Đọc truyện Vừa Vặn Có Chút Ngọt – Chương 27: [Cuối tuần tôi cũng không bận, em thấy thế nào nếu tôi đưa hai người đi?]
Tuần đầu tiên của tháng 8, Kiều An cùng Sở Mịch đi hồ Lô Cô.
Hai người bay chuyến bay giống Phó Cảnh Tri, đi từ Thượng Hải đến Lệ Giang, trên đường trung chuyển qua Trường Sa. Hôm sau đến Lệ Giang, hai người thuê một chiếc xe ô tô, đi qua mười tám khúc cua trên núi mới đến hồ Lô Cô. Trên đường đi có dừng lại một chút để ăn cơm trưa, và mất thêm năm tiếng rưỡi nữa mới đến khu thắng cảnh hồ Lô Cô.
Bởi vì độ cao ngày càng lớn so với mực nước biển, Sở Mịch bị say nhẹ, cả người cũng không có tí sức lực nào, Kiều An đành phải hầu hạ đại tiểu thư này gần cả một ngày trong khách sạn hai người đã đặt trước.
“Người chị em, sao tự nhiên cậu lại muốn tới hồ Lô Cô vậy?” Sở Mịch nghiêng đầu hỏi.
Buổi tối, hai người ngồi trên ban công ngắm cảnh hồ. Hai cô cầm trên tay một ly rượu vang đỏ, ăn cùng với mỳ gói, thêm hai quả thanh long đỏ mua ở dưới lầu, còn có chè hạt sen nấm tuyết mà khách sạn tặng cho, bày toàn bộ trên bàn trà nhỏ.
Đây là lần thứ tư Sở Mịch hỏi Kiều An về vấn đề này.
Hơi nóng tỏa ra từ bát mỳ đem đến một mùi hương vô cùng mê người, Kiều An nằm ngửa cả người trên ghế dài, ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Nghe nói ở hồ Lô Cô có thể nhìn thấy rất nhiều sao, vốn dĩ hai người định chờ lúc mặt trời lặn sẽ đi xem một chút, thưởng thức sao trời đã rất nhiều năm không thể nhìn thấy trên bầu trời đêm ở Thượng Hải. Không nghĩ tới trời thật không chiều lòng người, tới gần chạng vạng, nơi này bỗng nhiên bắt đầu có vài hạt mưa, tí tách tí tách, không lớn nhưng lại không thể dừng ngay được.
Kiều An nhìn màn hình điện thoại, nước vừa mới đổ vào mỳ khoảng chừng nửa phút, vẫn còn sớm.
“Rời xa trốn thành thị, tìm hiểu cuộc sống xung quanh.” Cô ra vẻ thâm trầm đáp,
Sở Mịch ngẩng đầu, nhìn từng hạt mưa rơi xuống từ không trung, bật cười: “Xì, tìm hiểu? Cậu thế nào mà không nói luôn một câu A di đà phật, thiện tai thiện tai đi?”
Kiều An lạnh nhạt nhìn qua, cô ấy tức khắc rùng mình, nhớ tới cô bạn thân của mình rất nhiều năm nay đều tin tưởng vào phật, vội “xì xì xì” ba tiếng.
Sau đó, cô ấy ngồi bật dậy, vén tóc lên vuốt vuốt mấy lần: “Tớ nói đùa thôi.”
Kiều An “ừ” một tiếng, để hai tay sau gáy, không hé răng nửa lời.
Tìm hiểu cuộc sống xung quanh cái gì?
Hay chỉ là cái cớ thôi?
Làm con gái thật phiền mà!
Cô cứ như vậy mà suy nghĩ miên man.
Bên tai chợt truyền đến giọng hát của Mayday, Kiều An liếc nhìn qua, điện thoại Sở Mịch đang phát video buổi hòa nhạc hôm 29 tháng 7 vừa rồi ở Thượng Hải. Vẫn là bài Sở Mịch thích nhất “Đột nhiên rất nhớ anh”, nhưng lúc này lại là bản song ca giữa Mayday và Trần Ỷ Trinh.
Kiều An nghe bài hát, bực bội mấy ngày nay tích góp lại càng tăng thêm: “Người chị em, dạo này cậu với Hàn Chinh như thế nào rồi?” Suy nghĩ một hồi lâu, nhịn mãi không được nữa nên cô hỏi.
Ca khúc vừa hay đến đoạn cao trào, đan xen với tiếng thở dài.
“Kiều Nhi, trước đây tớ vẫn luôn cảm thấy Hàn Chinh chính là một cây vạn tuế, nhất định một lúc nào đó sẽ nở hoa.” Sở Mịch lại một lần nữa thở dài, lấy hai cái ghế gấp nhỏ trong phòng ra, đưa cho Kiều An một cái, cái còn lại thì để mình ngồi. Cô ấy lê dép loẹt xoẹt trên mặt đất, hai chân vắt chéo đong đưa: “Nhưng mà bây giờ, tớ lại phát hiện ra anh ta thật ra là một tảng đá, dù có bị ánh nắng ấm áp chiếu vào cũng không thể tan chảy được.”
Kiều An cười: “Điều đó không phải có nghĩa là vẫn còn những khu rừng rậm bí ẩn đang chờ cậu khám phá sao.” Ý cô muốn nói Hàn Chinh chỉ là một cái cây nhỏ trong số đó thôi.
Sở Mịch hừ lạnh: “Thật là không có lương tâm, cậu còn cười được à? Cũng không biết đường mà cho tớ lời khuyên đi.”
Kiều An chỉ nhìn lướt qua: “Khuyên cậu á? Chẳng phải cậu đã sớm có đáp án trong lòng rồi sao, tớ còn khuyên cậu làm gì nữa?”
Sở Mịch không hé răng, cô ấy cầm hộp mì lên, hung hăng ăn một miếng lớn.
Trong miệng tràn ngập vị cay, đầu lưỡi tê dại.
Kiều An dùng nĩa cuốn một ít mì lên, vừa mới định cho vào miệng, lại buông xuống ngay lập tức. Cô lấy điện thoại trên bàn trà bật lên, click mở camera tìm góc độ đẹp đẹp một chút, đem toàn bộ bàn trà chụp từ trên xuống dưới.
Sở Mịch vừa ăn vừa liếc nhìn qua: “Làm gì đấy? Cậu không thích đăng ảnh sống ảo trên “vòng bằng hữu” cơ mà?” Cô ấy buông cốc mì trên tay xuống, chạy đến phía sau Kiều An, nhìn thấy cô đang mở giao diện Wechat ra.
Tiếng nói bất thình lình vang bên tai, tay Kiều An run lên, ảnh chụp trực tiếp được đăng lên.
Cô vốn đang định đăng lên cùng với một dòng trạng thái nữa mà!
Ngay sau đó, máy Kiều An rung lên mấy hòo, cô nhìn thấy trên “vòng bằng hữu” nhảy ra thông báo liên tục, nhưng khi nhìn thấy Phó Cảnh Tri đã thích bức ảnh của cô, mí mắt cô nhảy lên một chút, rồi sau đó, cô vội vã tắt máy đi, nhìn lên không trung khẽ thở dài.
“Tớ không phải chỉ thắc mắc một chút thôi sao, cậu thở dài cái gì?” Sở Mịch bĩu môi ngồi trở lại chỗ mình, tiếp tục ăn mỳ: “Cay chết tớ.” Ăn đến môi đều sưng đỏ lên.
“Đột nhiên rất nhớ anh, giờ anh đang nơi đâu, đang hạnh phúc hay là đau đớn,…”
Lời bài hát vang lên trong điện thoại thật hợp với tình cảnh lúc này.
Kiều An nhất thời không nhịn được, không khỏi hừ hai tiếng, trừng mắt nhìn sang Sở Mịch.
Kiều An bắt chéo chân và thay đổi tư thế ngồi, cô ôm lấy mặt: “Tớ có cảm giác lúc này tớ đột nhiên rất nhớ một người.”
Sở Mịch bị sặc cay, uống mấy ngụm rượu vang đỏ cũng không thể hết cay được: “Nhớ ai cơ?”
Kiều An trầm mặc.
“Đừng nói với tớ là cậu nhớ Tần Triệu nhé.” Sở Mịch dùng tay quạt quạt cho bớt cay.
Kiều An chầm chậm ăn mì: “Không phải, về sau tớ sẽ nói cho cậu.”
Sở Mịnh nhướng mày, vốn định chửi cô bạn mình mấy câu, kết quả, bị cay đến nỗi không thể nói được, cô ấy quyết định nhảy xuống khỏi ghế nằm, hướng phòng bên trong tìm nước khoáng để uống.
Mưa đã ngớt dần, một trận gió thổi qua, mang theo một chút lạnh lẽo. Hồ Lô Cô về ban đêm thực lạnh, dưới lầu còn có mấy chiếc xe chạy ngang qua, ánh đèn đảo tới vô cùng chói loá, chiếu sáng rõ ràng những giọt mưa phùn bay bay.
Kiều An càng nhìn càng thêm bực bội.
Điện thoại vang lên, cô nghiêng người liếc nhìn một cái, cái tên đột nhiên xuất hiện trên màn hình làm cô bị sặc ớt cay.
Phó Cảnh Tri: [Em tới hồ Lô Cô sao?]
Kiều An nhịn xuống cơn ngứa ngáy trong cổ họng, hàm răng cắn lấy nĩa, dùng một tay đánh chữ: “Ừ.”
Phó Cảnh Tri: [Chưa từng nghe em nói tới.]
Cô không biết nên trả lời tiếp như thế nào.
Gần đây mỗi khi cô nhìn “vòng bằng hữu” của anh, không hề giống như trước thả yêu thích hay để lại bình luận, chỉ là luôn không thể không khống chế được mà xem đi xem lại rất nhiều lần.
Kiều An: [Nhất thời quyết định.]
Phó Cảnh Tri: [Đến đây lúc nào?]
Tay trái cầm cốc mì nóng đến nỗi Kiều An ném luôn nĩa vào bên trong rồi đặt nó lên bàn trà.
Kiều An: [Tối qua vừa tới Lệ Giang, hôm nay bắt xe đi tới hồ Lô Cô.]
Tỉ mỉ ngồi nghiên cứu triệt để từ đầu đến cuối cuộc đối thoại, đột nhiên Kiều An cảm thấy chính mình đăng lên “vòng bằng hữu” thật là ấu trĩ.
Dường như bị một cái gì đó đâm thủng lớp phòng bị của cô.
Nhưng cô vẫn nhắn thêm một câu: Không nghĩ tới ở hồ Lô Cô lại mưa.
Lúc này Phó Cảnh Tri trả lời lại có hơi chậm, Kiều An lại cầm cốc mì trên bàn lên ăn, đôi mắt thỉnh thoảng lại nhìn vào màn hình đang phát sáng. Một màn này bị Sở Mịch vừa mới uống nước xong nhìn thấy, cười đến sặc sụa.
“Nói chuyện phiếm với ai vậy? Tớ lù lù trước mặt cậu nãy giờ cũng không thấy cậu vui vẻ như thế này.” Sở Mịch chế nhạo.
Kiều An lại bị sặc: “Ăn tiếp đi!” Một chai nước được đưa tới trước mặt cô, cô thuận tay đón lấy, uống một ngụm lớn.
Sở Mịch cười cười, không nói lời nào.
Phó Cảnh Tri: [Thời tiết bên tôi không tệ, trời đầy sao.]
Phó Cảnh Tri: [ / hình ảnh ]
Ảnh gửi tới một bức ảnh chụp, Kiều An bấm mở bức ảnh ra, ảnh chụp chính là khung cảnh mà cô hào hứng chờ đợi suốt mấy ngày hôm nay để nhìn thấy.
Sau đó, cô cũng lưu bức ảnh lại.
Ban đêm ở hồ Lô Cô, ánh đèn rất tối, gần như là đen kịt.
Kiều An: [Không biết ngày mai có thể nhìn thấy bình minh không.]
Phó Cảnh Tri: [Ngày mai là thứ bảy, các em định đi đâu chơi?]
Kiều An: [Tới góc tình yêu nổi tiếng trên Weibo.]
Phó Cảnh Tri: [Các em có tài xế không?]
Kiều An không hiểu lắm.
Phó Cảnh Tri: [Cuối tuần vừa hay tôi cũng không có việc gì, em cảm thấy thế nào nếu tôi tới đưa hai người đi?]
*
Sáng sớm hôm sau, Kiều An cùng Sở Mịch xuống dưới ăn sáng, phục vụ ở khách sạn đã chuẩn bị đồ ăn sáng cho các cô, rất giống nhau: Một chén cháo trắng, mấy cái bánh bao hấp cùng với khoai lang tím, rất đơn giản.
Không đến 9 rưỡi, ở sảnh khách sạn có một đoàn khách đang tập trung để đợi lấy phòng, Sở Mịch thò người ra ngoài xem: “Khi nào Phó lão sư tới?”
Kiều An lắc đầu, cô đã lột vỏ trứng gà xong, lại bắt đầu bóc vỏ khoai lang tím ra, nói: “Không biết.”
“Cậu với Phó lão sư từ lúc nào quan hệ tốt như vậy? Thật thân thiết nha!” Sở Mịch cười như không cười: “Hôm nay để thầy ấy làm tài xế cho chúng ta, cậu nói xem khai giảng thầy ấy sẽ không trả thù tớ chứ?”
Tối hôm qua lúc Kiều An nói chuyện với Phó Cảnh Tri, cô ấy cả kinh đến nỗi suýt làm đổ cốc mỳ trên bàn trà.
“Người chị em, trong khoảng thời gian này tớ đều chỉ quan tâm tới Hàn Chinh, không có thời gian quan tâm đến cậu, cậu nói cho tớ nghe một chút đi, cậu với Phó lão sư từ lúc nào bắt đầu yêu hận tình thù vậy?”
Kiều An trừng mắt, không để ý tới cô ấy.
Sở Mịch vẫn không chịu buông tha, Kiều An bị quấy nhiễu tới mức đau cả đầu. Đúng lúc đang định mắng lại cô ấy thì giọng nói Sở Mịch bên cạnh đột nhiên im bặt, cô ấy chợt ngồi thẳng lên, dáng người vô cùng đoan chính, nụ cười trên môi càng thêm tươi rói.
Một bộ dạng vô cùng ngoan ngoãn.
Kiều An nhìn theo ánh mắt cô, đập vào mắt cô là hai người đang đi vào bên trong khách sạn, đang đứng trước quầy lễ tân.
Sau đó, điện thoại Kiều An vang lên.
Phó Cảnh Tri: [Tôi tới rồi.]
Sở Mịch nhanh chóng đứng lên, nhìn về phía đó rồi đi tới chỗ Phó Cảnh Tri đang đứng: “Phó lão sư.” Giọng nói cô ấy vô cùng nghiêm túc, sau đó ấy cô ấy vô thức quan sát người con trai xa lạ đứng sau anh.
Người kia cũng đang nhìn cô ấy, ánh mắt cố gắng che dấu ý cười.
Sở Mịch ngơ ngẩn, ở trong đầu suy nghĩ, xác thật là không có quen biết mà.
Phó Cảnh Tri gật đầu với Sở Mịch trước, sau đó, ánh mắt dừng trên gương mặt Kiều An: “Có nhìn thấy bình minh không?” Trong giọng nói hàm chứa ý cười.
“Không có.” Kiều An đứng dậy, ngẩng đầu lên, gương mặt của người con trai kia được phản chiếu trong đáy mắt cô.
Đã lâu không gặp, dường như anh có phần già dặn hơn.
Trước đây da anh khá trắng, đem đến cho người khác cảm giác anh là một thư sinh yếu ớt, nhưng lần nay anh đi Vân Nam được hơn nửa tháng, dường như làn da anh đã rám nắng hơn rất nhiều.
Chỉ thấy người con trai trước mặt, mặt mày nhu hòa, sự xa cách trước kia dường như đã không còn nữa.
Người này so với trước kia, lại cảm thấy có chỗ nào đó không giống nhau.
Phó Cảnh Tri thoải mái cười với cô: “Không đi xem sao?”
“Sáng nay lúc chuông báo thức kêu nhưng không có tỉnh.” Kiều An ngượng ngùng cười: “Lúc tỉnh lại đã 9 giờ rồi.”
Khi không ai nói chuyện nữa, Sở Mịch mở cửa xe ra ngồi lên, nhìn chằm chằm hai người bên ngoài đánh giá một chút, như suy tư gì đó mà cười lộ lên.
~
Tác giả có lời muốn nói:
Tại buổi hòa nhạc 729 hồi tháng 5 ở Thượng Hải, tôi cùng em họ đi tới đó, có hàng ngàn người ở đó, không biết có mọi người đó đấy không ~
PS: Ngày mai, tới xem Phó lão sư cùng Kiều cô nương “đưa đẩy” nhau nha ~
PPS: Hồ Lô Cô thật sự đẹp đó!
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad và WordPress của Uri Micasa.