Bạn đang đọc Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành: Chương 209: Làm Người Xem Cuộc Vui
Phùng Khởi Phi nói được là làm được, sắp xếp cho đoàn người Thủy Lung và Thánh Tôn một biệt viện tốt nhất. Bởi vì biết Thánh Tôn và Thủy Lung
không thích người ngoài quấy rầy, cho nên hắn sắp xếp biệt viện cũng là
khu vực xa yên tĩnh nhất trong Phi Kính Sơn Cốc. Chẳng qua, bởi vì ngày
cử hành đại hội võ lâm long trọng sắp tới, các đại gia tộc thế lực nổi
danh trong chốn giang hồ cũng tới tham dự, may là viện an tĩnh nhất,
những biệt viên yê tĩnh xung quanh cũng bị người khác chiếm cứ, thỉnh
thoảng có thể nhìn thấy tôi tớ tùy tùng đang đi lại.
Phùng Khởi
Phi sắp xếp xong hết thảy, liền thỉnh cầu Thánh Tôn rời đi làm chuyện
riêng, ieendaanleequuydonnđược Thánh Tôn chấp thuận mới yên lặng rời đi.
Từ lúc ăp xếp chỗ ở cho đám người Thánh Tôn đến lúc rời đi tổng cộng dùng
nửa canh giờ, sau nửa canh giờ Phùng Khởi Phi đến chỗ gia chủ của Phi
Kính Sơn Cốc.
Kiến trúc mạnh mẽ hoành tráng, con đường lát những
phiến đá xanh, hai bên là người làm quét dọn tuyết trắng, bởi vì là mùa
đông cho nên rất ít thấy cỏ cây, hướng tầm mắt ra xa tầng tầng lầu các
đều có vẻ cô tịch.
Đệ tử của Phi Kính Sơn Cốc trước cửa lớn nhìn
thấy Phùng Khởi Phi, cung kính nói với hắn: “Thiếu chủ, gia chủ ở trong
thư phòng.”
Phùng Khởi Phi gật đầu, sải bước đến gần cửa chính, một đường đi đến thư phòng.
Hai người canh chừng ngoài thư phòng là hộ vệ của gia chử đương thời của
Phi Kính Sơn Cốc – Phùng Cẩm Hương, nhìn thấy Phùng Khởi Phi không nói
hai lời cửa thư phòng ra cho hắn.
Phùng Khởi Phi mắt nhìn thẳng tiêu sái vào thư phòng, thấy Phùng Cẩm Hương đang tùy ý ngồi ở trên ghế, uống trà nóng.
Phùng Cẩm Hương đã hơn năm mươi, khoảng chừng sáu mươi, bởi vì luyện võ nên
thoạt nhìn hắn còn rất khỏe mạnh, trên người mặc một bộ thanh bào nhẹ
nhàng, không có trang sức dư thừa. Vẻ ngoài của hắn và Phùng Khởi Phi
giống nhau khoảng sáu phần, lúc còn trẻ có thể là rất tuấn tú, cho dù
hiện tại đã lớn tuổi, thoạt nhìn cũng không tang thương như tuổi thật
của hắn, ngược lại giống như một đại thúc đẹp trai bốn mươi tuổi, lúc
không nói chuyện tỏa ra luồngkhí chất mẫu mực. (D: Nhìn người không thể
chỉ nhìn mặt, quá lòe người rồi…..)
“Đã trở về.” Giọng Phùng
Cẩm Hương cũng rất ôn hòa, lúc nói chuyện thản nhiên nhìn Phùng Khởi Phi một, thái độ ôn hòa kia không giống như là cha đối đãi với con trai của mình, càng giống như là hai người có địa vị ngang hàng đối đãi với
nhau.
Phùng Khởi Phi đi tới bên cạnh hắn ngồi xuống, thấy Phùng
Cẩm Hương tự mình châm trà, cũng không lộ xảy vẻ mặt ngoài ý muốn, hiển
nhiên loại chuyện như vậy không phải lần đầu xảy ra giữa hai phụ tử.
“Có thu hoạch ngoài dự liệu.” Phùng Khởi Phi đi thẳng vào vấn đề.
“Nói một xem nào.” Phùng Cẩm Hương cười nói.
ieendaanleequuydonnPhùng Khởi Phi nói hết chuyện dọc đường đi, ” lão gia chủ Thiên Cơ Yến Gia
qua đời, mấy gia tộc lệ thuộc đang rục rịch ngóc đầu dậy, có lẽ là bị
gấp gáp ép buộc rồi, mặt ngoài biểu hiện bình tĩnh, rốt cục vẫn phải âm
thầm thỏa hiệp với chúng ta, đồng ý hợp tác với Phi Kính Sơn Cốc. Còn có Thiết Thương Môn…” Hắn chậm rãi thuật lị toàn bộ những chuyện dọc
đường đi, mạch lạc rõ ràng ngắn gọn.
Một lát sau, Phùng Khởi Phi tạm thời dừng lại, bưng chén nước trà sắp cạn trước mặt lên.
Phùng Cẩm Hương nói: “Ta nghe nói, ở bên ngoài ngươi nhận một vị thiếu gia.”
Động tác uống trà của Phùng Khởi Phi ngừng một lát, cũng không cảm thấy
ngoài ý muốn, dù sao hắn không hề có ý định che giấu lời nói và việc
làm, toàn bộ Phi Kính Sơn Cốc đều bị Phùng Cẩm Hương nắm giữ ở trong
tay, làm sao có thể không biết điểm này.
Hắn đặt chén trà xuống, nói: “Đây chính là thu hoạch ngoài ý muốn nhất.”
Phùng Cẩm Hương tỏ ý muốn hắn nói cặn kẽ. Hắn hiểu con trai của mình tâm cao
khí ngạo, ngay từ đầu nghe được hắn gọi một người đàn ông xa lạ là thiếu gia ngay trước mặt mọi người, lại ở trước mặt nam nhân kia cố gắng lộ
vẻ cung kính, hắn cũng không nhịn được giật mình tò mò.
Phùng
Khởi Phi đem chuyện tiếp xúc quỷ dị với Thánh Tôn nói ra một cách hết
sức đơn giản, trọng điểm nói: “Hắn nói sẽ giúp ta trở thành minh chủ võ
lâm mới.”
Nếu như lúc nãy nghe được nội dung từ người khác, cho
dù là người trầm ổn như Phùng Cẩm Hương cũng nhất định không nhịn được
cười to ba tiếng, sau đó giễu cợt hắn là kẻ ngu ngốc. Trên thực tế, ngay từ đầu nghe được lời của con mình, Phùng Cẩm Hương cũng có xúc động như vậy, chẳng qua là hắn kịp thời nhịn xuống.
Hắn nhìn Phùng Khởi
Phi thật kỹ, muốn nhìn xem có phải con trai của mình bị người hạ thuốc
mê hồn không, hoặc giả là bị người thi triển Mê Hồn Thuật.
Không
biết có phải ở cùng đám người Thánh Tôn và Thủy Lung một đoạn thời gian
hay không, tinh thần nhẫn nại của Phùng Khởi Phi tăng trưởng vô hạn,
nhất là đối mặt loại ánh mắt quỷ dị này, càng vô cùng lạnh nhạt.
Hắn bình tĩnh nói với Phùng Cẩm Hương: “Con rất tỉnh táo, xin ngài không
cần lấy ánh mắt ngu ngốc đó nhìn con, khiến con cảm thấy bối rối.”
Phùng Cẩm Hương ngẩn ra, sau đó không nhịn được cười lên tiếng, “Ha ha ha,
thú vị thú vị, hiện tại cha vô cùng hiếu kỳ vị thiếu gia kia rốt cuộc là nhân vật nào. Phải biết rằng, con ta trước kia dù sống lại lần nữa cũng sẽ không nói những lời như thế.”
Phùng Khởi Phi ngây ra, “Con hoài nghi hắn làThánh Tôn.”
“Phốc ——” Chén trà lúc nãy bưng lên uống một hớp, còn chưa kịp nuốt xuống, đã bị phun đi ra.
Vừa đúng lúc Phùng Khởi Phi đối mặt với Phùng Cẩm Hương vô tội trúng chiêu, chẳng qua lần này hắn vẫn vô cùng bình tĩnh như cũ, chỉ nhàn nhạt nhìn
lướt nhanh cha mình một, lấy một khăn trong túi ra, lạnh nhạt lau chùi
nước trà trên gò má.
Trên thực tế, so với lúc ở cùng Lương Điệp
Nhi bị hành hạ về mặt tinh thần, và bị hai con Tiện Hầu Tử Hoa Nhất và
Hoa Nhị thỉnh thoảng quấy rầy, lúc này bị phụ thân phun nước trà thật
không coi là chuyện gì to tát.
Phùng Cẩm Hương lại bị cái nhìn
kia của con trai của mình làm cho ngượng ngùng, thấy hành động của con
trai mình, hắn thật sự có chút giật mình. Ngắn ngủn một vài ngày không
gặp, dường như nhi tử của mình thật sự thay đổi không ít, ít nhất ở công phu xử sự không sợ hãi: thời gian rất có tiến triển.
“Con
trai.”Dưới tình huống không có ai bên cạnh, Phùng Cẩm Hương sẽ dùng loại xưng hô thân cận lại tùy ý này gọi Phùng Khởi Phi, bất đắc dĩ nói: “Con đùa hơi quá rồi.”
“Con không nói giỡn.” Phùng Khởi Phi nhàn nhạt nói, chẳng qua Phùng Cẩm Hương quen thuộc với hắn lại nhìn ra được hắn
rất nghiêm túc, “Con nghe được Hoa Hồ Điệp và nữ nhân bên cạnh hắn gọi
hắn là Thánh Tôn,… Mặc dù nữ nhân kia rất tùy ý, không có chút tôn
kính, nhưng Hoa Hồ Điệp không giống đang nói dối.”
Dừng lại một
hồi, Phùng Khởi Phi nhìn Phùng Cẩm Hương thật sâu, mãnh liệt muốn tìm
người ủng hộ phỏng đoán của mình, “Trên đời này có thể có mấy người có
võ công như hắn, có thể lấy vị trí minh chủ võ lâm nói cho là cho như
cây cải trắng ven đường…” Dừng lại một chút, Phùng Khởi Phi rất rối
rắm.
Phùng Cẩm Hương đồng tình liếc nhìn con trai mình, “Có lẽ,
đối phương chỉ cố ý lấy con làm trò đùa.” Thấy ánh mắt Phùng Khởi Phi
lập tức trầm xuống, vị cha này rất vô tội cười cười, nói: “Ai kêu con
đánh không lại người ta, bị đùa cũng là không có biện pháp, giang hồ
chính là hiểm ác lại tàn nhẫn như vậy. Con trai, ta đã sớm nói với con
rồi.”
Phùng Khởi Phi lạnh mắt nhìn mình người cha thỉnh thoảng
kích động của mình, có thể lý giải lời nói và việc làm kích động của ông ấy, suy cho cùng bản thân mình phụ trách tất cả đổi lại nếu mình là
người ta, được nghe kể lại từ người kia, lại tự nói với mình hoài nghi
hắn là nô tài của Thánh Tôn, đoán chừng mình cũng sẽ cảm thấy người này
là bị đùa đến hỏng rồi, đầu óc không bình thường.
“Ba ——” một quyển sách được ném lên trên bàn.
Phùng Cẩm Hương cầm lên nhìn, mới đọc tiêu đề hắn đã kinh ngạc, ngẩng đầu
nhìn nhi tử chứng thực, sau khi Phùng Khởi Phi gật đầu một, hắn mới
nghiêm túc mở sách.
“Cái này… Ở đâu ra?” Ước chừng một thời gian uống cạn chung trà sau, Phùng Cẩm Hương nghiêm túc hỏi Phùng Khởi Phi.
Vẻ mặt Phùng Khởi Phi vẻ mặt có chút rối rắm, “Trong một ô vuông phía sau
một xe ngựa bình thường.” Không đợi Phùng Cẩm Hương nói chuyện, hắn tiếp tục nói: “Không chỉ có cái này, còn có rất nhiều sách, không phải là bí mật không truyền ra ngoài của các phái, thì chính là bí tịch thất
truyền khó tìm.” Tùy tiện lấy mấy ví dụ, lại thấy áng vẻ Phùng Cẩm Hương ngây ngốc há hốc miệng.
Phùng Khởi Phi cảm giác mình mãn nguyện, có thể thấy vẻ mặt của cha, cũng coi là báo đáp đối phương dùng ánh mắt ngu ngốc nhìn mình, phun nước trà vào mình, còn cố ý trêu đùa.
“Hắn muốn ta trước khi tổ chức đại hội võ lâm, phá giải kiếm chiêu bên trong.” Phùng Khởi Phi nói.
Phùng Cẩm Hương suy tư, một lát nói: “Ta nghĩ, vị đại nhân kia phải muốn
ngươi lợi dụng cái này ở đại hội võ lâm, đánh bại Lâm Chi Tiếu của Bích
Kiếm Sơn Trang.”
Phùng Khởi Phi gật đầu một, thật ra thì hai ngày nay hắn cũng dần dần nghĩ thông điểm này.
Nếu đối phương cam kết muốn hắn làm minh chủ võ lâm, tự nhiên hắn cũng có
quyết định riêng. Nhưng nếu hắn có thể đánh bại Thiếu trang chủ Lâm Chi
Tiếu của Bích Kiếm Sơn Trang, đối với an vọng của Phi Kính Sơn Cốc vô
cùng tốt, tỉ lệ hắn trở thành minh chủ võ lâm cũng càng cao.
Bởi
vì nghĩ thông điểm này, hắn mới càng thêm yên tâm, tin tưởng đối phương
tuyệt đối không phải đùa bỡn mình, thật sự tính toán để cho mình làm
minh chủ võ lâm.
Hai phụ tử cứ trầm mặc như vậy, đều tự suy tư.
Cuối cùng, Phùng Cẩm Hương mở miệng trước, “Chuyện mấy ngày tới trong sơn
cốc con không cần phải để ý đến, an tâm đi làm việc nô tài của con, thời gian còn lại tìm hiểu kiếm chiêu.”
Phùng Khởi Phi ngây ra. Mặc
dù lời này nghe không có gì không đúng, khác ở chỗ chuyện bảo con trai
của mình an tâm đi làm nô tài người khác, thật sự được không?
“Đúng rồi, Bích Lạc Kiếm Pháp con phá giải được bao nhiêu rồi, nói ới cha một chút.” Phùng Cẩm Hương nhàn nhạt nói.
Phùng Khởi Phi nghiêm mặt nói: “Có thời gian chỉ cho cha, không bằng con tiếp tục tìm hiểu.”
“Chỉ cái gì?” Phùng Cẩm Hương nghiêm túc nhìn con trai của mình, nói: “Đây
là cha đang giúp con, so với kiến thức và kinh nghiệm không tới ba mươi
năm cuộc đời của con, làm sao là đối thủ của cha. Nhanh lên nói hết
những điều con tìm hiểu được mấy ngày cho cha, cha chỉ giáo cho con.”
Phùng Khởi Phi nghiêm mặt muốn nôn, “Chờ cha xem xong chiêu thứ nhất, và nghĩ ra biện pháp phá giải, đoán chừng con đã tiến thêm được một bước.”
“Nói cái rắm.” Phùng Cẩm Hương lạnh giọng uy hiếp.
Phùng Khởi Phi nắm quyển Bích Lạc Kiếm pháp chuẩn bị đi ra ngoài.
Đi… Ta đi… Không động được!
Phùng Khởi Phi lạnh lùng nhìn một đầu quyển Bích Lạc Kiếm pháp bị cha nắm thật chặt không thả.Người cha gương mẫu lạnh giọng nói: “Ngươi muốn có thể đi, sách lưu lại.”
Nhi tử mặt đần lạnh giọng nói: “Buông tay.”
(D: Chết cười với cha con nhà này….)
Cha: “Không thả.”
Nhi tử: “Muốn mất mặt.”
Cha: “Mặt mũi là người khác cho, người khác không cho, ta cũng không cần.”
(D: Quá vô sỉ rồi!!!!!!!)
“…” Phùng Khởi Phi biết lần này cha bị kích động nghiêm trọng, hắn nói vãn
hồi: “Chờ đến lúc đại hội võ lâm kết thúc, con sẽ một đối một chỉ cho
cha.”
“Lão Tử nói, là cha chỉ giáo cho ngươi.” Phùng Cẩm Hương
sống chết thổi phồng địa vị của mình lên, mặt không đỏ tâm không động
nói: “Con trai, nghe lời.”
“Cha còn gây nữa, cuộc sống củ con
trai cha sẽ bị cha phá hủy đó!” Phùng Khởi Phi khẽ gầm lên. Hắn rất gấp
nha, một con Hoa Hồ Điệp đáng sợ như đang treo trên cổ hắn, một chuyện
không tốt nữa lại rơi vào trên cổ hắn.
(D: Không nghiên cứu xong là phải cưới Hoa Hồ Điệp đó anh, thảm, quá thảm…)
” Nguyện vọng nửa đời của cha ngươi đang ở trong tay của ngươi, nuôi
ngươi lâu như vậy, ngươi cũng còn không biết thỏa mãn nguyện vọng của
cha ngươi, lương tâm ngươi bị chó gặm sao.” Phùng Cẩm Hương còn bi thống hơn so với Phùng Khởi Phi, giống như người bị hại bị thương tổn nghiêm
trọng, cặp mắt giăng đầy tia máu.
“…” Phùng Khởi Phi có loại
xung động muốn vỗ trán, cha hắn chưa bao giờ kích động nghiêm trọng
giống như lần này, thật may là ở cạnh thiếu gia hắn đã luyện được sức
chịu đựng coi như có thể ứng phó được. Nếu là trước kia, đoán chừng phải đau thắt tim. Hắn nhìn Phùng Cẩm Hương, vô lực mệt mỏi nói: “Nguyện
vọng nửa đời của cha là gì?” Chưa từng nghe cha nói quá nha.
Rất
nhanh, Phùng Khởi Phi lại đoán được, không đợi Phùng Cẩm Hương trả lời,
hắn nói trước, “Trở thành minh chủ võ lâm đúng không, con biết, cho nên
cha không nên lãng phí thời giờ của con, con có thể hoàn thành cho cha.”
Phùng Cẩm Hương dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn con trai mình, nói: “Trở thành
minh chủ võ lâm là trách nhiệm của người Phùng gia ở Phi Kính Sơn Cốc,
cũng không phải là nguyện vọng dằn vặt Lão Tử nửa đời người.”
Ngược lại Phùng Khởi Phi có chút tò mò, hỏi: “Vậy là?”
Phùng Cẩm Hương nghiêm túc nói: “Đánh bại cái lão thất phu Lâm Vân Trùng đó!”ieendaanleequuydonn
Phùng Khởi Phi nói: “Cái này sau này còn nhiều cơ hội mà…”
Không đợi hắn nói xong, Phùng Cẩm Hương đã nói: “Hi vọng hôm nay đã bị ngươi
chộp trong tay, chính mắt ta thấy được, ngươi cho rằng ta còn có thể bỏ
qua?”
Phùng Khởi Phi nhìn Phùng Cẩm Hương, Phùng Cẩm Hương nhìn Phùng Khởi Phi, phụ tử hai yên lặng nhìn nhau.
Lúc Phùng Khởi Phi chuẩn bị bất ngờ đoạt lấy sách, sau đó nhanh chóng rời
đi, Phùng Cẩm Hương lại đoán được ý đồ của hắn, cười tàn nhẫn, “Con
trai, cha cam đoan với ngươi, nếu như ngươi dám động chút, quyển sách
này sẽ phân thây.”
“…” Phùng Khởi Phi vẫn biết núp dưới vẻ bề
ngoài vô cùng nghiêm túc chuẩn mực kia của cha mình là bản tính vô sỉ.
Nếu nói cây không vỏ hẳn là phải chết không thể nghi ngờ, người không
biết xấu hổ thì thiên hạ vô địch. Những ngày ngắn ngủi này, Phùng Khởi
Phi cảm nhậ sâu sắc qua những ngày sống cũng hai huynh đệ Hoa Hoa, Hoa
Hồ Điệp và cha mình, muốn trở thành một người thành công không phải là
học tập đứng đầu, hay là có thủ đoạn thu mua lòng người, mà là ném hết
mặt mũi, làm chuyện vô sỉ đến mức mặt không đỏ tâm không động.
“Đủ rồi.” Phùng Khởi Phi không thể làm gì hơn là thỏa hiệp, lộ ra nụ cười
ôn hòa, trong nháy mắt biến thành ôn hòa cực đại vô sỉ của cốc chủ Phi
Kính Sơn Cốc, vô lực cứng rắn nói: “Đi cấm địa đi.”
Hiện tại Phi
Kính Sơn Cốc lắm vợ nhiều mắt*, phần lớn thời điểm muốn làm những chuyện giống như nghiên cứu võ học, hơn nữa bọn họ còn nghiên cứu bí mật bất
truyền của Bích Kiếm Sơn Trang, càng phải tìm một chỗ kín đáo mới được.
*Lắm vợ nhiều mắt: Đại ý là nhiều người quan tâm dòm ngó chuyện thị phi. Vì đại hội võ lâm nên ngư long hỗn tạp đó.
“Đi.” Phùng Cẩm Hương quyết định đứng lên thật nhanh.
Tay… Vẫn không rời đi bí tịch Bích Lạc Kiếm pháp như cũ.
Phùng Khởi Phi yên lặng nhìn cha mình.
Thấy cha bình tĩnh như không hề phát hiện hành động của mình có bao nhiêu không ổn, hắn thua.
Dù sao quyển bí tịch này hắn đã nhớ rõ ràng, cho cha hắn xem trước một chút cho đã nghiền cũng không sao.
Hai phụ tử cùng đi ra khỏi thư phòng, cốc chủ Phùng Cẩm Hương lại trở lại
hình tượng cốc chủ mẫu mực giơ tay nhấc chân đều là một cốc chủ khí phái đứng đầu, không thấy nửa điểm vô sỉ kích động như ở trong thư phòng.
“Chuyện trong cốc tạm thời do hai người các ngươi làm, nếu không phải chuyện vô cùng quan trọng, không được tới quấy rầy chúng ta.” Phùng Cẩm Hương nói với hai hộ vệ ở cửa thư phòng.
Hai người rất cung kính đáp lời.
Phùng Cẩm Hương và Phùng Khởi Phi cùng nhau xoay người rời đi, đi đến cấm địa của Phi Kính Sơn Cốc.
Mấy ngày này Phi Kính Thiên Sơn náo nhiệt trước sau như một nhưng lại cất giấu vô số gợn sóng.
Trong Thính Lan Viện, mặt đất đầy tuyết trắng đã bị tôi tớ của Phi Kính Sơn
Cốc quét dọn, còn vương lại một lớp tuyết thật mỏng như muối, có thể
phòng ngừa mặt đất kết băng trơn trượt.
Giữa trưa, một hàng thị
nữ đưa đồ ăn tinh xảo đến. Nhìn đồ ăn có thể thấy, nhất định là Phùng
Khởi Phi đặc biệt dặn dò, đều là món ăn Thủy Lung và Thánh Tôn yêu
thích, tất cả đều là món ăn không có hại cho phụ nữ có thai.
Sau
khi ăn cơm trưa ở trong sân xong, Thủy Lung nhìn hai huynh đệ Hoa Hoa và Hoa Hồ Điệp nháo, bọn họ chửi nhau cũng không ồn ào, nhất là vẻ mặt
phối hợp đến mức khoa trương của bọn họ, giống như là một vở kịch vui
(D: Khổ thân mấy anh, thành diễn viên hết rồi)
Trên thực tế, diện mạo vốn có ba người cùng diễn xuất, còn không phải cố ý
diễn cho Thủy Lung nhìn sao —— chính tai đã nghe Thánh Tôn nói đến sai
lầm của Phùng Khởi Phi, bọn họ sẽ hiểu một chút, muốn làm hết sức duy
trì tâm tình vui vẻ của Thủy Lung.
Chẳng qua là Thủy Lung ngồi bên cạnh lò ấm trong đình, đang thất thần không dễ phát giác.
Thánh Tôn ngồi bên cạnh nàng, nhìn thấy dáng vẻ thất thần của nàng, hắn không có vội thức tỉnh nàng, trong đôi mắt u ám, không hề chớp mắt quét qua
tay trái của Thủy Lung, tay phải của Thủy Lung đang nhẹ nhàng ma sát cái nhẫn ở ngón áp út tay trái.
Trên thực tế, vẻ tiêu sái lúc này Thủy Lung, đúng là bởi vì chiếc nhẫn trên ngón tay nàng.
Từ lúc Tây Lăng diệt vong, Trường Tôn Vinh Cực mất tích, ngay cả chiếc
nhẫn trong tay nàng cũng không cảm ứng được Trường Tôn Vinh Cực.
Nàng sớm đã phỏng đoán, nói không chừng chiếc nhẫn của Trường Tôn Vinh Cực bị hư hại.
Chẳng qua là, ngay tại lúc này,, nàng đột nhiên cảm thấy cảm giác hướng đi của chiếc nhẫn xuất hiện một lần nữa.
Cảm ứng này không mạnh không nhẹ, có thể thấy một chiếc nhẫn khác ở cách
nàng không xa, tất nhiên là ở ngay bên trong Phi Kính Thiên Sơn, thậm
chí ngay tại Phi Kính Sơn Cốc.
Một chút cảm giác mát mẻ lạnh lẻo
chạm vào gương mặt, Thủy Lung nghiêng đầu nhìn về phía Thánh Tôn đang
náo loạn bên cạnh giống như đứa bé.
Thật ra thì nàng đã sớm hồi thần, chẳng qua là không muốn chủ động để ý tới Thánh Tôn.
“Hôm nay nàng đã không nhìn ta năm lần.” Thánh Tôn nhẹ nhàng chậm rãi nói, cũng nghiêm túc tính toán số lần.
(D: Ta bó chân chấm com với anh Đại Miêu rồi……)
Thủy Lung nói: “Ta còn cần phải chú ý tính toán người của ta sao?” Giọng nói khôngtức giận không oán, lại bình thường như kể chuyện.
Thánh
Tôn tầm mắt không thay đổi vẫn nhìn nàng chăm chú, khẽ nói: “Ta biết
nàng đang nhớ ai.” Ngừng một lát, hắn lại nói: “Tính khí ta cũng không
tốt, không thích nhẫn nại… Cho nên, Nạp Mẫu Nhi, đừng để ta thất
vọng.”
Thủy Lung lẳng lặng nhìn hắn, khóe miệng mỉm cười như cũ,
ánh mắt kia mềm mại trong suốt hấp dẫn đến dị thường, làm người ta nỡ
rời tầm mắt, “Thất vọng?”
Đôi mắt Thánh Tôn hơi động, chớp mắt
một nhắm mắt rồi mở ra lần nữa, tựa hồ như bỏ qua cái gì, đầu lông mày
và ánh mắt không che giấu phiền muộn và u buồn, nói với Thủy Lung: “Nàng chỉ cần làm người xem cuộc vui, ta sẽ vì nàng đạo diễn một vở kịch
hay.”