Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

Chương 215: Đi đánh Vinh Cực


Đọc truyện Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân) – Chương 215: Đi đánh Vinh Cực

Editor: Dungpro.

“Ngươi……” Túc Ương thật không ngờ Trưởng Tôn Vinh Cực sẽ dùng cách hung ác như vậy, không để ý bản thân mình muốn đả thương hắn.

Không cần nhìn cũng có thể cảm giác được máu nóng chảy xuống hai má, hai bên khóe miệng cũng bị cắt qua, hơi chút há mồm sẽ truyền đến cảm giác đau đớn bén nhọn.

Dù sao vết sẹo trên mặt đã đủ nhiều, nhiều thêm một cái nữa cũng không tính là gì. Túc Ương không để ý khuôn mặt như thế nào, hắn càng để ý là thái độ của Trưởng Tôn Vinh Cực.

Thà rằng bị thương, cũng muốn tự mình trừng phạt kẻ nói bậy về con rồng nhỏ sao, nhưng là……

die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

“Ngươi đã thích Bạch Thủy Lung như vậy, nhưng cuối cùng không phải cũng lựa chọn buông tha nàng sao.” Túc Ương bình tĩnh nói, không để ý khóe miệng đau đớn, không phải trào phúng một cách rõ ràng, nhưng so với trào phúng thì phải nói là ‘nói đúng tim đen’ thì đúng hơn.

Trưởng Tôn Vinh Cực không trả lời hắn, rút khăn trắng ra lau ngón tay của mình, nhất cử nhất động vô cùng thanh nhã.

Túc Ương nhìn vai trái của hắn, hắn rất rõ ràng lực đạo của một chưởng mình đánh ra, hiện giờ tay trái của Trưởng Tôn Vinh Cực còn có thể động, mà sắc mặt cũng không hề biến hóa, trong lòng cũng không khỏi tán thưởng một tiếng.

Tuổi còn trẻ như vậy mà có thể có võ công đến bậc này, hơn nữ khả năng nhịn đau như vậy, quả thật đáng sợ, có thể nói yêu nghiệt.


“Đứa bé kia, không phải của ngươi.” Túc Ương nói, tiếng nói dao động làm cho người ta tự nhiên sẽ tin lời hắn.

Trưởng Tôn Vinh Cực vứt bỏ cái khăn trắng dính máu trong tay, hỏi Túc Ương: “Ngươi là ai?”

Trong lòng Túc Ương nảy lên một nhịp, bỗng nhiên nghĩ đến Thánh Tôn. Chẳng lẽ, Trưởng Tôn Vinh Cực cũng hoài nghi thân phận đích thực của hắn.

Không cần Túc Ương  trả lời, Trưởng Tôn Vinh Cực lạnh nhạt tiếp tục nói: “Ngươi lấy tự tin ở đâu ra nói như vậy, cho rằng ta sẽ tin lời nói của ngươi.”

“Trong bụng A Lung, chỉ có thể là con của ta.” Giống như lời nói không có bao nhiêu phập phồng lạnh nhạt, giống như  làm cho người ta tin sự quyết đoán đó.

die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

Trưởng Tôn Vinh Cực nói với Túc Ương: “Đừng ở đây tự làm mất mặt xấu hổ thêm  nữa.”

Túc Ương cũng không tức giận, lạnh nhạt nói: “Nếu không tin ta, vì sao còn cùng ta hợp tác.”

Trưởng Tôn Vinh Cực không trả lời hắn, xoay người đi về phía trước.

Túc Ương đứng tại chỗ, nói: “Cá và tay gấu không thể có cả hai. Bây giờ ta cho ngươi cơ hội, chỉ cần ngươi nói không với ta, hợp tác giữa chúng ta liền hủy bỏ.”

Trưởng Tôn Vinh Cực vẫn không trả lời hắn bất cứ điều gì như trước, bóng dáng đúng lúc dần dần biến mất giữa lầu các phòng ốc.

Túc Ương lộ ra một chút tươi cười, giống như trào phúng lại giống như thất vọng và một chút phiền muộn. (D: Đây là sư phụ gần như nuôi lớn Thủy Lung nguyên thân, có tình cảm đặc biệt hơn tình thầy trò với nàng đó…)

“Cá và tay gấu không thể có cả hai, Trưởng Tôn Vinh Cực, chẳng qua ngươi cũng chỉ được như thế.” Lời nói trầm thấp, chỉ có hắn nghe thấy, “Con rồng nhỏ (gọi chị Lung đó), lần cuối cùng này, ngươi còn có thể tin tưởng vào tình cảm của nam nhân sao.”

Liên tục năm ngày, người đi vào Phi Kính Thiên càng lúc càng nhiều, hai huynh đệ Hoa Hoa nghe lời ở Thính Lan viện không đi ra ngoài, Phùng Khởi Phi đã tới hai lần, thấy Thánh Tôn cũng không có gì dặn dò, liền chuyên tâm đi đến cấm địa cùng Phùng Cẩm Hương phá giải Bích Lạc kiếm pháp.

Lương Điệp Nhi biết sự tình nặng nhẹ, cho nên không đi tìm Phùng nhưng không có nghĩa là không phải náo loạn với hai huynh đệ Hoa Hoa, suốt ngày ở bên ngoài lăn lộn, cũng không biết trêu chọc bao nhiêu người.

Mọi người trong viện, thanh nhàn nhất hai người Thánh Tôn và Thủy Lung.


Đang ở trong Thính Lan viện đọc sách, đánh cờ, đi dạo, ngày trôi qua vẫn tự tại như cũ, không bị bên ngoài làm phiền một chút nào.

‘ Cô cô cô ’ Trên trời vang lên một tiếng chim kêu cổ quái, Thủy Lung ngồi trong viện ngẩng đầu, thấy một vật nhỏ từ trên trời rơi xuống, nàng nâng tay dễ dàng đón được.

Hắc ưng bay trên trời không dừng lại, giương cánh xẹt qua Thính Lan viện bay đi nơi khác. (D: trong số các nhân vật phụ ta kết nhất em Đầu Hói này, đôi mắt cá chết cao ngạo của em làm ta không nhịn được cười, cái mào lông của em bị anh Đại miêu ghen cạo đi còn chưa có mọc lại đâu à. Hu hu)

Thủy Lung mỉm cười, mở ống trúc trong tay ra, thấy chữ viết bên trong.

Là tin của Mộc Tuyết, nàng ấy dùng thuật ngữ đặc biệt, nếu không biết phương pháp giải mã thì nhìn thấy cũng không hiểu nội dung bên trong.

Căn cứ lời nói của Mộc Tuyết trong thư, ý nàng là đã tìm được Trưởng Tôn Vinh Cực rồi, cũng biết được Túc Ương đã đến Phi Kính Thiên Sơn, nhưng không xác định được hắn ở chỗ nào. Lần này đột nhiên thấy Đầu Hói, biết được là Thủy Lung thông báo với nàng rằng Thủy Lung đã đến nơi, Mộc Tuyết viết lá thư này là vì báo bình an với Thủy Lung đồng thời dặn dò Thủy Lung chú ý an toàn, để không bị Túc Ương phát hiện đàng đừng nên lộ ra sơ hở, về sau nàng ấy sẽ không viết thư cho Thủy Lung nữa, cũng sẽ không đi tìm Thủy Lung, cho đến khi Thủy Lung an toàn chủ động tìm đến nàng.

“Túc Ương.” Thủy Lung xé nát thư quăng vào tuyết, dùng chân nhẹ nhàng nghiền nghiền, khiến cho những mảnh giấy vụ chìm vào nước tuyết, than nhẹ nói: “Rốt cuộc vì điều gì.”

Có lẽ, nàng nên tìm thời gian đi hỏi một chút, như vậy sẽ không dây dưa không ngớt, thật sự không có ý nghĩa.

“Vì bốn nước diệt hết.” Thánh Tôn ngồi bên người nàng nghe được, tiếp lời nói.

Lúc nói chuyện, hắn cầm lấy một khối điểm tâm, vô cùng tự nhiên đưa đến trước mặt Thủy Lung.

Thủy Lung nhìn thoáng qua, lại quét mắt về phía Thánh Tôn, há mồm cắn một miếng nhỏ, sau đó một ngụm nuốt xuống, nói: “Nguyên nhân gì.”


“Chắc là mất trí rồi.” Thánh Tôn dùng giọng nói tao nhã nói nói xấu người khác, mỉm cười với Thủy Lung, cắn một miếng điểm tâm trên chỗ nàng vừa ăn cắn vào miệng mình. (D: Hôn gián tiếp… ô ô ô có phải chị tiếp nhận anh Tôn rồi……Anh Đại miêu……huhuhu)

Thủy Lung nhìn hắn ăn, biên độ chuyển động của quai hàm không lớn, nàng bật cười đưa ngón tay chọc chọc giống như vuốt chòm râu của con mèo lớn, nói: “Ngươi thật là hẹp hòi đáng yêu.”

“Sao?” đôi mắt Thánh Tôn như có khói sóng vụt qua, nhìn ngón tay trắng nõn của nàng làm loạn, sau đó trên khuôn mặt linh động tươi cười trêu tức lại nàng, lời nói không nghe được cảm xúc gì: “Tiểu hồ ly, nàng ỷ vào ta dung túng, càng ngày càng làm càn?”

Ngón tay Thủy Lung trọc trên quai hàm hắn, trượt đến cánh môi hắn, híp mắt cười nói: “Ừ? Ta chỉ đang khen ngươi.”

Thánh Tôn  đột nhiên há miệng, ngậm tay nàng vào miệng.

Đầu lưỡi linh hoạt lưỡi đảo qua đầu ngón tay của nàng, giống như mang theo dòng điện tê dại.

Thủy Lung quét mắt nhìn hắn một cái, lạnh nhạt rút ngón tay ra.

Nhưng nửa đường bị hàm răng cắn chặt giữ lại.

“Ngươi là chó sao?” hắn cắn rất chặt nhưng không đau, Thủy Lung cũng không tiếp tục rút ngón tay ra. (>….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.