Đọc truyện Vườn Thực Vật Quỷ Quái – Chương 43: Kỹ xảo bay
Lúc Vô Vi chân nhân sốt ruột gọi taxi vào nội thành, tri chu yêu đang kiên cường cất áo len đã dệt một nửa áo, quỳ… à không, là ngồi trong phòng họp nhỏ.
Sừng điêu đưa Tiểu Hắc đi vào, giới thiệu nói với anh: ” Đây chính là nhân viên vườn thực vật chúng tôi Chu Phong, chủ vườn nghe nói anh muốn đến, dặn gã ở bên cạnh làm sai vặt cho anh, thuận tiện học tập luôn, để sau này bảo trì mạng.”
“Thế à…” Tiểu hắc nhìn Chu Phong, càng nhìn càng cảm thấy người này có chỗ là lạ.
Một người đàn ông, cao một mét tám mấy, ngây ngô trông rất sợ hãi, vịn cái bàn đứng không vững, nụ cười còn chứa vẻ nịnh nọt.
Không thể không nịnh nọt nha, sừng điêu còn ở bên cạnh nhìn kìa, một con chim lớn như vậy, siêu hung dữ.
Sừng điêu ghi nhớ kinh nghiệm mà giám đốc Ngưu đã truyền thụ cho gã, đối mặt con nhện bắt nạt kẻ yếu này thì cái gì cũng không cần phải nói, mỉm cười là được. Vừa mỉm cười vừa tưởng tượng trước mặt có một bàn tiệc lớn, cười kiểu càng có muốn ăn, thì càng tốt.
Tri chu yêu run bần bật trong nụ cười mím chi tràn ngập sự thèm ăn của gã, nhớ lại sự sợ hãi nhất chu tam cật từng bị chi phối.
“Chu Phong à, cố gắng làm. Giám đốc Ngưu kêu cậu cẩn thận vào, quan sát lập trình Trần làm việc như thế nào, lấy ra tích cực trước kia, học nhiều một chút.”
Tri chu yêu run chân, nặn ra một nụ cười mím chi ân cần.
“Vâng vâng vâng, được được được, không thành vấn đề! Tôi nhất định giám sát chặt chẽ lập trình Trần, tuyệt không cô phụ chờ mong mà giám đốc Ngưu dành cho tôi!”
Tiểu Hắc: “……”
Vị lập trình Chu này, kỹ thuật trình độ như thế nào tạm thời không rõ lắm, nhưng trình độ vuốt mông ngựa, nhất định thuộc dạng đỉnh cao.
“Trước kia lập trình Chu công tác ở phương diện nào? Sản phẩm, front end*, số liệu hay là khai thác?”
*Front end: giao diện, thiết kế trên web và các ngôn ngữ html hoặc ccs
“…”
Sừng điêu nghe xong đều thấy xấu hổ thay tri chu.
Nhưng Chu Phong không hổ là yêu quái mặt dày nhện chết không sợ nước sôi, mặt gã cũng không hồng một chút, không chút do dự trả lời: “À, ta làm thiết kế.”
“Mỹ hoá giao diện?”
“Không.” Chu Phong cao thâm nói: “Thiết kế trang phục.”
Thiết kế internet có là gì nha, tuy rằng gã là nhện đực, không thể dệt vải, nhưng gã không ngại cực khổ, vui với học tập, thành tích ưu tú, trong một tháng ngắn ngủi, đều có thể dùng sợi len sợi ra ba mươi hai màu hoa!
Nhện giỏi dệt vải nhất cũng không lợi hại bằng gã!
“Anh từ bên ngoài vườn thực vật đi vào tới trong đây, thấy đồng phục trên người nhân viên chứ, đó là do tôi thiết kế!”
Tiểu Hắc: “…”
Vườn thực vật này có phải bị bệnh gì rồi không? Kêu một cộng tác viên dẫn đường chỉ biết quét rác, thiết kế một bộ đồ để nịnh nọt thầy giáo lập trình làm?
Quá làm khó người khác đi?
Nghĩ thì nghĩ vậy, dạy thì vẫn dạy. Tiểu Hắc lấy notebook trong balo sau lưng ra, vừa khởi động máy vừa hỏi tri chu yêu: “Anh biết JavaScript không?”
*JavaScript: ngôn ngữ lập trình của html và web, nhẹ và được sử dụng phổ biến như một phần của trang web
Tri chu yêu lắc đầu.
“C++* thì sao?”
*C++: ngôn ngữ lập trình bậc trung
Tri chu yêu tiếp tục nặng nề lắc đầu, vì thế Tiểu Hắc nuốt nước miếng, anh tổng kết một câu nói: “Đầu tuần bắt đầu học tiếng anh.”
Tiểu Hắc: “…”
Rất tốt.
“Vậy đi…”
Anh đang định nói thêm, đột nhiên, mặt đất dưới chân chấn động.
Sừng điêu thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ, ngẩng đầu, như là nghe được âm thanh gì.
“Tôi ra ngoài xem sao, hai người tiếp tục học.”
Dứt lời, gã vội vàng ra cửa, chạy về hướng cửa vào vườn thực vật.
Tiểu Hắc đang cúi đầu nhìn màn hình máy tính đột nhiên khóe môi nhếch lên một chút.
Nội thành tương đối kẹt xe, Vô Vi chân nhân gắng sức đuổi theo, cuối cùng trong vòng một tiếng chạy tới vân quán cơm Vân Tu nói.
Ông đẩy cửa ra, “Vân tiền bối, Cố long quân.”
Ấn tượng của Vân Tu về lão đạo sĩ ấn tượng vẫn rất tốt. Dù gì rất nhiều thủ tục rườm rà lại khó làm của vườn thực vật, toàn nhờ có Vô Vi chân nhân hỗ trợ mới mau chóng được duyệt.
Mà thái độ của Cố Lâm Uyên đối với ông cũng không tồi.
“Ngồi đi.”
Vô Vi chân nhân lau mồ hôi, ngồi bên cạnh hai người.
Vân Tu giới thiệu cho Lương Thư Mỹ: “Vị này chính là Vô Vi chân nhân chưởng môn Hà Lạc Phái, cũng là phó hội trưởng Hiệp hội Đạo giáo Hoa Hạ Đạo, nhân vật lớn có tầm ảnh hưởng lớn trong tu chân giới nước Hoa Hạ.”
“Chuyện của cô có thể nói cho Vô Vi chân nhân nghe thử.”
Nghe vậy, Lương Thư Mỹ lại kể những gì mình đã nói cho Vân Tu ở linh phố Thước Mộc một lần.
Sắc mặt Vô Vi chân nhân dần dần ngưng trọng.
Ông móc từ bên hông một cái la bàn cũ rỉ sét, hỏi xin Lương Thư Mỹ một giọt máu đầu ngón tay huyết.
“Đắc tội, Lương tiểu thư.”
Lương Thư Mỹ đã chết lâu ngày, máu hiện một màu tím đen quỷ dị, rơi vào giữa la bàn, kim đồng hồ hoen rỉ xoay tròn, càng lúc càng nhanh, dần dần chỉ để lại một vòng tàn ảnh.
“Thái huyền tam nhất, thủ kỳ chân hình. Uế khí phân tán, hoảng lãng thái nguyên. Bát phương uy thần, động sát huyền hư. Đạo khí trường tồn, sắc*!”
*Thái huyền tam nhất, thủ kỳ chân hình (Đạo Giáo Đấu Mẫu Huyền Linh bí chú) Uế khí phân tán… đạo khí trường tồn (Tịnh Thiên Địa thần chú – là động trung huyền hư chứ không phải động sát huyền hư như trong truyện)
Kim đồng hồ đột nhiên dừng lại, ô chỉ hướng, mũi nhọn phiếm hồng.
“Khôn thượng khảm hạ, lợi hướng tây nam, chuyến này chỉ hơn trăm*.” Vô Vi chân nhân bấm tay tính toán nói.
*Kinh Dịch quẻ 7 Địa Thủy Sư
Ông móc di động ra, tìm hướng tây nam trên bản đồ, phóng to, nhìn một dọc, chỉ ngón tay ở vị trí khoảng một trăm kilomet.
Vị trí trên bản đồ là thành phố Nhã An.
“Linh Minh Phái có một bất động sản nằm trên núi Trương Gia thành phố Nhã An.” Vô Vi chân nhân nói, sắc mặt trầm trọng, “Xem ra việc này Linh Minh Phái quả thực không thoát khỏi can hệ.”
“Việc này cần phải thông báo cho công ty Hoa Tu.” Vô Vi chân nhân gọi cho Nghiêm Hựu Chi, muốn anh dùng danh nghĩa của mình liệt Linh Minh Phái vào danh sách điều tra, đồng thời phái người đến từ thành phố phụ cận trường đại học Lương Thư Mỹ nói tìm kiếm tung tích Bùa Đào Hoa.
“Một khi tìm được, lập tức liệt vào vật nguy hiểm vi phạm lệnh cấm, đóng gói đưa tới tổng bộ công ty Hoa Tu.”
Cúp điện thoại, Vô Vi chân nhân xin lỗi nói: “Sự việc trọng đại, bùa chú này vốn không nên truyền lưu trong cuộc sống người thường, hành vi của Linh Minh Phái cực kỳ ác liệt, tình tiết nghiêm trọng giống buôn lậu ma túy, một khi thẩm tra, chắc chắn sẽ xoá tên trong tu chân giới.”
“Còn mong long quân đợi một chút, bần đạo hai người đi tìm Hạc Tâm chân nhân. Vừa rồi bần đạo đã xin máy bay trực thăng từ công ty Hoa Tu, một tiếng sau sẽ tới.”
“…” Vân Tu thoáng nhìn Vô Vi chân nhân.
Lúc trước không phải vị chân nhân này rất có mắt nhìn sao? Sao lúc này lại mặc kệ dùng chớ?
Không thấy độ cong khoé môi long quân đều xụ xuống một milimet rồi sao?
Có chân long ở đây, còn đòi máy bay trực thăng cái gì?
Để Cố Lâm Uyên tự mình nói ra câu kiểu như “Các ngươi cưỡi ta này” là không có khả năng, Vân Tu chỉ có thể thay hắn mời: “Ý long quân là, hắn chở các vị cùng bay, sẽ nhanh một chút.”
” Việc việc việc này…… Thật sự chứ?”
Vô Vi chân nhân nhìn Cố Lâm Uyên, tay đều run lên.
Được chân long chở bay đi?
Hoằng Hguyên phương trượng mà biết sợ rằng sẽ muốn hâm mộ chết!
Nhưng không biết vì sao, vào khoảnh khắc vốn nên kích động vạn phần, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Vô Vi chân nhân lại là ——
Tuyến đường bay nên xin thế nào? Chân long bay thẳng, Cục hàng không có thể tin không?
Vân tu thoải mái thay Vô Vi chân nhân giải quyết vấn đề xin tuyến đường bay.
Y dùng một pháp thuật quang hệ lên Cố Lâm Uyên, khiến hắn tàng hình.
Vô Vi chân nhân: “……”
“Hiện tại máy bay quá nhiều, vẫn nên cẩn thận một chút đỡ khiến chúng nó mạo phạm đến long quân.” Vô Vi chân nhân uyển chuyển nói: “Nếu không tôi đi chọn đọc tài liệu về đường thủy dạo gần đây?”
Nếu không giữa không trung có máy bay tông vào long quân đang tàng hình thì thảm.
“Sao ngươi dong dài thế?” Cố Lâm Uyên không kiên nhẫn.
Một trăm kilomet thôi mà, hắn vung đuôi là đến.
Thật ra Vân Tu rất hiểu Vô Vi chân nhân, dù gì cũng chưa từng bay như thế bao giờ, có chút lo lắng là phải.
“Yên tâm đi, kỹ xảo bay của Lâm Uyên rất tốt.”
Đại thế giới Vân Nhuế thì không nói, quỷ quái giới mỗi khi đến quý Ma cung thông báo tuyển dụng, bên trên núi Thước Mộc bay dày chim là chim (→ Chú thích: Đều là nghe xong khổng tước dốc lòng canh gà muốn tới ôm đùi), cũng không gặp Cố Lâm Uyên lúc đi dạo tông phải ai.
Hắn bay cao, lại linh hoạt, phản ứng cực nhanh, thiên tính lướt mây cưỡi gió của long tộc được Cố Lâm Uyên kế thừa thập phần hoàn mỹ.
Con rồng này là tay già đời đó.
Vô Vi chân nhân lo lắng đề phòng bay qua một trăm kilomet này.
Cố Lâm Uyên móc cái sàn platform vào móng vuốt, Vô Vi chân nhân và Lương Thư Mỹ liền ngồi bên trong.
Bởi vì đạo sĩ này ban nãy hoài nghi kỹ xảo bay của mình, vì biểu đạt bất mãn, Cố Lâm Uyên phá lệ lấy sợi dây thừng trong nhẫn trữ vật, ném cho Vô Vi chân nhân.
“Đây là?”
“Đai an toàn.” Cố Lâm Uyên nói.
“Nếu cảm thấy không đủ an toàn, có thể cột chính ngươi bên trên sàn đi.”
Vô Vi chân nhân: “…”
“Đa tạ long quân.” Ông nói: “Vẫn là thôi đi.”
Lão đạo sĩ đều đã một đống tuổi, cũng không định nếm thử trói chặt play trên cao là cảm giác gì đâu.
Có điều ông lại không trả dây thừng lại.
Trên sợi dây thừng này có luồng linh lực hệ mộc thuần túy, nhìn ra đã được trải qua luyện chế thô thiển, mềm dẻo vô cùng, không dễ đứt. Có thể lấy làm vũ khí, cũng là một pháp bảo cấp thấp không tồi.
Quả nhiên là chân long, tùy tiện móc từ móng vuốt thứ nhỏ tí tẹo đều là đồ tốt.
Ngồi trong sàn platform dưới móng vuốt long quân khắp nơi lọt gió, Vô Vi chân nhân càng thêm kiên định quyết tâm đoàn kết toàn bộ tu chân giới kiên trì ôm đùi long quân không buông.
Cuối cùng, có thể may mắn ngồi trên lưng chân long chỉ có một mình Vân Tu, Cố Lâm Uyên còn tri kỷ dùng chân nguyên làm một phòng ngự chắn gió cho y.
Một trăm kilomet đối với Cố Lâm Uyên tới nói quả thực chính là chuyện của một cái vung đuôi. Lực chú ý của Vô Vi chân nhân lực còn đặt trên móng vuốt long quân chưa chuyển đi, Cố Lâm Uyên đã vững vàng rơi xuống đất, hóa thành hình người.
Vết thương bị thiên lôi đánh lúc trước còn chưa lành, hắn cố hóa thành hình rồng thành niên đã tiêu hao chân nguyên quá lớn, trông có chút mất tinh thần.
Vân Tu nghiêng đầu thoáng nhìn, thuận tay xách Cố Lâm Uyên lên, bỏ hắn vào lồng ngực.
Cố Lâm Uyên: “……”
Hình người không giống hình rồng, không có vảy màu đen yểm trợ cho hắn, sườn mặt trắng nõn của Cố Lâm Uyên đỏ bừng, trông thập phần ngon miệng.
Vô Vi chân nhân: “…”
Vân tiền bối dáng người cao gầy, bế một đứa bé mười mấy tuổi trông cũng không đột ngột, nhưng nhìn biểu tình long quân… Sao lại vi diệu như thế?
Chú ý tới ánh mắt của ông, Cố Lâm Uyên quay đầu, “Nhìn cái gì mà nhìn?”
Hắn siêu hung dữ.
Vô Vi chân nhân rất có mắt nhìn ho nhẹ một tiếng, ngẩng đầu nhìn trời, để một mình rồng tiếp tục say mê.
Quả nhiên, càng vi diệu.