Vừa Vặn Có Chút Ngọt

Chương 29: Phó Cảnh Tri và Nhạc Tư Dư đang hẹn hò?


Đọc truyện Vừa Vặn Có Chút Ngọt – Chương 29: Phó Cảnh Tri và Nhạc Tư Dư đang hẹn hò?

Buổi tối, Hoa Sầm đi siêu thị mua thùng bia, sau đó đến cửa hàng nướng BBQ mua xiên nướng đem về phòng. Đã lâu không uống bia, Sở Mịch hỏi mượn nhà trọ cờ cá ngựa, muốn Phó Cảnh Tri chơi cùng.

Hoa Sầm nói Phó lão sư chơi cá ngựa vận khí cực kém.

Sở Mịch còn muốn trêu đùa với tâm tư của Phó Cảnh Tri, lại đưa tới một cái đề nghị: “Mọi người thắng đều có thể hỏi người thua cuộc một vấn đề, có thể trả lời hoặc là không, nhưng nếu không trả lời thì phải uống bia, uống hết một lon bia.”

Sở Mịch mà điên lên thì không ai có thể chơi được với cô ấy, Kiều An sợ cô ấy làm loạn, vội chạy tới ngăn cản.

Không nghĩ tới, cô ấy trực tiếp nhìn Phó Cảnh Tri bằng ánh mắt vô cùng khiêu khích: “Phó lão sư có chơi không? Có dám chơi không?”

Lúc đó, Phó Cảnh Tri đang đứng ở ban công hóng gió, anh nghe thấy Sở Mịch hỏi chuyện, chậm rãi xoay người lại. Sao trên trời chiếu xuống, cặp mắt tỏa ra sự ấm áp như ngọn đèn dầu trong phòng, nụ cười ở trên môi, so với ánh trăng còn nhu hòa hơn.

“Chơi.” Anh nói.

Sở Mịch nhanh chóng bày bàn cờ ra, ai ngờ, ngay lần đầu tiên Phó Cảnh Tri đã xúc được ô 6.

“Không phải anh nói Phó lão sư vận khí kém sao? Người khác đều đã đi xong bốn quân cờ, thầy ấy còn không có tới một con 6!” Sở Mịch tức giận nói.

Hoa Sầm đưa xúc xắc cho cô, đôi mắt dừng trên mặt Phó Cảnh Tri ngó ngó: “Đại khái là cậu ta gặp được nữ thần may mắn đó!”

Đôi chân ở dưới bàn trà hung hăng bị đạp một cái, Hoa Sầm đang cười tươi đột nhiên ngưng bặt, nhẫn nhịn chịu đựng: “Tới lượt em đó, Sở Mịch.”

Kiều An hoài nghi nhìn qua, Phó Cảnh Tri vẫn bình tĩnh uống bia, không lộ thanh sắc. Có lẽ là nhận thấy ánh mắt của cô, anh ngẩng đầu, bốn mắt không phòng bị mà nhìn nhau, anh bỗng nhiên nhìn cô cười.

Nhợt nhạt, mang theo chút dung túng.

Cũng không biết có phải hay không hay là cô nhìn lầm nữa.

Liên tiếp chơi mấy ván, người được xưng vận khí kém cỏi là Phó Cảnh Tri chưa thua một lần nào, còn Sở Mịch chơi năm lần thì thua ba lần. Liên tiếp uống vài lon bia, thần sắc cô ấy đã có chút mê ly.

“Bọn tôi về trước, các em nghỉ ngơi đi.” Phó Cảnh Tri thấy vậy kéo Hoa Sầm về phòng.

Kiều An ngượng ngùng cười cười, kéo con ma men Sở Mịch đứng lên, giục cô ấy đi tắm rửa.

Sở Mịch mơ mơ màng màng ca hát ở trong phòng tắm, Kiều An canh ở ngoài mở điện thoại ra.

Kiều An: [Phó lão sư, ngày mai hai người đi lúc nào?]

Vừa nãy Phó Cảnh Tri có nói, ngày mai anh và Hoa Sầm sẽ trở về.

Phó Cảnh Tri: [Buổi sáng ngày mai sẽ trở về, tháng 8 ở Vân Nam là mùa mưa, nếu không về sớm chút, sợ trên đường gặp lún, ảnh hưởng đến việc dạy học.]

Trong phòng tắm, tiếng ca hát của Sở Mịch bỗng nhiên ngưng bặt, Kiều An chạy nhanh tới gõ cửa: “Người chị em, Sở Mịch!”

“Tớ đây, đừng làm ồn nữa!” Giọng nói mềm mại vô lực vang lên, nhưng vẫn có thể nghe thấy rõ sự bá đạo thường ngày.

Kiều An nhẹ nhàng thở phào, nhắn lại cho Phó Cảnh Tri: Ngày mai tôi sẽ tiễn hai người.

Phó Cảnh Tri: [Được.]

Sở Mịch tắm xong mở cửa ra, đêm nay cô ấy không gội đầu, chỉnh lại vạt áo ngủ của mình, sau đó trực tiếp leo lên trên giường. Kiều An mặc kệ cô ấy, cho cô ấy thoải mái chọn tư thế ngủ, sau đó đắp chăn đàng hoàng.

“Kiều An.” Sở Mịch nằm bò ra, ôm lấy chăn.

Kiều An đi tới bên cạnh giường, khom lưng cúi đầu nhìn cô ấy: “Hả?”

Sở Mịch mở to mắt, nhìn cô, lộ ra nụ cười: “Người chị em, Phó Cảnh Tri khá tốt.”


Kiều An cứng đờ người.

Khóe miệng Sở Mịch giật nhẹ, Kiều An mơ hồ nghe thấy cô ấy nói gì đó về Phó lão sư, vì thế, cô khom lưng xuống thấp hơn.

Lúc này, lại không nghe thấy gì nữa.

“Sở Mịch.” Liên tiếp gọi vài tiếng, cô ấy cũng không tỉnh lại.

Dường như giọng nói vừa rồi là cô nghe nhầm vậy.

Kiều An có chút giật mình, mà người này rõ ràng say khướt, lăn ra ngủ ngon lành.

*

Hôm sau, Kiều An bị đồng hồ báo thức kêu nên tỉnh dậy, Sở Mịch vẫn ngủ say như chết ở bên cạnh. Cô bò dậy đi rửa mặt, do dự có nên bôi CPB (*) lên mặt hay không, vừa vặn nhìn thấy tin nhắn Phó Cảnh Tri gửi tới vài phút trước, nói anh cùng Hoa Sầm đi ăn sáng trước, ở nhà ăn chờ cô.

(*) CPB: kem dưỡng da Clé de Peau Beauté.

Cô suy nghĩ một chút, sau đó đặt một cốc nước ở đầu giường cho Sở Mịch, cầm lấy ví trực tiếp đi xuống lầu.

Phó Cảnh Tri cùng Hoa Sầm sớm đã ăn sáng xong, Kiều An vội vàng đi tới: “Xin lỗi, tôi tới muộn.”

Hoa Sầm cầm túi lên: “Hai người nói chuyện nhé, tôi đi gọi xe tới.”

Nói xong, dường như còn chớp mắt nhìn Kiều An cười cười, làm cô vô cùng ngượng ngùng.

“Hai người dự định ở hồ Lô Cô mấy ngày vậy?” Ý cười chảy xuôi ở trong đáy mắt Phó Cảnh Tri, nhàn nhạt, lại vô cùng thư thái.

Kiều An ngồi xuống đối diện anh, nghĩ nghĩ: “Ít nhất là một tuần, thật ra lúc đi cũng chưa nghĩ tới, vé máy bay lúc về còn chưa đặt.” Vốn nghĩ muốn dành thời gian an tĩnh tinh thần ít hôm, không nghĩ tới cuối cùng anh lại tới đây.

Bởi vậy, hoàn toàn phá vỡ kế hoạch của cô, lại phảng phất như khơi dậy ý nghĩ thông suốt chui rúc trong đầu cô bấy lâu nay.

Nghĩ đến đây, Kiều An mím môi, bỗng nhiên nhìn về phía Phó Cảnh Tri, nhìn thấy anh sửng sốt một chút. Anh phát hiện cô gái nhỏ nhìn anh vô cùng chăm chú, làm anh có cảm giác dường như anh đã ở trong tim cô.

“Phó lão sư.”

“Ừ,”

Tim Kiều An nhảy bùm bùm lên, cô giấu hai bàn tay đã nắm chặt ở dưới bàn ăn: “Phó lão sư, chờ anh đi dạy trở về, tôi mời anh ăn cơm.” Rốt cuộc cũng đã hạ quyết tâm.

Phó Cảnh Tri không nghĩ tới kia lại là bộ dạng can đảm của cô, cũng không nghĩ cô sẽ nói ra điều này, anh mỉm cười: “Được, trở về sẽ đưa em đi ăn ngon.”

Kiều An cười rộ lên, trái tim như được một dòng nước nóng chảy qua, vô cùng nóng bỏng. Cô có rất nhiều lời muốn nói, trong lúc nhất thời lại không biết có nên nói không.

Thôi, chờ anh trở về rồi nói sau.

Cô nghĩ như vậy.

“Cái kia…Phó lão sư, lên đường bình an.” Kiều An đứng dậy trước nhìn anh.

Phó Cảnh Tri cũng đứng dậy, đeo ba lô lên lưng, sau đó nhường đường cho cô đi trước: “Được, em cũng thế. Kiều An, em cùng Sở Mịch ở đây chú ý an toàn, chính mình cũng phải tự chăm sóc bản thân, ngày mưa thì đừng ra ngoài.”

Bất ngờ là đối với những lời dặn dò của anh, Kiều An cũng không có chút sốt ruột nào, gật đầu tiếp thu toàn bộ.

Cuôi cùng, nhìn theo chiếc xe rời đi, cô đứng ở đấy một lúc lâu, sự bực bội cùng bất an trong khoảnh khắc tan thành mây khói.

*


Sau khi ở hồ Lô Cô gần hai tuần, Kiều An cùng Sở Mịch trở về Thượng Hải.

Tài xế đưa Kiều An tới tận dưới chân lầu tiều khu, cô kéo theo vali hành lý đi tới siêu thị ở dưới tiểu khu, đẩy cửa đi vào định mua bánh mì cùng trái cây. Đến lúc tính tiền, cô liền nhìn thấy mấy quyển tạp chí được bầy trên kệ sách ở quầy thu ngân, trên bìa là tiêu đề “Chuyến dạy học ở Ning Lang”.

Thấy vậy, cô liền cầm một quyển lên, giở đến trang đưa tin về việc dạy học. Quả nhiên, thuận lợi tìm được tên của Phó Cảnh Tri.

“Cho tôi thêm một quyển tạp chí.” Kiều An đem tạp chí đưa cho nhân viên thu ngân.

Nhân viên thu nhân nhận ra cô, cười trêu ghẹo: “Người chưa bao giờ đọc báo chí như cô lại muốn mua một quyển tạp chí sao?”

Kiều An bị nói đến ngượng ngùng, chỉ cười không nói lời nào.

Về đến nhà, ba mẹ đều không có ở nhà, mấy hôm trước họ có nhắn tin cho cô nói là phải về nhà bà ngoại ở quê ăn cơm. Cô tự nấu cho mình một bát mì, ở trong nhà ăn, vừa ăn vừa xem quyển báo đưa tin về chuyện dạy học ở Ninh Lang, đặc biệt xem vô cùng nghiêm túc.

Tin tức nhắc tới Phó Cảnh Tri rất ít, đại bộ phận đều lấy cách xưng hô là “Các lão sư trường cao đẳng” để gọi họ. Tờ báo nói đến việc bọn họ ở trong làng dạy học, nhắc tới chuyện họ theo những người phụ nữ ở đấy xuống núi sau giờ học, còn nói cuối tuần bọn họ đều đi mua sách cùng bàn học cho bọn trẻ ở đấy, rồi tất cả cùng nhau khiêng lên trên núi…

Xem xong tin tức, so với những gì Phó Cảnh Tri đăng trên “vòng bằng hữu”, những dòng văn tự cứng ngắt cũng không đem lại cho người ta quá nhiều cảm xúc, Kiều An buông đũa xuống, cầm điện thoại lên chụp lại tờ báo, gửi qua cho Phó Cảnh Tri.

Kiều An: [Phó lão sư, anh vất vả cần cù làm vườn như vậy, có muốn tôi tặng cho anh một lượt thích không?]

Phó Cảnh Tri trả lời lại rất nhanh: Về nhà rồi sao?

Kiều An: [Về tới nơi rồi, đang ăn mì.]

Khung thoại lại yên tĩnh, chắc là anh đem xem những gì mà cô gửi qua. Cô lại lần nữa cầm đũa lên, ăn nốt mì còn lại trong bát.

Chờ đến lúc Kiều An đi vào bếp rửa bát, đang rửa được một nửa, điện thoại ở phòng khách rung lên âm báo nhắc nhở có tin nhắn từ Wechat. Cô vội vã tắt vòi nước, sau đó dùng khăn giấy tùy ý lau khô tay rồi cầm điện thoại lên.

Phó Cảnh Tri: [Khen tôi như vậy khiến tôi ngượng ngùng / đỏ mặt]

Hôm nay Phó lão sư có điểm hoạt bát nha.

Kiều An buồn cười

Cô lại nhớ tới biểu cảm của một đứa bé xách ba lô đi học, có điểm giống Phó Cảnh Tri lúc này.

Phó Cảnh Tri: [Có nghe qua “Machine Spirit Chopper” chưa?]

Phó Cảnh Tri bỗng nhiên thay đổi đề tài, Kiều An nhìn chằm chằm cái tên xa lạ, trả lời: Không biết, chưa từng nghe qua.

Phó Cảnh Tri: [Đó là một trò chơi, cũng là một bài hát, lão sư từ nơi khác tới chơi trò này. Bây giờ họ đang chơi điên cuồng cùng với lũ trẻ ở đây.]

Qua một lát, một cái video được gửi tới, Kiều An nhìn thấy những đứa trẻ đứng thành hàng nắm tay nhau.

Còn có tiếng hát “28256, 28257”

Kiều An: [Cái đoạn 28256 nghe rất quen, hình như gần đây có nghe được ở đâu đó.]

Phó Cảnh Tri một lúc lâu sau cũng không thấy trả lời, Kiều An đi vào bếp rửa nốt đống bát đũa, lại lấy sữa bò mà ba cô mua cho từ trong tủ lạnh ra. Uống đến non nửa ly sữa, Wechat hiện lên thông báo liên tục, tất cả đều là của Phó Cảnh Tri.

Phó Cảnh Tri: [Chơi Douyin.]

Phó Cảnh Tri: [Kiều An, 28256, 28257, 282931, 38356, 38357, 383941.]


Liên tiếp mấy con số chiếm đầy toàn bộ khung thoại, Kiều An nhìn kỹ mấy lần, rốt cuộc cũng hiểu ra đây là lời bài hát.

Nhưng mà cô không hiểu nó có nghĩa là gì.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô lại càng cảm thấy dạo này Phó Cảnh Tri dùng Douyin có vẻ trơn tru hơn. Vì để kiếm đề tài nói chuyện chung, cô chuẩn bị lên Douyin tìm hiểu ý nghĩ mấy con số này, không ngờ đến vừa mới mở giao diện ra, Wechat lại có thông báo.

Cô tưởng là Phó Cảnh Tri, kết quả, không phải.

Mịch Mịch: [Tin đồn.]

Mịch Mịch: [Liên tục.]

Kiều An bị tiêu đề kia thu hút mà nhìn tới.

Phó Cảnh Tri cùng Nhạc Tư Dư.

Liên tiếp những bài đăng trên Tieba của F đại, từ lúc Weibo nổi lên, Tieba của F đại trở nên quạnh quẽ, hai ngày nay bởi vì ảnh chụp chung cùng một video của Phó Cảnh Tri và Nhạc Tư Dư được đăng lên mà nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người.

Sinh viên F đại không dám lên Weibo để bình luận, đành tìm tấm áo choàng là Tieba, ở Tieba của F đại mà đăng lên.

Mịch Mịch: [Thấy không, tin đồn giữa Phó lão sư và Nhạc Tư Dư. Lần trước không phải tớ đã nói nhìn thấy vé máy bay của Nhạc Tư Dư sao? Quả nhiên là đi tìm Phó lão sư.]

Ảnh chụp lấy bối cảnh ở lớp học, Phó Cảnh Tri cùng Nhạc Tư Dư đứng trên bục giảng nhìn nhau cười, trông vô cùng đẹp đẽ.

Video hình như là quay lúc ở Ning Lang tổ chức lửa trại, Nhạc Tư Dư là người chủ trì, bị ồn ào bắt cùng song ca với Phó Cảnh Tri dân ca Vân Nam. Lửa trại chiếu tới, đem bóng dáng hai người xích lại vô cùng gần, dường như trong mắt chỉ có lẫn nhau.

Video được đăng lên rất ngắn, chỉ không đến một phút, nhưng lại cố tình gãi đúng chỗ ngứa.

Kiều An mở video ra, nhìn không biết bao nhiêu lần, trong lần bỗng nhiên thấy tức giận.

Sau đó, Tieba bùng nổ.

Mọi người đều nói Phó Cảnh Tri thế mà bị thu hút bởi cô phát thanh viên xinh đẹp, cũng có người nói cô phát thanh viên đó thường xuyên tới trường học tìm người hóa ra là vì để hẹn hò, cũng có người nói bông hoa cao lãnh của học viện cùng với mỹ nữ giới truyền thông, trời sinh một đôi.

Mỹ nữ cùng công tử dịu dàng, có rất nhiều người dự đoán về cái kết của họ sau này.

Kiều An liền bị tẩy não thành công, cho rằng chính mình nên nói một câu chúc phúc mới tốt.

Mịch Mịch: [Cậu xem, có người đem ảnh chụp đăng lên trên Weibo! Tớ nhìn thấy, Weibo của Nhạc Tư Dư có rất nhiều người theo dõi, nhiều người muốn phát điên, vì bạn trai của cô ấy bị lộ ra.]

Sở Mịch gửi tới một ảnh chụp màn hình, trên đấy đều là những bình luận của cư dân mạng, hầu hết đều là lời chúc phúc cho cô ấy vì đã tìm được một người đàn ông tốt.

Còn có một cư dân mạng nói: Công việc của Nhạc Tư Dư tốt như vậy, gia thế cũng tốt, người lại xinh đẹp, nhưng ngần ấy năm vẫn cô đơn, không nghĩ tới không thấy người sang bắt quàng làm họ (*), lại chung tình một lão sư đại học học thức uyên bác!

(*) thấy người sang bắt quàng làm họ: nghĩa là nhìn thấy người giàu sang, có tiếng tăm thì sẽ nhận là quen biết, thân thiết.

Phó Cảnh Tri cùng Nhạc Tư Dư, xác thật là rất xứng đôi.

Kiều An thấy bình luận này, lập tức tắt điện thoại đi.

Điềm Điềm: [Không có khả năng, hai người họ chắc chắn không phải người yêu của nhau.]

Mịch Mịch: [Vì cái gì? Sao cậu có thể chắc chắn như vậy chứ?]

Kiều An sửng sốt trả lời lại: Không phải chính miệng cậu đã hỏi Phó lão sư sao?

Anh cũng từng nói với cô rất nhiều lần về mối quan hệ giữa anh và Nhạc Tư Dư.

Đối với Nhạc Tư Dư, thật khó để nói.

Nhưng cô cảm thấy người như Phó Cảnh Tri, sẽ không, chơi cái trò mập mờ này.

Mịch Mịch: [Khó mà nói được, ngoài miệng tuy nói như vậy, ai biết trong lòng nghĩ như thế nào?]

Kiều An nhìn tin nhắn Sở Mịch nhắn lại, cười rộ lên: Này, đổi ý rồi sao? Lần trước không phải lúc Phó lão sư băng bó cho hai cô gái kia, cậu còn nói là cậu thích người như vậy sao?


Mịch Mịch: [Tớ tùy tiện nói thôi.]

Kiều An không trả lời lại, ngẫm lại vẫn nên xem bài đăng mà Sở Mịch gửi tới, xem xét kĩ từng cái bình luận một.

Wechat nhảy tới lời mời gọi giọng nói, ảnh đại diện mới của Chu Hoan nhấp nháy không ngừng.

“Sao vậy?” Kiều An mở loa, dùng laptop tiếp tục xem Tieba.

Chu Hoan: “Ở sân bay đợi trung chuyển, nhàm chán quá.”

Chu Hoan đi châu Âu chơi vào ngày 8 tháng 8, lúc này đang ở sân bay nước Pháp, chuẩn bị đi Thụy Sỹ.

Kiều An làm mới lại giao diện, Tieba lại đăng một bức ảnh khác. Một bóng dáng rất mơ hồ, một sinh viên có nói lúc đi ăn hồi tháng 5, tình cờ nhìn thấy Phó Cảnh Tri đi cùng Nhạc Tư Dư nên thuận tay chụp lén.

“Ồ.” Cô xem đến vô cùng tập trung, trả lời có phần lấy lệ.

Chu Hoan nghe thấy liền nói: “Chị muốn mua mỹ phẩm dưỡng da, em chỉ mua giúp cho chị được một ít thôi, chờ đến lúc em tới Thụy Sĩ tới cửa hàng miễn thuế tìm tiếp nha. Còn nữa, chị đang làm gì thế? Trả lời em chậm như vậy, không phải từ hồ Lô Cô trở về rồi sao, em còn đang muốn nhờ chị lúc nào rảnh thì tới cho mèo ăn giúp anh em!”

Sự chú ý của Kiều An đều tập trung vào tin tức kia, căn bản là không suy nghĩ gì, vô thức trả lời lại: “Đang xem tin đồn của anh trai em.”

“Ý chị là gì?”

Trong lòng Kiều An “lộp bộp” một chút, đem điện thoại để đến bên tai, tắt loa đi nói: “Chị gửi cho em xem nhé.”

Chu Hoan nói được, Kiều An tạm thời ngắt lời, đem ảnh Sở Mịch gửi cho liên tiếp chuyển qua.

Sau đó, hoàn toàn không nghe thấy giọng nói của Chu Hoan nữa.

Kiều An cũng không để ý, tiếp tục xem bình luận, thực mau liền thấy điểm cuối.

*

Trước lúc chạng vạng, Kiều An cầm túi cá khô tới cho mèo ăn, Chu Hoan nói mấy ngày hôm nay cô ấy xuất ngoại đi chơi, nên đã nhờ Nhạc Tư Dư hoặc là em họ cô ấy tới giúp cho ăn.

Cô tìm được một khu dành cho mèo ở dưới lầu Phó gia, đã hơn nửa tháng không ấy, con mèo thường xuyên cọ cọ vào giày cô đã lớn thêm một chút. Không biết người nuôi mèo có thích mèo hay không, chỉ thấy mấy con mèo càng ngày càng béo tốt mập mạp.

Kiều An đem cá khô đặt lên bát ăn cơm của mèo, chính mình ngồi xổm một bên xem điện thoại.

Một bài đăng khác đã xuất hiện trên Tieba của F đại, qua một đêm, như toà nhà cao vài nghìn mét. Họ nói về những sự tích vinh quang của Phó Cảnh Tri hồi mới bắt đầu học đại học ở F đại, còn có vài bạn học của anh trả lời vô cùng sôi nổi, tiếp theo, họ cũng nói tới sự lột xác của Nhạc Tư Dư, nói tới gia thế của cô ấy, còn nói về mối quan hệ sâu xa của cô ấy và Phó Cảnh Tri.

Bắt đầu ngoài tầm kiểm soát không thể cứu vãn nổi.

Mối quan hệ bạn bè nam nữ của hai người họ, sau một đêm liền bị lời đồn đại của cư dân mạng đem ra soi mói.

Kiều An cố ý hạ app Tieba xuống, đem bài đăng đánh dấu lại, cô không ngừng làm mới giao diện. Nhưng sự chú ý của cô hoàn toàn rơi vào các giải thưởng của Phó Cảnh Tri, anh như thế bảo sao không trở thành linh vật lớn của F đại.

Con mèo nhỏ ăn vô cùng vui vẻ “meow meow” hai tiếng, vèo một cái nhảy ra ngoài.

Kiều An ngẩng đầu lên nhìn, suýt nữa làm rơi điện thoại.

Nhân vật nữ chính trên Tieba lúc này đang xách túi đồ, đứng không xa bình tĩnh nhìn cô, cũng ngạc nhiên không kém.

Mà con mèo nhỏ kia cứ loanh quanh dưới chân cô ấy không ngừng, phát ra một tiếng mềm như bông.

Hình ảnh kia, vừa buồn cười lại có chút mâu thuẫn.

~

Tác giả có lời muốn nói:

Phó lão sư: Không biết Kiều An có hiểu những con số mật mã mà mình gửi không nhỉ.

Kiều An: Những tin đồn về Phó lão sư thật thú vị!

[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad Và WordPress của Uri Micasa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.