Đọc truyện Vừa Tỉnh Dậy Tôi Đã Trở Thành Một Đứa Lẳng Lơ Đê Tiện – Chương 47
Tần Ý đem sự tình phát sinh lúc trước nói qua một lần với hắn và Bạch Dư, Bạch Dư cũng không có biểu tình gì, còn Mao Cát Tường trước là ngơ ngẩn, sau là khiếp sợ, cuối cùng là hai chân mày xoắn cả lại, rơi vào trầm tư.
“Tôi đã nói là có gì đó lạ mà,” Mao Cát Tường vỗ đầu một cái, đáp, “Đáng nhẽ ra tôi phải sớm phát hiện, tên Đường Nhiên Chi này rõ ràng không bình thường.”
“Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Nếu Nhiên Chi giả cố ý trà trộn vào giữa bọn họ, khẳng định trong lòng phải có ý đồ bất lương, nhưng nhìn qua, bọn họ bây giờ còn rất tốt, Nhiên Chi giả kia hiển nhiên vẫn chưa làm gì được.
Là ý đồ bất lương đấy, nghĩ đến đã thấy sợ.
Mao Cát Tường dựng cả tóc gáy, vuốt làm sao cũng không xuống được: “Tối hôm qua, tôi đang ngủ ngon, lại cảm thấy có người xoa đầu tôi…”
Bạch Dư liếc mắt nhìn hắn.
“Tôi tưởng là Bạch Đại Thối, mãi đến khi có thứ gì đó không xác định chạm chạm cổ tôi…” Mao Cát Tường có thiên phú kể chuyện, giọng trầm bổng du dương, tay còn rất hợp tình hình mò mò cổ mình, “Có một luồng khí lạnh từ ngón tay tràn ngập khắp cơ thể, dù tôi có đang trong mộng, cơ trí cũng phát giác có gì đó không đúng, vì vậy thình lình mở mắt ra!”
Mao Cát Tường làm theo lời mình nói, đột nhiên mở mắt ra, phát hiện bọn họ căn bản cũng không nhìn hắn: “Sau khi mở mắt lại chẳng thấy gì, này, mấy người!”
Tần Ý: “Sự tình trên thuyền lúc trước, không thể nào do một mình gã làm, nhất định phải có đồng bọn, hơn nữa nhân số cũng phải khá nhiều.”
Bạch Dư: “Nơi gần thuyền có thể trú tạm chỉ có hòn đảo này, cơ bản, có thể xác nhận trên đảo này cũng có người của gã mai phục.”
Đường Ngự Thiên trầm mặc, không tỏ rõ ý kiến.
Mao Cát Tường há há mồm: “… Mấy người có ai nghe tôi nói không?”
“Bây giờ chúng ta không thể đánh rắn động cỏ, gã không biết mình đã bại lộ, không quản có mai phục hay không, may mắn là chúng ta không hoàn toàn ở trong tình thế thụ động.” Sau khi Tần Ý nói xong mới chuyển hướng qua Mao Cát Tường, “Mao tiên sinh, anh muốn nói gì sao?”
“…”
Thấy hắn không đáp, Tần Ý nhìn sang Đường Ngự Thiên, tiếp tục hỏi: “Đường tiên sinh, anh nghĩ sao?”
Thiết lập nhân vật của Đường Ngự Thiên, chỉ số thông minh và năng lực suy luận đều là hàng đầu, lại có hào quang nhân vật chính, bàn tay vàng các thứ, có thể thông qua mấy câu nói của hắn mà suy đoán đôi chút.
Nhưng mà ___
Đường Ngự Thiên chỉ khẽ gật đầu, đáp: “Không sai.”
Tần Ý không rõ cái không sai này đến tột cùng là có ý gì, đợi một hồi, Đường Ngự Thiên hình như cũng không muốn nói tiếp.
Vì vậy đành truy hỏi: “Ý anh là?”
Đường Ngự Thiên: “Em nói cũng có chút ý nghĩa.”
“…”
Đường Ngự Thiên lại nói: “Mà lo lắng cái gì, tôi sẽ không để em gặp chuyện.”
Mà đối diện bọn họ, Bạch Dư giơ tay, nhẹ nhàng búng trán Mao Cát Tường, nói một câu khiến hắn ngây như phỗng: “Đồ ngốc, đêm hôm qua là anh.”
A, là anh à.
ヾ(? `Д??) Tại sao lại là anh!
Không đúng, đồ ngốc là cái biệt danh quỷ quái gì!
Bạch Dư: “Em ngủ lệch quá, anh lo sáng dậy em bị sái cổ.”
Hồng Bảo một thân một mình đứng phía sau ông chủ, thức ăn cho chó cứ lạnh lùng hướng mặt cậu ta mà vỗ lung tung.
Hiện giờ không phải đang là thời kỳ đặc thù sao? Không phải nên căng thẳng thần kinh đề phòng cao độ à?
Tại sao đàm luận về hung thủ sau màn lại như đang nói xem làm sao gọt củ cải trắng vậy? Lại còn là kiểu hai người cầm chung một dao, một người ôm từ phía sau một người, ngọt ngọt ngào ngào, nhu tình mật ý mà gọt.
… Không hiểu lắm thế giới của nhân vật chính.
Đường Ngự Thiên cũng không quay đầu lại, muốn đẩy tên kỳ đà cản mũi yên lặng ăn thức ăn cho chó trong gió rét này ra: “Hồng Bảo, đi lấy thêm chút củi lửa.”
“Vâng! Đến ngay!”
Không hiểu thì không hiểu, mệnh lệnh của ông chủ vẫn phải phục tùng vô điều kiện.
Cuối cùng, sự tình phát triển thành mười hai người bọn họ tụ tập một chỗ sưởi ấm, Bạch Dư mang theo Đại Cơ Nhục và Nhiên Chi giả, hai đoàn người làm bộ kích động vạn phần khi ngẫu nhiên gặp lại.
Trời ạ, bằng hữu yêu quý, hoá ra anh cũng ở đây à, ngạc nhiên làm sao!
Cái phương án này là từ Đường Ngự Thiên, hắn lãnh khốc tà mị mà nói, nếu đến, không bằng chơi đùa với gã ta một chút.
Mao Cát Tường cho rằng loại người tỉnh táo như Bạch Dư sẽ không làm bừa theo nam chính, ai ngờ Bạch Đại Thối lại trầm ổn gật đầu: “Được.”
Được cái gì mà được!
Ngược lại, Tiểu Mai làm rất tròn vai, cô đem vai người làm sau một phen thất lạc gặp lại chủ nhân diễn đến rất chi là sống động.
“Chân ngài không sao chứ, chân giả có bị lệch vị trí hay không?” Tiểu Mai làm bộ muốn vén ống quần gã, động tác gấp gáp, lại bị ‘Đường Nhiên Chi’ cản lại.
“Không được đến đây.”
“Nhiên Chi thiếu gia?”
‘Đường Nhiên Chi’ cũng phát hiện mình phản ứng có chút quá khích, buông bàn tay vốn bóp cổ tay Tiểu Mai ra, khoé miệng nhợt nhạt vẽ lên nét cười: “Ý của tôi là, không cần lo lắng.”
“Nhiên Chi thiếu gia, bác sĩ đã nói qua, nhất định phải giảm ma sát giữa miệng vết thương và chân giả để tránh thiệt hại.” Tiểu Mai đáp, “Hay vẫn để tôi giúp ngài kiểm tra một chút đi?”
Chân ‘Đường Nhiên Chi’ khẽ co lại, biên độ nhỏ đến gần như không thể thấy, nói: “Chân tôi, tôi tự biết, thật sự không sao, cô cứ về ngồi nghỉ ngơi thật tốt đi.”
Tần Ý nhìn thấy rõ ràng hai chân của gã di chuyển, anh quay đầu, giật nhẹ Đường Ngự Thiên, đáy mắt chứa đầy hoài nghi, đậy thật sự là đại boss sao?
Tại sao chỉ số thông minh… có vẻ hơi thấp.
Muốn vạch trần gã phải có đến không dưới 100 phương pháp.
Vốn dĩ Đường Ngự Thiên có hứng thú với tên ‘Đường Nhiên Chi’ này, nhấc lên ba, bốn phần tinh thần, định cùng gã chơi đùa một chút, hiện tại lại một mặt chuyên chú thưởng thức đầu ngón tay của Tần Ý.
Hắn nhẹ nhàng nắm đầu ngón tay của anh trong lòng bàn tay, ngón tay lại tăng thêm chút lực đạo, bóp bóp khớp tay anh.
Tay Tần Ý nhỏ hơn một vòng so với tay hắn, có thể nhìn ra chủ nhân bàn tay này có chăm sóc vô cùng cẩn thận, tay thon dài tinh tế, vô cùng đẹp mắt. Nhưng những vết chai khi còn bé làm việc nặng vẫn mơ hồ có thể sờ thấy, Đường Ngự Thiên dùng ngón tay cọ cọ mấy lần vào một nơi, cúi đầu hỏi: “Làm sao vậy?”
Tần Ý đang cẩn thận đánh giá Đường Nhiên Chi kia, không hề nghe rõ Đường Ngự Thiên đang nói cái gì, không quay đầu lại, hỏi: “Gì cơ?”
“Chỗ này.”
Đường Ngự Thiên dùng ngón tay chậm rãi xoa lên khớp thứ hai ngón trỏ của anh.
“Chỗ này…” Tần Ý lục lọi ký ức nguyên chủ một chút, sau đó nói dối, “Làm qua hai năm rửa chén, có lẽ là lưu lại vào lúc đó.”
Về phần nguyên nhân thật sự, anh thực không nói ra được.
“Hửm?” Đường Ngự Thiên thấp giọng cười, “Lúc em nói dối, lòng bàn tay sẽ đổ mồ hôi, ánh mắt né tránh, lông mi run rẩy không ngừng.”
“…”
“Ngu xuẩn, em thật sự không hợp với việc nói dối.”
Tần Ý cúi đầu: “Xin lỗi.”
“Không muốn nói sao?”
Đường Ngự Thiên cũng không hiểu vì sao, hắn đối với việc người này nói dối lại có độ chấp nhận cao như vậy. Không chỉ không tức giận, thậm chí còn hứng thú nhìn bộ dáng rõ ràng không thể nói dối của em ấy, lại cứ cố ép bản thân mình phải bịa chuyện.
“Không phải,” Tần Ý nói nhỏ như tiếng muỗi, “Lúc đếm tiền…”
Hồi còn nhỏ, thời điểm Tô Thất trải qua ở cô nhi viện cũng không tốt đẹp gì, trong viện thường cắt xén lương thực, thậm chí ngay cả quần áo cơ quan từ thiện quyên tặng cũng bị công chức cắt xén qua một lần, còn dư lại mới đến tay bọn nhỏ.
Vì đã từng quá nghèo túng, Tô Thất rất xem trọng đồng tiền. Cơ hồ không chừa thủ đoạn nào để bản thân có thể trèo lên trên.
Cho nên, mỗi lần có tiền, lạc thú duy nhất của Tô Thất chính là nhốt mình trong phòng đếm tiền, đếm nhanh chóng, cứ lăn qua lộn lại mà đếm. Tâm tình tốt cũng đếm, mà tâm tình không tốt lại càng phải đếm.
Đường Ngự Thiên gật gật đầu: “À, đếm tiền.”
Có thể đừng nhắc lại không, cái nguyên nhân đếm tiền này thực sự làm cho nhà giáo nhân dân thanh liêm chính trực rất lúng túng.
“Về sẽ mua cho em cái máy đếm tiền cơ bản bày trong nhà,” Đường Ngự Thiên nghiêm túc tính toán, “Còn có thể phân rõ thật giả, thế nào?”
“…”
Chả thế nào cả.
Tần Ý khó khăn biện giải cho mình: “Đường tiên sinh, việc kia, tôi đã, đã không còn có loại đam mê…”
Mao Cát Tường đứng bên cạnh ló ra một cái đầu: “Đường tổng, máy đếm tiền khó dùng, không có cái khoái cảm tự tay lật lật đếm. Thiếu cảm giác ngón tay ma sát với tiền, anh biết không, nhiều tiền còn có thể ma sát đến sinh nhiệt, sung sướng đê mê, nóng rãy từ đầu ngón tay đến cọng tóc.”
Bạch Dư kéo Mao Cát Tường lại, Mao Cát Tường vò vò đầu làu bàu: “Làm thế nào để giải sầu, chỉ có thể là tự tay đếm tiền. Thất Thất, không nghĩ chúng ta lại có chung sở thích, rảnh rỗi cùng thi xem ai đếm nhanh hơn đi!”
“…”
Đường Ngự Thiên nhíu mày: “Ồ?”
Tần Ý vô lực xua tay: “Không, không phải… Không phải như thế.”
May mà lúc này ‘Đường Nhiên Chi’ không chịu cô đơn mà làm ra động tĩnh, không thì đại khái Tần Ý phải bị hãm ở cái vũng nước đen yêu đếm tiền này đến không ra được.
‘Đường Nhiên Chi’ hơi đỏ mặt, ngắc ngứ mở miệng: “Ngự Thiên, anh muốn đi vệ sinh.”
Chao ôi, xem ra ở đây có tên ngu xuẩn muốn bày trò.
Đường Ngự Thiên nghe vậy thì đứng lên, lúc đứng dậy bí mật đưa cho Tần Ý một cái dao quân dụng, miễn cho lúc hắn không có ở đây, bên này phát ra sự tình gì bất ngờ.
Tần Ý lẳng lặng giấu dao vào bên trong tay áo.
Đã là nửa đêm, chung quanh tối đến hù người, màn trời đen vô tận trên đỉnh đầu tựa hồ như muốn đè xuống.
Rất nặng nề ngột ngạt, không có tiếng gió thổi, mặt trăng bị mây mù che đi từng chút từng chút.
Trên biển, thời tiết nói thay đổi liền thay đổi ngay, hình như trời sắp mưa rồi.
“Tôi ôm anh qua.” Đường Ngự Thiên cúi người, đưa tay về phía gã.
Mấy người bọn họ nhìn mà khẩn trương, hô hấp như đình chỉ trong nháy mắt.
‘Đường Nhiên Chi’ trầm thấp mà ừ một tiếng.
Chờ hai người bọn họ khuất trong bụi cây, đến khi không thể nhìn thấy bóng dáng, tâm Tần Ý đã sắp treo tới cổ họng.
Anh gọi hệ thống: “Đường Ngự Thiên có thể xảy ra chuyện gì không?”
Tiểu Manh Manh: “Trả lời một vấn đề chỉ cần tốn hai điểm, không dối trên lừa dưới, giá cả vừa phải.”
“…”
—
Hal: Tôi đã tổng kết ra công thức, bộ nào tầm trên dưới trăm chap, tầm 2/3 truyện sẽ xác định yêu đương.
Y như rằng.