Đọc truyện Vương Bài Quân Bỉ: Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Có Thời Hạn – Chương 12: Không có giáo dưỡng
Phượng Tử Hề nhìn bộ dạng đắc ý cùng khinh thường của Phượng Lãng Hiên cũng chẳng nói gì, khóe miệng chỉ gợn lên ý cười lạnh, tay phải vung lên vẽ ra một vòng cung hoàn hảo đánh thẳng huyệt đạo của hắn.
(Đây là điểm huyệt trong truyền thuyết nha)
Cô chẳng chút bận tâm tiến đến, môi đỏ khẽ nhếch, giọng nói nhàn nhạt giống như mặt hồ phẳng lặng chẳng có gợn sóng: “Ngu xuẩn! Chỉ biết tư tưởng tới những thứ không thuộc về mình!”
Nói rồi, yêu kiều xoay người, tiêu sái rời đi.
Tà váy đỏ rực trong không trung uốn lượn thành một đường cong mê người tựa như những cuộn sóng mãnh liệt bay nhảy.
Phượng Lãng Hiên cảm thấy cả người mình cứng đờ không thể động đậy, nhìn bóng người đã đi xa chợt thấy cuống quýt, môi không ngừng run rẩy, giọng nói phẫn nộ gầm lên: “Phượng_____ Tử______ Hề____ thả tao ra, mày thả tao ra!”
Câu này vào trong tai người khác, vừa có chút tức giận muốn hộc máu, lại vừa có ái muội không rõ ràng.
Phượng Tử Hề đứng bên ngoài khẽ nhếch môi, sờ sờ chóp mũi, nhỏ giọng thì thầm: “Gọi hồn a!”
——
Sáng sớm ngày hôm sau, ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua tầng mây chiếu tỏa lên mặt đất, tản ra ánh sáng lóa mắt.
Phượng Tử Hề bị thanh âm ồn ào đánh thức.
Cô khó chịu mở hé mi mắt, giọng nói ngái ngủ mang theo vài phần dụ hoặc cùng mông lung: “Ồn chết đi được!”
Cô như con sâu nhỏ bò xuống giường, đáy mắt hiện lên tia lạnh lẽo, thay xong quần áo, mở cửa rống to: “Kêu cái quỷ gì? Còn có cho người ta ngủ không hả?”
Mấy người đang ầm ĩ trong phòng khách bên dưới nghe được tiếng hét đinh tai nhức óc không khỏi kinh hãi một chút.
Đường Nhu theo phản xạ dựa ngay vào người Phượng Kim Hải, gương mặt tái nhợt chẳng có tí sức sống nào, giống như lúc nào cũng có thể ngất đi được vậy
“Ai vừa hét hả?” Anh trai Đường Nhu, Đường Cương vừa đến, khuôn mặt chữ điền, ánh mắt hung ác tựa một con sói hoang trong rừng
“Là Tử Hề” Mắt Đường Nhu hơi sáng lên, nhỏ giọng thì thầm.
“Cái gì? Một con bé miệng còn hôi sữa mà dám nói chuyện với trưởng bối như vậy sao? Thật không có gia giáo!” Trong mắt Đường Cương hiện lên tia lạnh lẽo, cao giọng như sấm sét xông thẳng lên trời.
(Mợ, thế chắc để em gái đi làm tiểu tam thì nhà có gia giáo)
“_____” Sắc mặt Liễu Duyệt tím lại, mấy kẻ này cũng quá đáng lắm rồi!
Phượng Kim Hải nghe vậy, trong lòng cũng khó chịu, nhưng, yêu ai yêu cả đường đi, chỉ có thể yên lặng nuốt cơn giận này xuống.
Mà lúc này, Phượng Tử Hề một thân váy lam nhạt cũng đã bước xuống cầu thang, híp mắt nhìn về phía mấy người trong phòng khách, khuôn mặt tinh xảo hiện lên một nụ cười tà ác.
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng run lên, cảm thấy thật kì quái, rõ ràng cười còn đẹp hơn hoa vậy mà lại khiến người ta ngoài sợ hãi cũng chỉ còn sợ hãi.
“Không có gia giáo?” Phượng Tử Hề thu lại nụ cười, mày hơi nhếch lên, lại nói: “Nói đến không có gia giáo sao so được với mấy người, mới sáng sớm đã quấy nhiễu giấc ngủ của người ta!”
“Mày_____ ” Đường Cương trừng hau mắt, tức đến run cả người.
Phượng Tử Hề bĩu môi, ánh mắt dừng trên người Đường Nhu, chặn đứt lời đối phương: “Người nhà tình nhân thì sao, cũng là kẻ chẳng có giáo dưỡng gì, thế nào, viện binh sao, đáng tiếc vô dụng thôi, anh trai bà cũng chỉ là con gà què!”
Liễu Duyệt trừng lớn hai mắt, vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn Phượng Tử Hề: “____” thực giỏi!
“Mày vừa nói cái gì? Nói lại lần nữa thử xem!” Mặt Đường Cương canh mét, mắt trợn trừng đến muốn rớt cả ra ngoài, rống lên.
“Có nói một trăm lần cũng thế thôi, nhân tình thì có thể có giáo dưỡng sao, cho các người năm giây, còn không cút khỏi đây, đừng trách bà đây không khách khí!” Khi Phượng Tử Hề nói những lời này, mắt còn chứa một tia sát khí.
“_____” Đường Nhu tức giận đến run cả người, trong mắt hận ý đã tràn cả ra ngoài, con nhỏ chết tiệt này, sao lại trở lên cường thế như vậy!
Bà ta cho rằng gọi cứu binh đến, con nhỏ này liền phải cúi đầu nhận thua, còn phải xin lỗi bà ta. Nhưng_____
Con nhỏ chết tiệt này căn bản không thèm coi anh trai bà ta ra gì.
Cái gì mà không có giáo dưỡng? Không có giáo dưỡng, những lời này cứ như u linh vất vưởng quấn lấy hai anh em họ Đường.
Trong mắt bọn họ trào ra ý lạnh muốn nghiêng trời lật đất, cả người mang theo sát ý tiến đến chỗ Phượng Tử Hề.
__________________
Editor lải nhải: mẹ kiếp, đọc chap này mà muốn sung huyết não. Cả đời chưa thấy ai vừa giả tạo, vừa ngu ngốc, lại mặt dày như anh em cái bà Đường Nhu. Đã là tiểu tam vào nhà người ta lại cho rằng mình là bà lớn sao? Bị nạt không chịu được gọi anh trai đến giúp? Đúng là nực cười! Để tui chống mắt coi kết cục bà thế nào!