Bạn đang đọc Vùng Đất Vô Hình: Chương 58: Sương Mù
Tiếng tụng kinh buổi sáng sớm đánh thức Minh Khánh. Hắn vươn vai ngồi dậy. Đinh Quý vẫn còn đang ngủ say, miệng còn ngáy o o. Sáu vị cao nhân đắc đạo vẫn ngồi xếp bằng như đêm qua. Khuôn mặt bọn họ vẫn bình thản như những bức tượng. Thế nhưng Minh Khánh vẫn nhận thấy sự mệt mỏi qua những vằn máu trong đôi mắt bọn họ.
Minh Khánh đứng dậy đi một vòng. Mặt trời vẫn còn chưa lên. Đất trời vẫn còn tăm tối. Hắn hít một hơi dài. Thoáng đâu đây là mùi hương thanh tịnh của chốn cửa Phật. Một mùi hương rất dày nặng, nồng nàn, cứng cỏi lại rất thanh tịnh, tinh khiết. Mùi hương đó dễ dàng hòa quyện với mùi của đất trời, của cây cối, của hoa cỏ. Minh Khánh như bước vào chốn thần tiền, thả hồn vào cõi mộng. Tâm hồn hắn trở nên bình yên, phẳng lặng như mặt nước hồ.Cái cảm giác kỳ diệu đó diễn ra chỉ trong chốc lát. Chẳng mấy chốc mà Minh Khánh bị kéo về với thực tại. Một mùi thơm của gạo mới khiến cái bụng đói của hắn kêu ọt ọt. Minh Khánh quay trở về bên đống lửa. Đồng Minh sư thái đang bắc nồi nấu cháo buổi sáng. Tất cả chỉ có gạo trộn với một ít đỗ xanh, thêm chút muối. và vài cọng rau thơm mọc đâu đó trong vườn chùa.
Sáu vị cao nhân chỉ ăn hết nửa bát cháo, còn lại chia đều cho Minh Khánh, Đinh Quý và bà Mun. Ăn xong, trừ Đồng Minh sư thái ở lại trông coi Đinh Quý bị thương, sáu người chia làm ba nhóm bắt đầu vào trong chùa tiếp tục tìm kiếm. Minh Khánh đi cùng với Cư Phiền đạo trưởng. Hai người men theo hành lang bên trái, qua khu vườn chùa, theo hành lang tiến vào chính điện. Cư Phiền đạo trưởng tìm rất kỹ. Đến từng nhánh cây, ngọn cỏ, từng hòn đá ven đường đều được ông lật lên xem. Cho mãi đến khi mặt trời lên cao, hai người mới tiến vào chính điện của ngôi chùa.
Ngay trước thềm chính điện, Minh Khánh và Cư Phiền đạo trưởng gặp được đạo sĩ Vạn Thiện và hòa thượng Chúc Phượng. Bốn người cùng nhau tiến vào. Lúc vào đến cửa Minh Khánh thấy đạo sĩ Dư Nhất và hòa thượng Văn Minh đã ở bên trong rồi. Hai người đang ngồi chờ ba người phật tử làm lễ buổi sáng. Thấy Cư Phiền đạo trưởng bước vào, hai người gật đầu chào. Minh Khánh liếc mắt nhìn quanh. Cả điện thờ lớn và rộng rãi. Bên trong ngoài tượng Phật tổ cao gần chạm nóc còn có mười tám vị la hán. Ba vị phật tử đang quỳ trước bàn thờ chính, miệng đọc kinh sám hối. Đến hồi kết, ba người bắt đầu quỳ lạy sát đất, người ngồi giữa bắt đầu gõ vào chiếc chuông bên cạnh chín lần.
Không biết từ đâu, từng đám sương mù dày đặc tỏa ra xung quanh Minh Khánh. Hắn giật mình đánh thót một cái. Cả chính điện bây giờ bị bao phủ bởi một lớp sương bí ẩn. Càng đáng sợ hơn là sự tĩnh lặng đến kinh ngạc. Không ai nói, không ai cười, không ai gào thét, không ai kêu cứu. Tất cả dường như chỉ có mỗi một mình hắn ở nơi đây mà thôi. Minh Khánh tự nhủ : “Đây nhất định chỉ là ảo giác.” Thế nhưng khi hắn nhéo vào má mình thật mạnh, hắn vẫn cảm thấy sự đau đớn. Khi hắn cắn lấy đầu ngón tay, máu trào ra mang vị mằn mặn. Minh Khánh đành ôm lấy ngón tay đau nhức, đi từng bước thật chậm giữa màn sương, miệng gọi to: “Cư Phiền đạo trưởng!” Tiếng của hắn cứ như đang đứng bên vách núi, vang vọng khắp cả ngôi chùa. Vậy mà không ai đáp lời hắn.
Mọi người dường như bị làn sương mù hút hết vào trong bụng, đến một tiếng nói một hơi thở cũng không để lại. Minh Khánh sợ hãi bước đi. Hắn hi vọng có thể thấy một dấu hiệu nào đó trong đại điện để biết vị trí của mình. Một pho tượng la hán, một cây cột gỗ, hay đơn giản là một tấm đệm trúc để ngồi cũng được. Hắn dò dẫm từng bàn chân một. Đột nhiên Minh Khánh thấy dưới chân bỗng hụt hẫng. Thế là hắn ngã sấp vào trong sương mù. Xuyên qua lớp sương, hắn rơi vào một vùng không gian nửa sáng nửa tối. Xung quanh dường như có vô số sợi tơ trói buộc lấy cơ thể làm hắn rất khó chịu.
Mình Khánh vùng vẫy thật mạnh nhưng vẫn không thể thoát khỏi. Hắn thở dốc nhìn xung quanh. Từ lúc nào sương mù đã tan đi nhiều. Bốn phương tám hướng đều là một vùng nửa sáng nửa tối. Có hàng trăm viên đá lớn bằng đầu người treo lơ lửng như những quả mướp trên giàn. Minh Khánh nheo nheomắt. Hắn phát hiện ra những viên đá bắt đầu di chuyển về phía hắn, lúc đầu giống hệt một con ốc sên đang bò. Nhưng càng tới gần thì tốc độ càng nhanh. Đến lúc cách hắn khoảng mười thước chúng bắt đầu lấy tốc độ của ngựa phi đâm vào hắn. Minh Khánh giống như một chiếc nam châm, hút lấy vô số vụn sắt, bị va đập, bị trùm kín. Hắn không còn đường trốn tránh, chỉ biết giơ hai tay ôm chặt lấy đầu.
Viên thứ nhất, rồi viên thứ hai, thứ ba… rồi viên thứ mười, viên thứ một trăm, hắn cũng chả đếm nổi nữa. Người hắn bị đánh thành thịt vụng, thậm chí xương cốt cũng nát nhừ ra. Cơ thể hắn cứ biến dạng từ từ. Cái chết đến thật chậm trong đau đớn, dày vò. Minh Khánh cố vùng vẫy đôi tay không nhìn ra được hình dạng bảo vệ lấy đầu. Hắn không cam lòng.Thế nhưng một viên đá lao thẳng vào vùng thái dương bên trái chấm dứt những nỗ lực của hắn. … Đầu hắn vỡ toang ra như một quả dưa hấu bị người ta dùng gậy đánh trong các lễ hội.
******************
Cư Phiền đạo trưởng kỳ quái nhìn Minh Khánh. Người thanh niên trẻ tuổi này không hiểu đang làm cái gì mà cứ đứng yên ngay trước cửa chính điện. Mặc cho ông lay hay gọi thế nào hắn cũng không tỉnh lại. Ông đành để đạo sĩ Vạn Thiện và hòa thượng Chúc Phương vào bên trong trước. Chỉ trong giây lát, ông thấy mồ hôi của hắn tuôn ra như suối, ướt đẫm cả tà áo đạo bào màu trắng. Chẳng lẽ hắn bị quỷ nhập?
Cư Phiền đạo trưởng lập tức phủ định ý nghĩ này. Cho dù con quỷ có tài ba đến mức nào đi chăng nữa, nó cũng không thể làm hại người ngay trước mặt mà ông không phát hiện ra. Sáu mươi năm khổ tu đã rèn luyện các giác quan của ông vượt xa người thông thường, thậm chí tiến dần đến các lĩnh vực mà rất nhiều người tu đạo cũng không thể đạt tới được. Cư Phiền đạo trưởng tin rằng đấy chỉ là một vấn đề gì đó trên cơ thể Minh Khánh.
Cư Phiền đạo trưởng sờ tay lên cổ hắn. Mạch của hắn đập nhanh một cách bất thường. Cư Phiền đạo trưởng khẽ để tay lên hậu tâm. Chân khí của ông đi một vòng trong kinh mạch của Minh Khánh. Hoàn toàn không có gì bất thường. Ông thở phào nhẹ nhõm. Cư Phiền đạo trưởng đợi một lúc thì thấy Minh Khánh mở mắt. Khuôn mặt hắn hiện lên vẻ hoảng sợ tột độ. Đôi mắt của hắn cứ nhìn chằm chằm vào trong chính điện, tự như trước mặt hắn là cả một con yêu quái khổng lồ. Cư Phiền đạo trưởng hỏi: “Cậu làm sao thế?”
Minh Khánh giơ ngón tay chỉ vào trong đại điện, giọng của hắn run rẩy, lí nhí thốt ra từng chữ một : “Quỷ ở trong kia.” Cư Phiền đạo trưởng kinh ngạc lắm. Ông nói: “Làm sao cậu biết” Minh Khánh không trả lời, chân hắn run bắn lên. Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Giấc mơ hồi nãy sao mà chân thật đến thế. Nỗi đau đớn dường như vẫn còn ăn sâu vào xương tủy và ký ức của hắn. Hắn cố nắm chặt lấy bàn tay. Cái cảm giác tê dại cắt da cắt thịt ấy khiến hắn ngạt thở.