Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành

Chương 212: Thật Thật Giả Giả


Bạn đang đọc Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành: Chương 212: Thật Thật Giả Giả

Đêm khuya, lúc vắng người, liếc mắt một nhìn Thính Lan viện không khó gặp một bóng người.

Bóng người giống như gió nhẹ, không tạo ra một tiếng vang nào, lướt
qua ngọn cây Lâu Nghiễm, muốn hướng chỗ sâu ở trong sân mà đi.

Một người tỳ nữ mặc áo xanh mang đèn lồng đi qua, ánh mắt nhìn lên một gốc
cây Thường Thanh, chỉ thấy một tuyết trắng chồng chất trên ngọn cây rơi xuống, sau đó thu hồi tầm mắt. Không ở lại Thính Lan viện lâu, nàng
lặng yên không một tiếng động rời đi.

Anh sáng êm dịu xuyên qua giấy trên cửa sổ chiếu ra, bóng người màu xanh dừng lại ngoài cửa sổ.

Hắn nhìn cửa sổ, không dự định che giấu. Nếu người trong phòng liếc mắt
một nhìn ra cửa sổ, nhất định sẽ nhìn thấy bóng đen in trên cửa sổ.

‘Kẽo kẹt ’ một tiếng động rất nhỏ gần như khó có thể nghe thấy, cứ như vậy cửa sổ bị người tới đẩy ra.

Vị trí cửa sổ này vừa vặn hướng về phía bên trong phòng, có thể nhìn thấy
bố trí cả phòng và giường ngủ. Nếu chủ nhân của gian phòng nằm ở trên
giường, người đứng ở cửa sổ thật ra vẫn không nhìn thấy tình hình bên
trong, nhưng lúc này người trong phòng thực sự đang ở trên giường,
nhưng không nằm mà là ngồi, làm cho người ngoài cửa sổ có thể thấy đôi
chân nhỏ nhắn trắng nõn đang ngâm trong chậu nước.

Hắn vẫn chưa
thấy hết toàn bộ, đã bị một chưởng bất ngờ đánh tới, thân thể nhanh
chóng tránh thoát, sau đó theo cửa sổ bước vào trong phòng.

Ánh
đèn êm dịu soi lên gương mặt người tới, khiến cho ngũ quan của hắn cũng
trở nên êm dịu, đôi mắt màu hổ phách cũng nhàn nhạt ẩn chứa ánh sáng,
giống như rượu sâm banh trong ly thủy tinh dưới ánh đèn say lòng người.

Trên giường, hai chân Thủy Lung đã nhanh chóng bị Thánh Tôn lau rồi nhét vào trong chăn, hắn liếc mắt nhìn diện mạo người đến, tầm mắt ưkhông rời
đi.

Người này, rõ ràng chính là Trưởng Tôn Vinh Cực ở Tử Trúc Viện.

Tối nay, sau khi hai huynh đệ Hoa Hoa trở về, đã nói qua với nàng và Thánh
Tôn chuyện xảy ra ở Tử Trúc Viện, không chỉ nói ra tên của Phong Giản,
cả diện mạo của Trưởng Tôn Vinh Cực cũng thế.

Thực sự nghe vĩnh viễn không bằng tận mắt nhìn thấy.

Thủy Lung vốn tưởng rằng, lấy tướng mạo đẹp đẽ của Trưởng Tôn Vinh Cực, Nhàn công tử cũng không cách nào chế tạo ra được. Công tử Nhàn cũng đã thừa nhận, lấy bản lãnh của hắn, cho dù hắn có đủ nguyên liệu, cũng không
nắm chắc có thể chế tạo ra mặt nạ Trưởng Tôn Vinh Cực. Huống chi là,
người trước mắt này khí chất hấp dẫn, cho dù là ánh mắt, đều giống
Trưởng Tôn Vinh Cực. Không chỉ là giống, thậm chí có thể nói, chính là
phân thân của hắn!

Nếu…… Nếu Thánh Tôn đã sớm kết luận thánh
tôn đây chính là đầu đại miêu kia, trước lại cùng hắn ở chung, liếc mắt
nhìn nam nhân vừa đến này, nhất định hồi lâu nàng cũng khó nhận ra hắn
là giả.

Huống chi, người trên người nam nhân này, có kim ti cổ cảm ứng.

Thủy lung nhẹ nhàng vuốt ve nhẫn trên tay trái.


“A Lung?” Trưởng Tôn Vinh Cực không nhìn Thánh Tôn, chớp mắt một liền
hướng Thủy Lung nhìn lại, tiếng nói thanh nhã lười nhác cẩu thả làm cho
sóng mắt Thủy Lung nhảy dựng.

Thủy Lung ngồi ở trên giường không hề động, mỉm cười nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực.

Ánh nhìn của Trưởng Tôn Vinh Cực trầm xuống, ánh mắt dừng lại ở bụng của
nàng vài giây, môi mỏng khẽ mím, thấp giọng nói: “Lại giận dỗi? Thật sự
là một tiểu hồ ly phiền toái.” Hắn đi từng bước về phía trước, trong tay không biết từ nơi nào lấy ra một viên kẹo đường cứng, đem tới bên miệng Thủy Lung.

Thủy Lung nghiêng đầu tránh đi, phát hiện tay Trưởng
Tôn Vinh Cực dừng ở giữa không trung, nàng mỉm cười nói: “Vị huynh đệ
kia, nhìn bộ dáng ngươi như vậy, làm cái gì không tốt, lại muốn làm nghề trộm cắp?”

Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn Thủy Lung chằm chằm, đôi mắt bức người hóa mềm mại, “Là tiếng của A Lung.”

Thủy Lung không thừa nhận cũng không phủ nhận, lạnh nhạt nhìn khuôn mặt tuấn tú vô cùng đắc ý của Trưởng Tôn Vinh Cực, tầm mắt không che giấu thưởng thức và yêu thích.

Trưởng Tôn Vinh Cực tùy ý để nàng nhìn, đôi
mắt hắn cũng gắt gao nhìn Thủy Lung, tựa như cho dù nhìn thế nào cũng
không đủ. Bỗng nhiên hắn cười với Thủy Lung, nụ cười tươi giống như
tuyết tan trong suốt, hắn bất đắc dĩ nói: “Là lỗi của ta, nàng muốn nào
loạn như thế nào ta đều cho phép, nhưng……” con ngươi hắn tối sầm
lại, lộ ra cảm giác nguy hiểm khủng bố, “Nàng biết điều duy nhất ta
không thể tha thứ là cái gì, đúng không?.”

Thủy lung kinh ngạc nhìn nụ cười của hắn, tựa như thất thần cũng không trả lời.

“Các ngươi nhìn đủ chưa?” Thánh Tôn vẫn bị xem nhẹ cũng mở miệng.

Thủy Lung nghiêng đầu nhìn hắn, vừa vặn chống lại ánh mắt hắn nhìn về bên
này, đôi mắt kia trong suốt, trong con ngươi thoáng qua một tia sáng
phức tạp, có kiêu ngạo, có thất vọng cũng có tức giận, cho dù chỉ có một tia thoáng qua, lại khó có thể thoát khỏi cảm giác của Thủy Lung.

Một khắc trước bởi vì Trưởng Tôn Vinh Cực mang đến cảm giác mê ảo, thế nên Thánh Tôn đang ở nơi này bị gạt ra.

So với Trưởng Tôn Vinh Cực trước mắt mang đến cho nàng cảm giác quen thuộc cực độ, một loại cảm giác quen thuộc bị cái gì đó ngăn cách lại, nàng
cảm thấy Thánh Tôn càng thêm chân thực, chẳng sợ đối phương với Trưởng
Tôn Vinh Cực trong trí nhớ của nàng, vừa giống nhau đồng thời lại không
giống nhau, cố tình khiến nàng cảm thấy Thánh Tôn càng thêm chân thật.

“Trưởng Tôn Vinh Cực?” Thánh Tôn cũng không nói với Thủy Lung cái gì, ngược lại nhìn về phía Trưởng Tôn Vinh Cực.

Trưởng Tôn Vinh Cực lạnh nhạt nhìn sang Thánh Tôn, đôi mắt chợt lóe thản nhiên nói với Thủy Lung: “Đây là tình nhân giả mà nàng tuyển? Mặt trắng người gầy, mặt trắng bánh bao.”

“Phốc xuy.” Thủy Lung bật cười không cho Thánh Tôn một chút mặt mũi nào.

Thánh Tôn ủy khuất liếc mắt nhìn nàng một, “Phu nhân, hắn khi dễ ta.”

Thủy Lung cười nói: “Ngươi không khi dễ lại sao?” Bây giờ ở trước mặt Trưởng Tôn Vinh Cực, nàng không phủ nhận cách xưng hô của Thánh Tôn đối với
nàng.

Con ngươi Thánh tôn sáng ngời, “Ý kiến hay.”

Đôi mắt Trưởng Tôn Vinh Cực lập tức trầm xuống, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía

Thủy Lung, ánh mắt âm u nhảy lên, giống như bất mãn lại giống như bi
thương, cùng với một tia nguy hiểm tàn bạo.

Ánh mắt như thế quen thuộc đến nỗi trong chớp mắt khiếnThủy Lung hoảng hốt.

Trong nháy mắt này, Thánh Tôn và Trưởng Tôn Vinh Cực đã cùng phi thân ra khỏi phòng, ra đến ngoài sân, bóng dáng hai người nhanh đến mức làm cho
người khác nhìn không rõ, chỉ có thể nhìn thấy hai bóng dáng một trắng
một xanh tung bay, chiêu thức giao đấu từ đầu đến cuối không tạo ra bất
kì một âm thanh nào, nhưng càng như thế lại càng làm cho người ta cảm
thấy khiếp sợ.

Hoa Nhất và Hoa Nhị không biết đã chạy ra từ lúc
nào, đứng dưới mái hiên của một căn nhà cách đó không xa, nhìn hai bóng
dáng đang giao đấu, miệng há thật to.

“Ca, đây mới là cao thủ, cao thủ chân chính đó!” Hoa Nhị nói với Hoa Nhất.

Hoa Nhất không nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt của hắn, chỉ biết là đồng ý với lời nói của đệ đệ.

Hai huynh đệ bọn họ cảm thấy, người mặc áo xanh giao đấu cùng thiếu gia trước đó muốn giết mình, thật sự rất đơn giản.

Trưởng Tôn Vinh Cực và Thánh Tôn đột nhiên tách ra, tốc độ quá nhanh làm cho
hai huynh đệ Hoa Hoa căn bản không thể kết luận rốt cuộc hai người là ai thắng ai thua. Chỉ thấy bóng dáng Trưởng Tôn Vinh Cực giống chim hồng
nhạn trong nháy mắt bay vào phòng, lúc Thánh Tôn đi qua thì đã chậm một
bước.

Thủy Lung thấy bóng dáng ngoài cửa sổ tung bay, trong nháy mắt sẽ đến trước mặt mình.

“A Lung, tin ta.” Một câu nói, một đôi mắt trong suốt, chớp động vô số cảm xúc, cuối cùng chỉ lưu lại thành kính, thậm chí trong mắt còn là một
tia khẩn cầu. Trưởng Tôn Vinh Cực không nghe Thủy Lung trả lời, bóng
dáng không dừng lại chút nào, nhanh chóng rời đi không còn thấy bóng.

Sau khi hắn rời đi không đến một giây, Thánh Tôn liền đứng trước mặt Thủy Lung lẳng lặng nhìn nàng.

Thủy Lung miễn cưỡng nâng mắt lên, liếc nhìn Thánh Tôn một, sau đó tầm mắt
quét mắt đến chậu nước bên giường, nhàn nhạt nói: “Náo loạn xong rồi,
trở về phòng của mình ngủ đi.”

“Ta đánh trúng hắn một chưởng.” lời nói của Thánh Tôn không rõ ràng ý tứ.

“À.” Thủy Lung nhíu mày.

Con ngươi Thánh Tôn thoáng qua tia kinh hoảng ( kinh ngạc – hoảng sợ), bất động thanh sắc nói: “Ta đã đả thương hắn.”

“À.” Thủy Lung nằm trên giường, liếc mắt nhìn Thánh Tôn, nói: “Rốt cuộc
ngươi muốn nói gì, nói một lần cho xong, đừng thử dò xét.”

Khóe
môi Thánh Tôn khẽ giương cao, nhìn Thủy Lung trên giường trong chốc lát. Thủy Lung nghĩ hắn sẽ không nói, lúc này cũng không có gì để nói, hắn
lại mở miệng, “Ta muốn nói, trừ bộ dạng hắn đẹp hơn ta một chút, võ công so với ta lại kém hơn.”

Thủy Lung nhìn hắn không nói gì, sau đó quyết đoán quay đầu, “Nói xong? Nói xong thì đi ra đi.”

Nhưng Thánh Tôn lại tiến lên, nhẹ giọng dụ dỗ: “Đêm nay sợ lại có người tập kích, không bằng để cho ta ở lại?”


Thủy Lung nói: “Có thể.” Thấy ánh mắt Thánh Tôn chợt lóe lên vẻ kinh ngạc,
ngón tay mảnh khảnh của nàng chỉ chỉ hướng vào góc nhà, “Tự mình đi trải cái đệm dưới đất đi.”

Cuối cùng, bởi nụ cười của Thủy Lung,
Thánh Tôn thất bại, bưng chậu nước ảm đạm rời đi. Lúc rời đi còn u oán
quay đầu nhìn Thủy Lung một.

Đương nhiên, cái gọi là ‘ánh mắt u
oán ’ là cách nhìn của Thủy Lung, nếu như người khác thấy được, nhất
định chỉ cảm thấy là mê hoặc vô tận, thanh nhã vô song.

Trên mái
nhà ngói xanh cách đó không xa hai huynh đệ Hoa Hoa chưa rời đi, thấy
Thánh Tôn bưng chậu nước đi ra, hai người giật mình, vội vàng nằm xuống
hi vọng không bị phát hiện.

Một chậu nước đập chính xác lên người bọn họ.

Hai huynh đệ Hoa Hoa biết không giấu được, vội vàng nhảy xuống trước mặt Thánh Tôn, khom người cúi đầu.

Hoa Nhất giải thích: “Thiếu gia, chúng ta sau khi trở sẽ thật cẩn thận, thật sự không phát hiện có người theo dõi!”

“Nếu hắn muốn theo dõi, các ngươi cũng không phát hiện được.” Thánh Tôn thản nhiên nhìn bọn họ.

Hoa Nhất và Hoa Nhị vội vàng nói vâng.

Thánh Tôn nói: “Trước khi đại hội võ lâm chính thức bắt đầu các ngươi ở trong viện, chọn một quyển sách để rèn luyện, đến khi đạt yêu cầu của
ta……”

Rõ ràng là lời nói vẫn chưa nói xong, Thánh Tôn lại như đã nói rõ ràng rành mạch, không nhìn hai huynh đệ Hoa Hoa, đi vào gian
phòng cách vách phòng Thủy Lung.

Hai huynh đệ Hoa Hoa sao lại không hiểu nếu không đạt được yêu cầu, kết quả sẽ ra cái bộ dạng gì.

Hai huynh đệ liếc nhau. Bọn họ hiểu được, lần này là bọn họ quá vênh váo
đắc ý, hiện tại biết ở Phi Kính bên sơn cốc có bao nhiêu cao thủ, mới
phát hiện lúc trước tầm mắt của mình thấp như thế nào. Lần này không bị trừng phạt đã là may mắn rồi, tuy rằng bị cấm nhưng lại được lựa chọn
bí tịch để tu luyện, nói là trừng phạt thực ra có thể nói là rèn luyện
thêm.

“Cố gắng chăm chỉ đi.” Hoa Nhất nói với Hoa Nhị.

Hoa nhị gật đầu.

Dưới trăng sáng sương mỏng, một bóng dáng im hơi lặng tiếng về tới Tử Trúc Viện.

“Xem ra Võ vương gia có chút chật vật.” Một giọng nói không cảm xúc vang lên.

Thân hình Trưởng Tôn Vinh Vực dừng lại, phất tay áo đánh một chưởng đến chỗ
phát ra âm thanh. Một trận gió lớn khiến cho ngói xanh bị đánh bay ra
xung quanh. Tạo thành một lỗ trống thật lớn. Một bóng dáng nhàn nhã xuất hiện ở nơi an toàn, người nọ mặc trường bào màu đỏ sậm, vẻ mặt chìm
trong đêm đen, hơn nữa không hiện rõ, ngay cả khuôn mặt cũng hoàn toàn
giấu trong bóng tối.

“Nếu ngươi không phải đối thủ của Thánh Tôn, tự nhiên cũng sẽ không phải là đối thủ của ta.” Tiếng nói bình thản
giống như là đang nói sự thật hiển nhiên.

Trưởng Tôn Vinh Cực
nhìn theo hướng người nọ, trong con ngươi kì thực cũng không có bóng
dáng hắn, đôi mắt hơi rủ xuống giống như cảm thấy không thú vị, “Ngươi
có thể thử xem.”

Ngữ khí nhẹ nhàng, bâng quơ, lười biếng, so với
việc khiêu khích thực sự còn làm cho người ta bốc hỏa hơn, tựa như dụ dỗ người khác động thủ, sau đó hắn đương nhiên có thể quang minh chính đại đi đánh nhau với đối phương.


“Ngươi nhìn thấy Thánh Tôn và Bạch Thủy Lung.” Người kia nói, nhưng không phải là hỏi, mà là chắc chắc.

Trưởng Tôn Vinh Cực thu hồi tầm mắt, không trả lời câu hỏi của hắn, nhảy xuống viên đá lớn lát sân dưới mái hiên.

“Bọn họ ở đâu.” Người nọ cũng đi theo xuống mái hiên, đi trên con đường đèn
đuốc sáng ngời, làm bóng dáng hắn hiện rõ ràng —— trường bào màu đỏ
sậm, dung mạo bình thường, vẻ mặt lạnh nhạt, bất ngờ lại chính là Ám Đế – người đã gặp qua Thánh Tôn, cũng chính là Túc Ương.

Trưởng Tôn Vinh Cực ‘chậc’ nhẹ một tiếng, thản nhiên nói: “Không nói cho ngươi biết.”

Khóe miệng Túc Ương giật một, loại giọng điệu trẻ con này, thật sự là làm cho người ta muốn nổi giận.

Hết lần này tới lầ khác, lúc từ biệt ở thành Hồng Phong, hắn lại mất tung
tích của Bạch Thủy Lung, đến bây giờ cũng không tìm được, không cần nghĩ cũng biết hết thảy chuyện này là do Thánh Tôn đang làm trò quỷ.

“Nếu ngươi gặp được nàng, cũng nên thấy được kẻ ở bên người nàng và cái bụng của nàng.” Túc Ương nói không biết có tâm tư gì.

Lời này vừa nói giống như va chạm vào nghịch lân trong lòng Trưởng Tôn Vinh Cực. Trong nháy mắt, một thanh trường kiếm kề lên cổ Túc Ương, Trưởng
Tôn Vinh Cực hạ mắt không nhìn Túc Ương, nói: “Đừng dài dòng.”

“Chúng ta là đồng minh.” Túc Ương nói. Đối mặt với thanh kiếm có thể tùy thời
lấy tính mạng mình, hắn không kinh ngạc không sợ hãi, ngược lại lộ ra
một vẻ tươi cười khó thấy, “Chẳng lẽ ngươi không muốn biết, cha đứa bé
kia là ai?”

Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn Túc Ương, ánh mắt kia thật giống như đang nhìn thằng hề nhảy nhót.

Hắn thu kiếm, hết thảy đều giống như trong dự liệu của Túc Ương, nhưng mà
trong nháy mắt hắn đột nhiên lướt nhanh một, liền để lại trên cổ Túc
Ương một đường máu nhỏ.

“Không cần nói bậy về A Lung trước mặt
ta.” Một thanh kiếm, giống như lúc Trưởng Tôn Vinh Cực rút kiếm ra,
không biết hắn thu lại từ lúc nào, hắn trầm mặc nhìn Túc Ương, rốt cuộc
trong đôi mắt cũng hiện ra bóng dáng của Ám Đế, “Ta không thích.”

Túc Ương nâng tay lau tia máu trên cổ, sau khi lau tơ máu nhỏ nhợt nhạt không nhìn kĩ sẽ thấy không thấy.

“Trước lúc ngươi rời đi, Bạch Thủy Lung không mang thai.” Hắn nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực.

Ánh mắt Trưởng Tôn Vinh Cực biến hóa, không phải căm phẫn, cũng không phải
cuồng bạo, ngược lại là thản nhiên khinh thường, cùng với chán ghét, tất cả đều nhằm vào Túc Ương.

“Nàng có thể quên Trưởng Tôn Lưu Hiến
gả cho ngươi, cũng có thể quên ngươi, cùng người khác……” Không có âm thanh phập phồng giống như máy móc cơ học không có cảm tình, nhưng mà
Trưởng Tôn Vinh Cực không có hứng thú nghe hắn nói tiếp.

Phong Giản trong chỗ tối nhìn người đánh nhau lên xuống giữa không trung.

Trình tự đánh nhau như vậy không phải hắn có thể tham dự, huống chi hắn cũng
không có tư cách đi nhúng tay vào việc chủ tử đánh nhau.

Chỉ
là…… một ngày chủ tử không khôi phục lại bình thường được, võ công
cũng chỉ có được năm phần thời hưng thịnh, như vậy có thể đánh thắng
được Ám Đế nổi danh đã lâu sao?

Lúc này, hai bên đã ngừng đánh
nhau, tầm mắt Phong Giản nhìn thấy Trưởng Tôn Vinh Cực không chút sợ
hãi đối mặt với một chưởng lạnh thấu xương của Ám Đế, đầu vai trái bị
đánh trúng, tiếng xương bị nứt ra vang lên, tay phải hắn vung qua quai
hàm Túc Ương, xẹt qua miệng Túc Ương.

Hai người cứ như vậy tách ra.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.