Đọc truyện Vương Bài Quân Bỉ: Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Có Thời Hạn – Chương 142
Cả hai người nghe xong lời này, ánh mắt nhìn Phượng Tử Hề có chút biến đổi, vừa tò mò vừa có sự chấn động!
Nếu họ nghe không lầm, thì cậu bé này vừa trải qua một vụ bắt cóc, và Phượng Tử Hề chính là người cứu được nó…
Thật khó có thể tưởng tượng rằng một cô gái mềm yếu, không vũ khí có thể thành công cứu con tin khỏi bọn bắt cóc!
Tuy nhiên, một ngày nào đó, nếu được tận mắt chứng kiến sức mạnh cùng khả năng chiến đấu của Phượng Tử Hề, họ sẽ biết rằng bản thân không hề có suy nghĩ thái quá.
Lúc này, người đàn ông mang theo bộ ngân châm đẩy cửa bước vào, theo sau anh ta là một người đàn ông khác tuổi đã cao nhưng sắc mặt rất hồng hào.
Đỗ Minh ngước lên, đôi mắt ẩn chứa vẻ ngạc nhiên: “Lão Lưu?”
Sao ông ấy lại có mặt ở đây!
Lão Lưu, người với y thuật cao siêu, được mệnh danh là Hoa Đà tái thế không ngờ tới lại xuất hiện ở chỗ này!
Rốt cuộc, là do mặt trời mọc ở hướng tây hay sao!
Lão Lưu khẽ gật đầu, đáp lại lời của đối phương.
Ông vuốt ve hàng cái râu dài, đôi mắt sáng chuyển sang người Tiểu Tây, những ngón tay thon dài đặt lên cổ tay đứa nhỏ, đôi lông mày trắng khẽ nhíu…
Một lúc sau, ông cất giọng nặng nề: ” Tình hình không mấy khả quan, tôi e là… “
Đang nói nửa chừng, liền nhìn thấy Phượng Tử Hề thuần thục lấy bộ ngân châm ra, sau đó cởi trang phục của đứa nhỏ…
Trong giây tiếp theo, cây châm nhỏ đã nằm trong tay cô…
Giây tiếp nữa, những người có mặt trong phòng cấp cứu mở to mắt kinh hoàng…
Chỉ thấy tay Phượng Tử Hề vô cùng khéo léo, qua một hồi, những cây ngân châm to nhỏ khác nhau đã cắm trên các huyệt đạo ở đầu đứa nhỏ…
Thời gian lặng lẽ trôi qua, không gian an tĩnh đến đáng sợ!
Có thể nghe thấy hơi thở của nhau!
Lão Lưu là người đầu tiên phản ứng. Ông vô cùng tức giận, đôi mắt liếc nhìn Phượng Tử Hề, hàm răng run rẩy không kiểm soát, ông hét lên vô cùng giận dữ: “Cô gái, sao cô có thể đem tính mạng ra đùa giỡn như vậy, thằng nhỏ sẽ chết trong tay cô mất! “
Phượng Tử Hề khẽ nhướn mày, tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn, cô nhếch môi cười lạnh:” Yên lặng “
Khi cô đang chữa trị cho bệnh nhân, cực kì không thích bị ai đó làm phiền như vậy!
“Cô dám” Lão Lưu run rẩy vì giận dữ, lồng ngực không ngừng nhấp nhô, cơ thể như sắp nổ tung ra vậy…
Cô gái trẻ này quá kiêu ngạo!
Thực sự khiến đối phương không nhịn được muốn đánh người!
Lão Lưu thấy Phượng Tử Hề thậm chí còn không thèm nhìn mình. Ông hít một hơi thật sâu, đè nén cơn giận dữ trong người. Rất có lòng mà nhắc nhở: “Những huyệt đạo này đều là những điểm trí mạng. Nếu cô không cẩn thận cắm lệch dù chỉ một chút, lập tức sẽ giết chết bệnh nhân!”
Phượng Tử Hề liếc xéo Lão Lưu, đôi mắt cô như mặt hồ tĩnh lặng không chút gợn sóng.
Vài giây sau, cô nhếch môi lên nói lãnh đạm “Người đó là ông mới phải!”
“…” Lão Lưu một lần nữa bị Phượng Tử Hề làm cho tức giận.
Cô gái trẻ xinh đẹp này sao có thể nói năng không kiêng dè như vậy?
Thật chẳng dễ thương chút nào!
Phượng Tử Hề thấy khuôn mặt Lão Lưu đang dần đỏ ửng lên vì tức giận, trong đầu liền hiện lên một bóng dáng quen thuộc, khóe miệng cong lên một vòng cung mềm mại… Biểu cảm trên khuôn mặt không còn lạnh lùng nữa…
Bất chợt, cô vươn ngón tay trắng nõn thon thả lên, chỉ vào những vị trí huyệt đạo quan trọng, rất cẩn trọng mà giải thích…
Sự tức giận trên khuôn mặt lão Lưu dần dần chuyển sang bất ngờ, sau đó là chấn động, và cuối cùng là sùng bái…
Những cảnh tượng tiếp đó mới khiến người khác nhìn vào phải cảm thấy quái dị.
Chính là, lão Lưu không ngần ngại mà chạy theo sau Phượng Tử Hề, như một đứa trẻ tò mò muốn tìm câu trả lời cho những thắc mắc trong đầu…
Phượng Tử Hề rất kiên nhẫn giải thích từng chỗ một.
Sau một thời gian ngắn tiếp xúc, Phượng Tử Hề cảm thấy lão Lưu là một danh y rất ham học hỏi, thực sự rất xứng đáng với danh hiệu mọi người phong cho ông!
Những vấn đề trước kia còn khúc mắc, sau khi trò chuyện với Phượng Tử Hề, lão Lưu đã hoàn toàn hiểu minh bạch.
Ông rất hài lòng vỗ vỗ đùi, nét mặt thể hiện sự hãnh diện: “Đúng là sóng Trường Giang lớp sau xô lớp trước, phải thế chứ!”