Bạn đang đọc Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành: Chương 13: Không Để Yên Chuyện Này
“Ui ~” Phương Tuấn Hiền bị nhéo đau hít vào một hơi, đôi mắt hóa thành lưỡi đao phóng về hướng Thủy Lung, trong đó tập trung rất nhiều sự buồn bực, tức giận quát: “Bạch Thủy Lung, ngươi làm cái gì vậy?”
Trước khi hắn ra tay, Thủy Lung nhanh chóng rút lại tay, ngay sau đó lấy lá trà cầm giữa hai ngón tay đưa ra trước mặt hắn: “Khóe miệng dính đồ bẩn.”
Phương Tuấn Hiền ngẩn ra.
Bạch Thiên Hoa khẽ liếc mắt nhìn. Trước đó, hắn không có thấy khóe miệng Phương Tuấn Hiền có dính cái gì hết.
Sức lực của Thủy Lung không nhỏ, nhìn nửa bên mặt bị hồng của Phương Tuấn Hiền nhưng hắn cũng không rên một tiếng, giống như hắn không có cảm giác đau, nhíu mày nghi hoặc hỏi: “Ngươi lau giúp ta có cần dùng lực mạnh như vậy không?”
Thủy Lung rũ mắt xuống, lấy một bình sứ ra từ trong tay áo, sau đó đưa cho Phương Tuấn Hiền, nhẹ nhàng mỉm cười nói: “Ta có mua thuốc cho ngươi, nhưng miệng của ngươi đã khỏi hẳn rồi cho nên ta không có thể đưa cho ngươi.”
Bởi vậy, ngươi liền làm miệng của ta bị thương lần nữa, như vậy ngươi mới có lí do đưa thuốc, để cho ta nhận lấy?
Phương Tuấn Hiền nhìn khuôn mặt cứng nhắc của cô gái ngồi trước mặt nở nụ cười, ngay cả đôi lông mi cong dày, dài đang run rẩy của đối phương cũng nhìn thấy rõ ràng. Tuy hai má đau rát nhưng lại không tức giận được, ngay cả chính hắn cũng có lúc không kịp lúc, đã bật cười, dù là châm chọc, cao ngạo tươi cười: “Ngươi vẫn như trước không giống những cô gái bình thường khác. Nếu như ngươi đã một lòng muốn tặng thuốc cho ta, ta liền miễn cưỡng nhận vậy.”
Bạch Thủy Lung này cũng có chút đáng yêu. Ý nghĩ này vừa hiện lên trong óc, vẻ mặt của Phương Tuấn Hiền liền cứng đờ, nhíu mày gao gắt. Làm sao hắn lại có cái ý nghĩ kỳ dị như vậy chứ.
“Thuốc này, nửa canh giờ bôi một lần, lúc mới bôi lên sẽ có chút đau rát. Đó là biểu hiện phát huy tác dụng của thuốc.” Thủy Lung đem bình sứ bỏ vào trong tay của Phương Tuấn Hiền, dặn dò hắn: “Nhớ phải bôi.”
“À, ta có chuyện, đi trước.” Phương Tuấn Hiền bị ý nghĩ ở trong lòng làm cho rối loạn, không muốn tiếp tục ở lại đối mặt với Thủy Lung.
“Đi thong thả.” Thủy Lung nói.
Phương Tuấn Hiền đứng dậy kéo rèm đi ra, người liền biến mất ở bên ngoài rèm cửa.
Chờ hắn rời đi, Bạch Thiên Hoa mới dựa sát vào Thủy Lung vẻ mặt ngập ngừng, phức tạp hỏi: “Tỷ, cái bình đó không phải là cái bình chúng ta mua ở trên đường tới đây sao? Đó là phấn đuổi trùng (1) đúng không?”
Thủy Lung gật đầu.
Bạch Thiên Hoa sợ hãi kêu: “Tỷ, tỷ biết, tại sao còn nói với Phương Tuấn Hiền là thuốc?”
Thủy Lung nhíu mày, đạm nói: “Miệng mồm không sạch sẽ là bệnh, nên trị.”
Bạch Thiên Hoa rụt cổ, thầm nghĩ, xem ra tỷ tỷ đối với hắn vẫn còn tốt gấp mấy lần so với những người khác.
“Nhưng mà tỷ tỷ… Phương Tuấn Hiền thật sự sẽ bôi sao?”
“Phải.”
“Lỡ như mặt của Phương Tuấn Hiền bị hủy, hắn tới tìm tỷ trả thù thì phải làm sao?”
Ngón trỏ của Thủy Lung hướng ót của hắn bắn ra, cười nhạt: “Không phải ngươi nói bảo vệ ta sao?”
“Hả? A ha ha ~ đúng rồi. Nếu Phương Tuấn Hiền dám tìm tỷ báo thù, đệ nhất định sẽ bảo vệ tỷ, cắn chết hắn.” Bạch Thiên Hoa vừa nghe, cảm thấy Bạch Thủy Lung công nhận bản lĩnh của hắn, hết sức phấn khởi nói.
Hướng Dưỡng khẽ thở dài: Tam công tử, ngài là người, không phải con sói, không cần cắn.
Thủy Lung nhàn nhạt uống nước trà, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Phấn đuổi trùng kia là nàng mua của một ông lão ở ngã tư đường, cách điều chế rất đơn giản, chỉ dùng thảo dược thiên nhiên điều chế, không có hại đối với da, chỉ là bị dị ứng vài ngày thôi. (=.+)
Chỉ dựa vào điểm này, Phương Tuấn Hiền tuyệt đối sẽ không cùng nàng – trưởng nữ của Bạch tướng quân phủ kiêm chức Hoa Dương quận chúa tam phẩm quyết đấu sống chết.
Thủy Lung đang suy nghĩ, tầm mắt liền rơi vào một chiếc xe ngựa cao nhã đắt tiền ở ngoài cửa Thái Bạch lâu.
Một bóng hình xinh đẹp, tao nhã từ trên xe ngựa bước xuống, mặt mày xinh đẹp khẽ nhíu mày, làm cho người ta đau lòng lo lắng.
“Nhị… nhị tỷ sao lại tới đây?” Bạch Thiên Hoa cũng nhìn thấy cô gái ở ngoài kia.
Thủy Lung cười khẽ: “Ngươi nói thử xem.”
Bạch Thiên Hoa tính nói làm sao hắn biết, chợt nghĩ tới chuyện gì đó, vẻ mặt phức tạp, thấp giọng nói: “Không… không phải là tới tìm đệ chứ?”
Thủy Lung không đáp, nhưng mà nhìn nụ cười của nàng liền đoán ra được.
Bạch Thiên Hoa cúi thấp bả vai, môi mấp máy muốn nói gì đó, bỗng có tiếng gầm làm cho hắn nghẹn lời.
“Bạch Thủy Lung!”
Rèm cửa bị vén lên một cách thô lỗ, quay ra nhìn thấy Phương Tuấn Hiền đứng bên ngoài, tay che nửa khuôn mặt, lộ ra nửa khuôn mặt tức giận dữ tợn, ánh mắt nhỏ dài giống như cái búa nện vào trên người Thủy Lung.
Thủy Lung buông xuống chén trà, nhẹ nhàng nói: “Ta nghe được.”
Phương Tuấn Hiền nghiến răng nghiến lợi thét hỏi: “Ngươi cho ta thuốc gì?”
Thủy Lung nói: “Thuốc chữa thương.”
Phương Tuấn Hiền đem cái ghế ở trước đá ngã lăn sang một bên: “Chuyện cho tới bây giờ ngươi còn dám nói dối, ngươi thật sự coi ta là tên ngốc sao!”
Bộ dạng tức giận của hắn thật sự rất đáng sợ, Bạch Thiên Hoa cẩn thận quan sát liền nhìn ra được. Chỉ có Thủy Lung là vẫn giữ vẻ mặt bình thản, nhìn khuôn mặt của Phương Tuấn Hiền, giả bộ kinh ngạc nói: “Không lẽ ta mua nhầm thuốc, ngươi mau trở về tìm đại phu tới xem, coi chừng phá hủy đi khuôn mặt xinh đẹp này đó.”
Nàng không nghĩ tới, Phương Tuấn Hiền nhanh như vậy liền dùng ‘thuốc’ bôi lên mặt.
Phương Tuấn Hiền hung hăng trừng nàng, giống như muốn dùng ánh mắt đâm thủng nàng, hít ra thở vào đầy đủ, cắn răng nói: “Bạch Thủy Lung, ta sẽ không để yên chuyện này đâu!” Lại vẫy tay vén rèm, lần này lại đem cửa rèm kéo hư, rơi xuống đất bể tan tành.
Các gian phòng lịch sự tao nhã của Thái Bạch lâu chỉ dùng bình phong ngăn cách, cho nên không ngăn được tiếng rống giận của Phương Tuấn Hiền. Lúc này, Phương Tuấn Hiền rời đi, xung quanh đều yên tĩnh dị thường.
Thủy Lung đối với tiểu nhị đứng cách đó không xa nói: “Tiền sửa chữa lại rèm cửa, còn có tiền bàn ăn này của ta, lần sau gặp Phương công tử nhớ đòi tiền hắn.”
“Hả?!” Tiểu nhị ngây ngốc đứng bất động.
Thủy Lung đứng dậy nhìn Bạch Thiên Hoa nói.
Bạch Thiên Hoa giống như con rối gỗ nghe lời của nàng, hướng qua Hướng Dương nhờ hắn đỡ đứng dậy, im lặng đi theo phía sau nàng.
Bốn người vừa đến cầu thang, liền nghe được âm thanh mềm mại kinh hô của Bạch Tuyết Vi.
“Phương đại ca, huynh bị làm sao vậy?”
“Cút ngay!”
“Phương đại ca…”
Không bao lâu, bóng dáng của Bạch Tuyết Vi liền xuất hiện ở trên cầu thang, ngẩng đầu nhìn thẳng vào tầm mắt của Thủy Lung.
“Tiểu đệ.” đáy mắt của Bạch Tuyết Vi thoáng qua chút chán ghét, sau đó nhìn về phía Bạch Thiên Hoa, vẻ mặt lo lắng, đi nhanh tới bên cạnh Bạch Thiên Hoa, dịu dàng hỏi: “Đệ có khỏe không? Đừng sợ, tỷ tỷ tới đón đệ.”
Bạch Thiên Hoa dùng vẻ mặt phức tạp nhìn nàng, thấy nàng vươn tay muốn đỡ mình, mím môi, né tránh: “Đại tỷ đối xử với ta rất tốt.”
Bạch Tuyết Vi sửng sốt.
Trước mắt phải giải quyết Phương Tuấn Hiền, Bạch Thủy Lung không có rảnh rỗi để đối phó Bạch Tuyết Vi, nói cùng một câu thoại với Phương Tuấn Hiền: “Cút ngay!”
Cầu thang của Thái Bạch lâu không rộng cũng không hẹp, chỉ vừa đủ cho hai người cùng đi, Bạch Tuyết Vi vừa vặn đứng chặn ngay lối đi của Thủy Lung.
“Đại tỷ tỷ, tỷ tỷ đã làm gì tiểu đệ?” Bạch Tuyết Vi mềm nhẹ hỏi.
Nếu cẩn thận lắng nghe sẽ phát hiện trong giọng điệu đó có chứa đựng sự cưỡng ép và uy hiếp.
Bạch Thiên Hoa trả lời không giống như lời của hắn nói.
Khóe miệng của Thủy Lung nhếch lên, từ xư tới nay, nàng chưa bao giờ nương tay với kẻ thù, lại càng không biết mềm chân.
“Ta kêu ngươi cút ngay.” Kèm theo một cước đá vào bụng của Bạch Tuyết Vi, trên váy trắng của Bạch Tuyết Vi lưu lại một dấu chân màu đen, thân mình của Bạch Tuyết Vi cũng lăn xuống lầu.
“Tỷ.” Bạch Thiên Hoa sợ hãi kêu.
Thanh âm sợ hãi làm cho Bạch Tuyết Vi đang lăn xuống lầu xóa tan nghi ngờ vốn có, nghĩ rằng hắn có chút khác thường là do Bạch Thủy Lung uy hiếp. Đáng tiếc nàng không có nhìn thấy Bạch Thiên Hoa kêu to sợ hãi, nhưng ánh mắt khẩn trương nhìn Bạch Thủy Lung.
Thủy Lung xoải bước vài cái đi tới trước mặt của Bạch Tuyết Vi.
“Đại tỷ, đừng tiếp tục làm sai nữa.” Bạch Tuyết Vi cắn răng rưng rưng, nhẫn nại đến mức hai vai run rẩy.
Ánh mắt sắc bén của Thủy Lung nhìn thấy châm nhỏ trong tay áo của nàng sắp bắn ra, nhanh chân giẫm lên cánh tay của nàng.
“A!!!!”
Một cước này không những không làm bị thương tới cánh tay của nàng, mà còn làm cho cây châm nhỏ đang chuẩn bị bay ra đánh lén đâm vào cổ tay của nàng.
Trong mắt Bạch Tuyết Vi lóe lên sát ý, dùng âm thanh chỉ có thể làm cho Thủy Lung nghe được nói: “Tiện nhân, ngươi muốn chết!”
Thủy Lung nhẹ nhàng cười, ngược lại nhìn ra ngoài cửa, nói một câu làm cho sát khí trên người Bạch Tuyết Vi tan rã: “Vũ vương tới thật đúng lúc!”