Đọc truyện Vừa Tỉnh Dậy Tôi Đã Trở Thành Một Đứa Lẳng Lơ Đê Tiện – Chương 74
Sau khi cửa ở đường chính đóng lại, bên trong không gian chật hẹp này chỉ còn có hai người Tần Ý và Đường Ngự Thiên.
Tần Ý hơi ngẩng đầu lên nhìn đối phương,
Cho dù u ám tối tăm, hai người vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy mắt nhau.
“Sợ à?” Đường Ngự Thiên tựa như không hề căng thẳng, lúc nói chuyện giọng điệu vẫn bình thường như vậy, có một loại châm chọc đã khắc vào cốt tủy___ cũng không phải là không lịch sự, chỉ là trên người hắn có một loại khí chất như khinh thường hết thảy, dường như khó có thể hoàn toàn tiêu trừ.
Đường Ngự Thiên tiếp tục: “Sợ cũng vô dụng, ban nãy cho em chạy em lại không chạy.”
Nếu như không phải bàn tay hắn đặt trên đỉnh đầu ăn hẵng còn đang nhè nhẹ vuốt, Tần Ý còn cho rằng đối phương đang trách anh.
Đường Ngự Thiên vừa xoa đầu anh vừa vờ ghét bỏ nói: “Lát nữa nếu có gì bất ngờ, em chỉ có thể theo anh chết cùng một chỗ.”
Hắn cũng chỉ thuận miệng, Tần Ý lại cho là thật, chầm chậm mà kiên định, niệm một câu thơ: ___ “Cho dù sinh tử có ra sao, em vẫn sẽ hứa với anh.”(*)
“Ừ.” Đường Ngự Thiên cũng không chút bất ngờ, khen ngợi anh,”Giỏi quá.”
Đề tài lại chuyển đến ba cái vụ yêu đương này, Tần Ý nhíu mày, đột nhiên nhớ đến một bài đăng mình thấy mấy hôm trước.
Không hiểu liền muốn hỏi.
Tần Ý dường như không phải thắc mắc về vấn đề tình cảm, mà giống như đang thảo luận về chủ đề mang tính học thuật: “Đường tiên sinh, có một câu nói thế này, rằng khi đàn ông theo đuổi nửa kia, đuổi tới tay rồi thì sẽ thay đổi.”
“Ừ.” Đường Ngự Thiên tán thành, “Em đọc ở đâu ra?”
Tần Ý đàng hoàng khai báo: “Trên Tianya.”
Ngoài cửa đã mơ hồ nghe thấy tiếng giày cao gót nện lên sàn nhà đầy quỷ dị, càng ngày càng tới gần.
Lẫn vào âm thanh nặng nề khủng bố kia, Đường Ngự Thiên gật gù: “Không sai, tỷ như anh, càng ngày càng yêu em hơn.”
“…”
Lúc nào anh cũng trêu em được.
Tần Ý nói về đề tài này cũng chỉ vì muốn làm bầu không khí dễ chịu hơn, anh cảm thấy Đường Ngự Thiên muốn nói chuyện cùng Hạ Thanh Thu. Nếu như trước đây anh còn có tám phần hoài nghi khi Đường Ngự Thiên nói “Hạ Thanh Thu là người của Đường Bát gia”, bây giờ căn bản đã chỉ còn lại ba phần.
Bởi vì, nếu Hạ tiểu thư cùng Đường Bát gia thực sự không có bất cứ quan hệ nào, vậy tại sao cô ấy lại không nhập vào thân thể khác mà nhất định phải là Bát gia?
“Có điều không phải tên đàn ông nào cũng được như anh,” Đường Ngự Thiên hơi hất cằm, “Cho phép em được kiêu ngạo mấy phút.”
Kiêu ngạo cái gì…
Tần Ý không chút lưu tình chỉ ra: “Đường tiên sinh, trông anh như vậy chỉ giống đang tự kiêu thôi.”
Đường Ngự Thiên không tỏ rõ ý kiến.
Tay hắn đi xuống, sát qua thái dương Tần Ý rồi thuận tiện nhéo nhéo mặt anh, “Lại nói, lúc anh không có nhà, em đã làm gì vậy? Còn học lên mạng xem diễn đàn?”
“Thỉnh thoảng cũng theo trào lưu một chút,” Tần Ý nói, “Hiện tại đúng là ngày nào cũng có tiến bộ đổi mới, để giải trí xác thực có chút mới lạ. Nền tảng của tianya là một nơi hỗ trợ giao lưu, bao gồm tất cả, đặc biệt là các thể loại văn học, rất nhiều bài viết có giá trị cao, đáng để đọc.”
Tần Ý cảm giác nhịp thở của Đường Ngự Thiên đã bình ổn lại, thầm nghĩ, lẽ nào kể việc ở nhà sẽ giúp đối phương bớt căng thẳng? Vì vậy tiếp tục chia sẻ con đường lão trung niên khám phá Internet của mình: “… Có điều, có một vài thứ quả thực cực độ tẻ nhạt, thí dụ như game Cánh cụt phiêu lưu gì đó.”
Khóe miệng Đường Ngự Thiên vẽ lên một nét cười, trầm thấp cười ra tiếng: “Ừ.”
“Mấy nhân vật giả lập đứng trong phòng, ngoaig nói chuyện cũng chỉ có xin làm quen.” Tần Ý nín nửa ngày cũng không nghĩ ra câu phê bình nào, cuối cùng chỉ có thể nói, “Không có chí tiến thủ!”
Đường Ngự Thiên nghe người trước mắt đàng hoàng nghiêm trọng phê bình cái game Cánh cụt phiêu lưu kia. Hắn có chút ấn tượng với trò chơi này, hình như hồi tiểu học lúc trống tiết cũng có chơi.
Cực kì chán.
Nhưng bây giờ, nghe đứa ngốc nhà mình hình dung như vậy, sao lại cảm thấy khá thú vị?
“Sau này nếu chơi thì gọi anh,” nét cười bên mép Đường Ngự Thiên còn chưa phai, cưa cẩm nhiều cũng đã quen thành nghề, “Có anh bên em sẽ không chán nữa.”
… Thật sự nghĩ mình được giá như vậy luôn.
Trong lúc hai người họ nói chuyện, âm thanh ngoài cửa đã dừng lại.
Hoặc là nói, dừng lại ngay trước cửa.
Tần Ý nghe được cực kỳ rõ ràng tiếng gót giày cuối cùng nện lên sàn nhà, thanh âm kia dường như gần ngay trước mắt.
Khe nhỏ giữa cửa và sàn nhà còn có thể nhìn thấy một bóng đen lúc ẩn lúc hiện.
Tựa hồ như “cô ấy” đang do dự trước cánh cửa. Bóng đen hư hư thực thực kia cứ chaamf chậm qua lại ở đó.
Nửa ngày sau mới có động tĩnh, giọng Hạ Thanh Thu dùng giọng của Đường Bát gia, nhưng cũng dường như không phải hoàn toàn là giọng của ông ta. Đây là một loại giọng lẫn lộn cả nam và nữ, quỷ dị kéo dài: “Ngự____ Thiên____ anh ở đâu.”
Tần Ý nghe thấy mà nổi da gà một trận.
Anh giương mắt nhìn Đường Ngự Thiên, người nọ lại cho anh một ánh mắt động viên, sau đó sẵng giọng nói ra phía ngoài: “Vào đi.”
Được đáp lời, bóng đen ngoài khe cửa khựng lại.
Nửa ngày, trong không khí truyền đến tiếng cửa mở.
Cửa ở tầng hầm lúc mở rất tốn sức, có lẽ là do quanh năm không có người ra vào. Kẽo kẹt hai tiếng, một sinh vật mặc đồ đỏ đi giày cao gót thăm dò tiến vào.
Cái âm thanh vạn phần quỷ dị kia lại vang lên: “Em đến đây.”
Nói không sợ là gạt người, cho dù Tần Ý từ đầu đến đuôi là người vô thần, lúc này cũng khó tránh khỏi bị dọa sợ. Đặc biệt là khi đèn trên vách tường cứ chớp nháy, tựa như ngay giây sau sẽ tắt hẳn.
Mặt của “Đường Bát gia” đã nứt đến không ra hình ra dạng, từng khối da bên tai bong tróc ra rơi xuống xương quai xanh.
Trong chớp mắt Hạ Thanh Thu nhìn thấy Đường Ngự Thiên, trên mặt liền lộ ra một nụ cười.
Cô nói: “Em… Rốt cục em cũng gặp lại anh.”
Nhưng, giây trước cô còn cười, khi ánh mắt chạm tời hai bàn tay nắm chặt của Đường Ngự Thiên cùng Tần Ý, giây sau đã trầm xuống, da thịt trên mặt co rúm dữ tợn: “Anh, các anh, rốt cục giữa các anh là loại quan hệ gì.”
“Hạ Thanh Thu,” Đường Ngự Thiên cực kỳ lạnh lùng, “Cô biết mình đã chết rồi chứ.”
Đèn trên tường lại nhấp nháy hai lần.
Tần Ý dùng ngón tay cào cào vào lòng bàn tay đối phương: “Đường tiên sinh, anh nói như vậy quá trực tiếp rồi.”
Trực tiếp cái gì, hắn chỉ thuật lại sự thật mà thôi.
“Anh chỉ đang dạy cô ta, người chết thì không cần ở lại làm nhiễu loại sinh hoạt của người sống.”
Nói xong, hắn lại quay về hướng Hạ Thanh Thu: “Cô nói có đúng không, tiểu thư Hạ Y Y.”
Ba chữ Hạ Y Y vừa nói ra, tay đang giơ cao dao gọt hoa quả của “Đường Bát gia” trong nháy mắt khựng lại.
“Anh biết hết rồi?” Cô lùi lại hai bước, lắc đầu, “Không thể nào, không thể… Sao anh lại có thể biết.”
Đường Ngự Thiên nói: “Nếu như tôi nói, là chính miệng Đường Bát gia nói với tôi cô có tin không?”
Lời này, chính là nói đến quan hệ giữa Đường Bát gia và Hạ Thanh Thu.
Hạ Y Y là tên của Hạ Thanh Thu.
“Đường Bát gia” rũ tay xuống, con dao không biết lấy từ đâu trong tay rơi xuống đất.
Cô lầm bầm nói nhỏ: “Em tin. Ác giả ác bảo, em đúng là đáng đời, nhưng em không cam lòng.”
Nhìn bộ dạng này của cô, không giống như là đang ở thế yếu, như là chỉ nín thở ngưng thần, dự định làm một chuyện lớn.
“Hạ tiểu thư, cô bình tĩnh một chút, có gì chúng ta cũng có thể bình tĩnh nói chuyện, có lẽ trong việc này có hiểu lầm.” Tần Ý dũng cảm tiến lên trước, “Nếu hai chúng ta đều đi theo Đảng thì có nghĩa vụ phải làm một công dân lý trí, chỉ có như vậy mới có thể kiến thiết một xã hội hoàn mĩ tốt đẹp.”
“…”
Mặc kệ Đường Ngự Thiên có tiếp thu nổi hay không, chính Tiểu Manh Manh cũng không thể nghe tiếp, nó thân là Hệ thống nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu gặp kí chủ có cá tính như vậy.
“Ngài đoạt đàn ông của cô ta, giờ còn muốn đàm luận kiến thiết xã hội chủ nghĩa với người ta?” Tiểu Manh Manh nói, “… Tôi mà là Hạ Thanh Thu thì tức chết mất.”
Tần Ý:”A, đồng chí, cậu tới thật đúng lúc, có thể kiểm tra tâm tình của cô ấy được không?” Tần Ý bối rối, theo thói quen gọi người khác là đồng chí. Gọi là Tiểu Manh Manh lúc này thì có vẻ hơi tùy tiện, mà gọi Hệ thống thì lại có vẻ kỳ quái.
Đồng chí?
Đồng chí??
Tiểu Manh Manh trầm ngâm một hồi: “Ý ngài nói là giá trị thù hận? Rất đáng tiếc, không thể.” Nhưng mà giá trị thù hận của Hạ Thanh Thu cũng bị ngày xoát đến độ cao nhất rồi.
Nhưng mà sự thực chứng minh, kịch bản của “Hào môn thế gia”, cho dù nó có là Hệ thống thì cũng không lần theo nổi.
Chỉ thấy sau khi “Đường Bát gia” nghe Tần Ý nói xong, toàn thân bắt đầu tỏa sáng, từ sợi tóc đến đầu móng chân đều đắm trong Thánh Quang.
Quả không hổ là một cựu đảng viên hợp lệ.
Cơ thể mập mạp già yếu của “Đường Bát gia” được bao phủ bởi Thánh Quang, gột rửa một hồi, sau đó lộ ra Hạ Thanh Thu bản gốc thanh tú mảnh khảnh.
Cảnh tượng này triệt để gột rửa luôn nội tâm Hệ thống của Tiểu Manh Manh.
Thật đúng là vận may đến thì tâm cũng sáng ra.(**)
Từ trạng thái hắc hóa khôi phục về Hạ Thanh Thu, lộ ra nụ cười quen thuộc, mang một chút vui vẻ: “Tô tiên sinh, anh nói rất đúng, cảm ơn anh đã giúp tôi thoát ly biển khổ.”
“Một công dân lý trí là cơ sở kiến thiết Xã Hội Chủ Nghĩa, cho dù chúng ta có là người hay quỷ, còn sống hay đã chết đều không thể quên.” Hạ Thanh Thu cúi người thật sâu với Tần Ý một cái, “Tôi đã lỗ mãng rồi, xin lỗi hai người.”
Tần Ý cũng lịch sự cúi người đáp lại: “Là một việc rất dễ dàng, Hạ tiểu thư không cần như vậy.”
“…”
Đường Ngự Thiên nắm lấy bả vai Tần Ý kéo anh trở về, ngoài ra, thực sự không biết nên có cảm tưởng gì.
Sau đó Hạ Thanh Thu chậm rãi thuật lại gút mắc yêu đương của mình cùng Đường Bát gia, cùng với tội nghiệt mà cô phạm phải.
Hạ Thanh Thu, tên thật là Hạ Y Y, từ nhỏ đã được Đường Bát gia giúp đỡ. Trong vòng thượng lưu rất thịnh hành trào lưu làm từ thiện, quyên góp giúp học sinh nghèo vượt khó, Hạ Y Y chính là một người trong số đó.
Nói đến đây, Hạ Thanh Thu dừng lại, ảm đạm nở một nụ cười.
Sau đó cô nói: “Tôi yêu ngài ấy, yêu một người đàn ông đáng tuổi ông nội tôi.”