Đọc truyện Vụng Dại Tuổi 17 – Chương 1 tại website TruyenChu.Vip
Mưa vô tình
Bầu trời kéo mây từ sáng sớm. Ngày chủ nhật mà không nắng hẳn sẽ mất đi phân nửa ý nghĩa. Nhi đứng trước gương. Chỉ cần ngắm con bé mặt ủ rũ trong ấy đã đủ thấy u ám nguyên cả ngày rồi. Tại mưa đó thôi! Mưa to thế này, làm sao buổi học nhóm diễn ra đông đủ được. Mấy đứa nhà gần thì không nói, đằng này Nam ở tận bên kia chân cầu, mất đến nửa tiếng đi xe đạp dưới làn mưa. Eo ôi, như thế lạnh đến chết mất. Không khéo lại bị cảm, rồi nghỉ học cả tuần. Mà chẳng biết từ bao giờ, Nhi có thói quen chờ cho Nam tới mới yên tâm ngồi vào chỗ mình, mới yên tâm rằng không có nỗi bất trắc nào xảy đến với Nam. Nhi còn thường xuyên theo dõi những vụ tai nạn giao thông trên báo chí, truyền hình rồi thở phào một cách hết sức tội lỗi khi thấy người nằm bẹp dí dưới bánh xe đó không phải là Nam. Nhà Nam nghèo lắm, lại là con trai trưởng nên Nam phải chạy xe ôm phụ mẹ kiếm tiền.
Chà, nãy giờ mình nghĩ ngợi lung tung gì thế nhỉ? Hôm nay là chủ nhật, có biết bao bài tập “để dành” trong tuần cần phải giải quyết cho xong. Nam cũng sẽ đến, yên vị lặng lẽ bên góc cửa sổ đằng kia. Nam là người ít nói nhất nhưng cũng thường đưa ra những phương pháp hay nhất cho bài toán hóc búa. Bởi vậy mà tụi nó đứa nào cũng mong Nam đến, riêng Nhi, không vì lẽ ấy mà mong Nam.
Mà thôi, chẳng nghĩ nữa đâu! Không khéo có đứa nào biết thì xấu hổ đến chết.
– Hù… Nghĩ ngợi gì mà say sưa quá vậy nhỏ?
Nhi chối bằng cách với cây chổi quét lia lịa, chỉ tội nghiệp… mấy cục gạch láng bóng vừa mới lau chưa đầy năm phút.
Nga là đứa bạn thân nhất của Nhi. Nhi có cảm giác tất cả những gì mình nghĩ, nhỏ đều đoán ra. Bình thản chờ cho Nhi quét nhà xong, nó tiếp tục hỏi tới:
– Dạo này thấy mày khang khác.
– Khác sao?
– Ừ thì… không giống mọi khi. Chẳng hạn như ít nói hơn, rụt rè hơn và nhất là hay ngồi một mình hơn.
– Nhi thấy giận mấy ông thi sĩ, nhạc sĩ ghê gớm. Ai biểu họ ca tụng nào là tình bạn đẹp, tình bạn không thể thiếu trong mỗi người… Lúc này, Nhi không muốn nhỏ là bạn mình chút nào.
– Ừ, thì đó chính là biểu hiện của một người… lớn chứ sao?
– Một người lớn biết yêu chứ gì?
May là chúng bạn vừa kéo tới, nếu không Nhi chẳng biết ứng khẩu thế nào với nhỏ bạn tinh quái kia!
Ngôi nhà thờ chìm trong làn nước mưa trắng xóa. Mỗi chiều chủ nhật, Nhi đều đến đây phụ xơ già cắm hoa, lau gian Cung Thánh, chuẩn bị cho giờ lễ chiều. Không hiểu sao Nhi thích đến đây, chẳng phải đi lễ hay cầu nguyện, chỉ để ngắm nhìn gương mặt thanh tú của mẹ Maria, bức tượng mà có lần Nam chỉ vào bảo: “Cô gái ấy có khuôn mặt hiền và đẹp quá!”. Nam không có đạo nên mới cả gan gọi là “cô gái”, cũng chẳng sao cả. Ai lại đi chấp kẻ không biết cơ chứ!
Cắm xong bình hoa cuối cùng, xơ già móm mém cười nhìn Nhi, hỏi:
– Hình như con có gì giấu già này phải không?
Nhi ngạc nhiên:
– Sao xơ biết?
– Thế tức là có rồi nhé!
Thực ra, Nhi cũng tính sẽ kể cho xơ nghe, Nhi có bao giờ giấu xơ chuyện gì đâu kia chứ! Hơn nữa, Nhi đang rất muốn khẳng định lại điều mà sáng nay nhỏ Nga nói. Có phải Nhi đã yêu rồi không?
– Tình cảm trai gái không có gì gọi là xấu nếu như con biết dừng lại đúng lúc. Lứa tuổi con đang rất trong sáng, hồn nhiên. À, mà sao con không cho cậu ấy biết tình cảm thật trong lòng mình?
– Ôi xơ ơi, con là con gái kia mà!
Giờ sinh hoạt chủ nhiệm.
Thầy tỏ vẻ không hài lòng sau khi lướt qua sổ đầu bài:
– Lớp chúng ta ngày càng rớt hạng trong phong trào thi đua. Riêng em Nam nghỉ học quá nhiều. Nhi, em cho thầy biết nguyên do?
– Dạ, thưa thầy…
Nhi ấp úng nhìn ra làn nước mưa ào ào đổ xuống sân trường, rồi len lén nhìn qua chỗ trống nơi Nam ngồi. Những cơn mưa quái ác cứ nhằm ngay giờ tụi nó đến trường mà rớt hạt xuống. Cả tuần nay, Nam đến lớp được vài ngày, nhìn phờ phạc và mệt mỏi hơn. Nhi có gặng hỏi nhưng Nam chỉ trả lời qua loa: “Mưa lớn quá Nam không đến trường được”. Nhưng đó đâu phải lý do để Nhi có thể trả lời thầy.