Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

Chương 31: Hết sức vô sỉ


Đọc truyện Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân) – Chương 31: Hết sức vô sỉ

Chuyện mà Thủy Lung muốn làm luôn nhanh chóng, chớp nhoáng. Sau khi đem chuyện mình muốn chuyển về phủ quận chúa sống nói rõ với Bạch tướng quân xong. Cầm thánh chỉ trở về Lộng Triều Viện, dặn dò ba người bọn Liễu Thanh dọn dẹp, thu dọn hành lý, chuẩn bị đổi chỗ ở.

Ngoài ra, kêu Khánh Phúc đi đưa tin tới phủ quận chúa, làm cho bọn người ở bên trong tự động dọn ra ngoài.

Vệ thị biết được chuyện này, tức giận suýt chút nữa ngất xỉu, muốn cầu xin Bạch tướng quân đứng ra phân xử. Bạch tướng quân cự tuyệt nói một câu: Thủy Lung muốn đi chỗ nào ở là chuyện của nàng, ngươi đừng có miễn cưỡng nàng ở lại.

Nghe xong bà ta càng thêm tức.

Nghĩ lại lúc nãy ở đại sảnh không thể khiển trách cùng ép buộc Thủy Lung, Vệ thị chỉ có thể kiềm nén lửa giận, đích thân đi tới Lộng Triều Viện, tìm Bạch Thủy Lung mềm mỏng khuyên nhủ.

“Lung Nhi, ta biết ngươi đối với mẹ có rất nhiều chỗ không vừa lòng, nhưng những chuyện mẹ làm còn không phải vì muốn tốt cho ngươi hay sao?” Vệ thị xúc động nói, mặt mũi lộ vẻ bất đắc dĩ, thở dài nói: “Từ lúc được hoàng thượng ban tặng phủ quận chúa, ngươi cũng không có đi qua đó ở, càng không có quen với hoàn cảnh sống bên đó, đâu có thoải mái như ở tướng quân phủ. Huống chi, ngươi còn phải học chăm lo việc nhà, quản lý sổ sách, mẹ tự dạy ngươi, tốt hơn chuyện ngươi tự mình học tập? Ngươi đừng đi qua phủ quận chúa ở nữa, ở lại trong nhà theo mẹ học tập, mẹ còn muốn tự mình chuẩn bị của hồi môn cho ngươi, mọi chuyện không thể làm qua loa được.”

Thủy Lung lạnh nhạt nhìn vẻ mặt diễn xuất của Vệ thị, chờ bà nói xong, mới lên tiếng đáp: “Không cần.”

Vệ thị thấy nàng cứng mềm gì cũng không chịu, tức giận thở hổn hển, lại một phen đau xót nói: “Ngươi! Ngươi, đứa nhỏ này lớn như vậy rồi mà còn không chịu hiểu chuyện, là muốn chọc cho mẹ tức chết có phải hay không? Từ lúc được ban thưởng phủ quận chúa, ngươi cũng không thích chỗ ở xa lạ mà, không chịu qua đó sống. Khi đó, mẹ thấy ngươi còn nhỏ, cũng chiều theo ngươi. Nhưng mà, suy cho cùng, nơi đó cũng là do hoàng thưởng ban thưởng, nếu bỏ hoang không người trông coi, dọn dẹp là bất kính đối với hoàng thượng, mẹ không thể không tìm người đến giúp ngươi quản lý nó. Đến nay cũng đã bốn năm rồi, người ta giúp ngươi làm quản gia bốn năm, ngươi nói muốn chuyển qua đó ở thì qua đó ngay lập tức, còn đuổi người ta ra khỏi nhà, làm cho người ta không có ăn không có chỗ ở, loại chuyện thiếu đạo đức như vậy, ngươi làm sao có thể làm ra được hả!”

Nghe qua nhừng lời này, nếu là người không biết rõ sự thật, nhất định sẽ nghĩ rằng Thủy Lung là một người vong ân phụ nghĩa.


Thủy Lung nghe xong nở nụ cười: “Ta nhớ rõ, hoàng thượng không chỉ ban thưởng phủ quận chúa, mà còn có vô số cửa hàng và ruộng đất. Thu hoạch trong bốn năm qua, tại sao không có đưa đến chỗ này một xu nào hết vậy?

Vệ thị nói: “Chuyện này ngươi không nhắc tới, ta cũng không muốn nói. Nô tài, nô tỳ trong phủ quận chúa của ngươi không ít, tiền công mỗi tháng phải trả không nhỏ. Hơn nữa ruộng đất, cũng trồng trọt rất khó khăn, mấy cửa hàng kia nằm ở vị trí không tốt, buôn bán mỗi tháng đều chịu lỗ lã không ít, số tiền thu vào chẳng bằng số tiền bỏ ra. Nhưng chúng là do quân vương ban cho, không thể tùy tiện bán để lấy tiền mua mặt bằng khác được, làm cho nương và dì của ngươi rất khổ tâm.”

Nếu là Bạch Thủy Lung trước kia đối với chuyện làm ăn buôn bán của phủ quận chúa không biết gì hết, có lẽ sẽ tin lời nói của Vệ thị, nhưng Thủy Lung vừa nghe xong lại càng thêm hiểu biết mức độ vô sỉ của Vệ thị.

“Nói như vậy, ta càng phải nhanh chóng tiếp nhận phủ quận chúa cùng gia sản của mình, đỡ cho mẹ và dì phải tiếp tục phí công thương tài.” Thủy Lung nói.

Vệ thị thiếu chút nữa không thở được, phát huy chính sách đau xót, đau khổ nói: “Ngươi.. đứa nhỏ này, cái gì cũng không biết, dì của ngươi cả đời vì phủ quận chúa hao tốn biết bao tâm sức và tiền của. Vất vả lắm mới có thể sống yên ổn, ngươi lại đòi qua đó ở, ngươi qua đó ở thì thôi đi, còn muốn đem cả nhà dì của ngươi đuổi ra ngoài. Đây không phải là ngươi muốn làm cho cả nhà người ta sống trôi dạt khắp nơi, không chỗ để nương nhờ đúng không! Đây không phải là ngươi bức cả nhà dì ngươi vào đường cùng hay sao?”

Nghe lời này giống như phủ quận chúa là của người khác, còn chủ nhân chân chính là nàng nên vào đó ở hay là vào làm khách?

Thủy Lung cười khẽ nói: “Chuyện này ta cũng đã suy nghĩ rồi, cho nên mới để cho Khánh Phúc đi qua đó báo tin trước, cho bọn họ thời gian ba ngày để dọn đồ rời đi. Dù sao cũng là con của Lâm Khang Hầu, dù là con vợ lẻ, cũng không đến nỗi ra khỏi phủ quận chúa của ta thì không tìm được chỗ để sống.”

Nói chuyện hai, ba câu với nhau, Vệ thị cũng nhìn ra được Thủy Lung vẫn quyết định quay về phủ quận chúa ở, sắc mặt lạnh xuống, giọng nói cũng cứng rắn, nói: “Nếu ngươi không chịu nghe mẹ khuyên, mẹ cũng không có biện pháp. Ngươi muốn đuổi cả nhà của dì ngươi cũng được. Nhưng mà, bốn năm qua, dì ngươi vì phủ quận chúa phải trả giá rất nhiều, ngươi cũng nên trả lại cho nàng chút tiền để dưỡng lão. Phần của mẹ không cần tính, mọi chuyện cũng nên nói lý lẽ, đúng không?”


Thủy Lung có hứng thú hỏi: “Ngươi nói phương pháp thế nào?’

Vệ thị nói: “Nói cho cùng cũng là bà con với nhau, mẹ vì dì ngươi làm chủ, xin nửa cái giá tiền thôi, một vạn lượng hoàng kim.”

“Ha ha..” Thủy Lung cười nhạo ra tiếng, nói với Vệ thị: “Đích thật là nửa cái giá, bốn năm qua, không tính phần thưởng do ta lập công, các ngươi dựa vào các cửa hàng, ruộng đất cũng kiếm được không ít tiền, sợ là khoảng hai vạn lượng hoàng kim nha.”

Vệ thị giả bộ làm vẻ mặt như bị sỉ nhục, nói: “Ngươi nói như vậy là có ý gì?”

Thủy Lung phất tay, không kiên nhẫn nói: “Cút xéo đi!”

“Phản! Thật sự là phản rồi!” Vệ thị giận dữ, môi đều run run, thanh âm sắc nhọn kêu to: “Người đâu! Đem nghiệp chướng này bắt lại cho ta! Nhốt vào phật đường để cho nó sám hối! Sao chép kinh phật ba trăm lần!!!”

Nô tỳ Phương Vân của bà đã sớm hiểu mọi chuyện, chạy ra ngoài gọi thị vệ.

Nhưng mà trong chốc lát, hai hàng thị vệ xếp hàng ngay ngắn đi vào, dẫn đầu chính là mấy ngày nay không thấy mặt – Bạch Thiên Hoa.


Da thịt của hắn hơi bị đen do ăn nắng, lúc đi thắt lưng thẳng tắp, ẩn chứa khí khái dũng mãnh của hổ con, hai mắt đen bóng có hồn, có sức sống hơn trước kia rất nhiều. Có thể nhìn ra được, mấy ngày nay hắn tập luyện rất chăm chỉ.

“Ta nói trong tướng quân phủ này ngoại trừ cha ra còn có ai có khả năng trừng phạt tỷ tỷ, hóa ra là mẹ.” Bạch Thiên Hoa bước tới bên cạnh Thủy Lung, thân thể thẳng đứng của thiếu niên ít đi phù phiếm, lòe loẹt của ngày thường, có thêm một chút trầm ổn cùng dũng cảm, nhìn chằm chằm vào Vệ thị nói: “Các ngươi đều nghe cho rõ, ai dám động tới tỷ tỷ cho dù là một sợi tóc, liền đem người đó nhốt vào phòng tối.”

Tuy là nói cho hai hàng thị vệ nghe, nhưng ánh mắt của hắn lại nhìn chằm vào Vệ thị, cũng giống như nói cho bà ta nghe.

“Phản! Các ngươi đều làm phản! Ôi! Hoa Nhi của mẹ! Tại sao ngươi cũng trở nên như vậy?” Vệ thị nước mắt lưng tròng, giống như chịu không nổi đả kích, lảo đảo ngã về phía sau.

Phương Vân vội vàng đỡ lấy bà, đối với Bạch Thiên Hoa khóc nói: “Tam công tử, ngài nói như vậy khác nào dùng dao đâm vào tim của phu nhân?”

Bạch Thiên Hoa nhíu mày, cứng rắn nói: “Ta thấy mẹ không khỏe lắm, mau về phòng nghỉ ngơi đi, gọi Liễu thái y đến xem bệnh.”

Vệ thị giống như không thể tin được Bạch Thiên Hoa lại nói ra những lời này, nghe hắn nhắc tới Liễu thái y, khiến cho bà khiếp vía lẫn hoài nghi. Không lẽ Hoa Nhi đột nhiên trở nên xa cách, là vì phát hiện trong thuốc của Liễu thái y…?

Lúc này, Thủy Lung nhìn thấy hai cái thị vệ nâng một người đi từ xa tới.

Khi người đến gần, nàng mới nhìn rõ người bị nâng là ai, Khánh Phúc người của Lộng Triều Viện.

Thủy Lung nhớ rõ, trước khi Khánh Phúc rời đi báo tin không có bị thương tổn gì, lúc về, mặt mũi bị đánh bầm dập không nhìn ra bộ dạng bình thường của hắn. Thân thể chỗ nào cũng có vết máu, vết thương. Cái chân nhìn không được tự nhiên, xem ra đã bị đánh gãy.


Nét mặt bình thản của Thủy Lung đột ngột lạnh như băng, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Vệ binh nói: “Người này nói hắn là nô bộc trong viện của đại tiểu thư, muốn gặp mặt đại tiểu thư.”

Khánh Phúc được vệ binh nâng, gian nan mở mắt, nước mắt nước mũi pha trộn vào máu tươi khiến cho người ta không rõ được khuôn mặt của hắn. Thanh âm khàn khàn nói: “Đại tiểu thư… hắn…. Bọn họ không nghe nô tài báo tin, còn muốn… đánh nô tài… Đại tiểu thư, cầu… cầu ngài vì nô tài đòi lại công bằng…”

Thủy Lung cười khẽ, nhíu mày: “Xem ra ta an phận sống mới có mấy ngày, người khác liền không đem ta để vào mắt ha.”

Mọi người nhìn thấy nụ cười mềm mại, xinh đẹp của nàng; lại nhìn vào ánh mắt tàn nhẫn, lạnh băng thấu xương kia, liền biết hôm nay thành Kỳ Dương sợ rằng sẽ náo động vô cùng.

“Tỷ.” Bạch Thiên Hoa nhìn nàng nói: “Đệ đi với tỷ.”

Thủy Lung gật đầu, dặn dò người làm mang Khánh Phúc đi chữa thương, lại nói thêm một câu: “Nếu khi ta trở về, nhìn đến Khánh Phúc có gì không ổn, ha ha…” Một tiếng cười khẽ, ánh mắt đảo qua nhìn Vệ thị.

Vệ thị lúc này mới hiểu được, lời nói của nàng là dành cho bà nghe, mặt nghiêm túc lạnh lùng nói: “Thủy Lung, chuyện này không thể chỉ nghe một chiều từ miệng của một tên cẩu nô tài, dì ngươi từ xưa đến nay luôn hiểu biết lý lẽ…”

Bà còn chưa nói xong, đã bị nét mặt hung ác của Thủy Lung hù dọa ngừng lại. Sau đó, nghe thấy âm thanh mềm mại của nàng: “Ta chỉ tin vào trực giác của mình.”

“Hướng Dương, truyền mệnh lệnh của ta, triệu tập năm trăm binh lính, bao vây phủ quận chúa!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.