậy là chúng ta sống cùng khu rồi!”
“Thật vậy ạ!”
“Thật không!”
Hai giọng nói đồng thanh vang lên, là của Tiểu Tây và lão Lưu… ánh mắt của hai người này ngập tràn vẻ phấn khích..
Đoàn Thiên Tường nghe vậy thì nhanh chóng cất giọng: “Nếu đã cùng một khu, vậy thì về cùng nhau đi!”
– ——
Biệt thự Dạ gia.
Bà nội Dạ nhàm chán ngồi trên ghế sofa, ôm thỏ bông trắng trong tay, bà chu miệng lên, phàn nàn với chất giọng trầm trầm: “Tên vô lại, tiểu tử thối, tại sao không đưa Hề Hề về cùng hả, thật đáng ghét!”
Dạ Lăng Mặc ngồi bên kia khóe miệng khẽ giật giật, trên khuôn mặt tuấn mỹ của anh vẽ ra mấy vạch đen: “…”
Bà, rốt cuộc ai mới là cháu bà vậy!
Bà nội Dạ thấy người đàn ông kia vẫn ngồi im không lên tiếng thì đột ngột đứng dậy, ném con thỏ trắng lên người anh, giận dữ nói: “Còn ngồi ngây ngốc ở đó làm gì, thỏ trắng muốn đi tắm rồi!”
– —————-
Tác giả: Bà nội Dạ và nam chủ xuất hiện rồi nè!
Editor