Vừa Tỉnh Dậy Liền Nghe Nói Tôi Kết Hôn Rồi!!!

Chương 36


Đọc truyện Vừa Tỉnh Dậy Liền Nghe Nói Tôi Kết Hôn Rồi!!! – Chương 36

Phân cảnh vốn định quay đầu tiên không quay được, bởi vì lâm thời phát sinh biến cố, giữa lúc đó cảnh tượng không bày tốt, có một cái lều nhỏ ngoài ý muốn sụp xuống một góc, cho nên cảnh đầu đã sớm định ra phải hủy bỏ, đẩy cảnh thứ hai lên trước.

Cảnh thứ hai là Cố Duyên Chu và mấy người bác của anh ngồi trên một bàn, nói chuyện với nhau.

Người sắm vai mấy ông bác, đều là lão diễn viên lớn tuổi, quan hệ cá nhân với Âu đạo rất tốt, lần này cũng là lại đây làm khách mời hữu nghị.

“A, người đối diện Cố ảnh đế, nhìn thật quen mắt.” Lý Quang Tông đưa một bịch bánh quy cho Thiệu Tư, “Hoàng Thịnh Vĩ? Trong bộ «Phách Đổ Hiệp»?”

Thiệu Tư ngồi trên ghế tiếp nhận bánh quy, chọn chọn bỏ bỏ bốc một miếng: “… Đại khái đi.”

Nói xong, hắn lại thuận tay đưa bịch bánh quy tới trước mặt Diệp Tuyên, hỏi: “Ăn không?”

Diệp Tuyên mặc một bộ diễn phục xanh trắng, tóc thật dài rũ ở sau đầu, tay nắm chặt khăn tay, nhìn như thực khẩn trương. Lúc nhìn qua Thiệu Tư, dưới sự phụ trợ của đường kẻ mắt, đuôi mắt nhìn như muốn bay lên: “Không cần, cám ơn.”

Trong dự kiến.

Thiệu Tư thu hồi tay, tùy ý đặt bịch bánh quy kia ở trên đùi, sau đó nhìn phía trước, híp mắt nhìn Cố Duyên Chu diễn một lát.

“Mấy người muốn làm gì?” Hai tay Cố Duyên Chu giao nhau, đặt ngang trên mặt bàn, một tách trà nóng đặt ở bên tay anh.

Đối mặt mấy ông bác điêu ngoa vô lý thỉnh cầu, anh tiếp tục chất vấn: “Năm đó khi cha còn tại thế, mấy người cũng không phải là sắc mặt này. Cha tôi đối đãi mấy người như thế nào, trong lòng mấy người hẳn đều biết.”

Hoàng Thịnh Vĩ —— là nhân vật trung tâm trong mấy vai phụ này.

Vừa rồi lúc Cố Duyên Chu nói chuyện, ông đã bắt đầu khinh miệt cười lạnh, hiện tại lại đột nhiên đứng lên, mãnh liệt vỗ bàn nói: “Trong lòng chúng tôi, tự nhiên là có tính toán, có điều cháu nên tự kiểm điểm lại đi, đây là thái độ nói chuyện với người lớn sao?”

Nhân vật Cố Duyên Chu diễn, khoác lớp da đại thiếu gia cố làm ra vẻ, bản chất chính là người nhát gan. Kỳ thật anh sợ bọn họ, nhưng mà thua cái gì cũng không thể thua khí thế.

Cho nên Cố Duyên Chu không vội vã trả lời vấn đề của Hoàng Thịnh Vĩ, mà là nhấc nắp tách trà, chậm rãi đặt nắp ở bên mép tách ma xát hai cái, lại nâng lên uống.

Cục diện nhất thời rơi vào bế tắc.


Diệp Tuyên nhìn mà cả người đều ngây ngẩn, khẽ buông tay, có chút hoảng hốt nói: “Anh Chu diễn xuất thật tốt.”

Thiệu Tư vội vàng lựa lựa cái còn nguyên trong số bánh quy vỡ còn lại trong bịch, nghe như thế đầu cũng không nâng nói: “Ừm, anh ta rất lợi hại.”

“Gần như không cần thế thân, rất chuyên nghiệp…” Thiệu Tư bất tri bất giác đếm ưu điểm của Cố Duyên Chu, “Bản lĩnh lời thoại rất tốt, yêu cầu bản thân cao, là một diễn viên tốt.”

Tuy rằng thời gian ở chung cũng không nhiều, có điều Diệp Tuyên rất ít khi thấy hắn khen người khác như vậy, không khỏi nghiêng đầu hỏi: “Vậy còn anh?”

“Tôi cái gì?”

“Tôi từng xem bài báo về anh, bọn họ đều thích đặt hai người các anh chung chỗ nói…”

Có thể là gần đây truyền scandal truyền ra phản xạ có điều kiện, kỳ thật Diệp Tuyên muốn nói, bởi vì hai người họ đều còn rất trẻ đã đạt được danh hiệu ảnh đế, cho nên lúc truyền thông đánh giá, luôn phải lấy ra so sánh một phen, chẳng hạn như hôm Thiệu Tư nhận được giải ảnh đế, mọi người đều sôi nổi suy đoán hắn có thể là ‘đời hai của Cố Duyên Chu’ hay không.

Nhưng mà Diệp Tuyên còn chưa kịp nói xong, lời này chui một nửa vào lỗ tai Thiệu Tư, hắn liền buông nửa miếng bánh quy kia xuống, hiếm thấy mà nghiêm túc làm sáng tỏ: “Không có kết hôn.”

Diệp Tuyên: “A?”

Thiệu Tư rút ra một tờ khăn giấy ướt lau tay, vừa tiếp tục nói: “Tôi và anh ta không có kết hôn, không có nhẫn, không có hình xăm tình nhân, giả, đều là giả.”

Diệp Tuyên há há mồm: “Tôi… không phải ý đó.”

Cô đang muốn giải thích, lại thấy Thiệu Tư ném khăn giấy, nhẹ nhàng bâng quơ chứng thực cái ‘ý’ của cô: “Không sao, tôi sẽ không để ý.”

Kỳ thật trong khoảng thời gian này, Thiệu Tư lại quỷ dị mà quen với bầu không khí ‘đã kết hôn’.

Chỉ cần lướt Weibo, dưới Weibo đều là bong bóng màu hường phấn, tản ra mùi chua thối như toàn thế giới đều đang thay hắn yêu đương. Chỉ cần vừa đăng cái gì đó, tất cả mọi người liền tag Cố Duyên Chu, cố tình Cố Duyên Chu còn rất nể tình mà dạo sang bình luận, mỗi lần đều kích lên mấy tầng sóng.


Thiệu Tư và Diệp Tuyên yên lặng trong chốc lát.

Tổ đạo diễn bên cạnh thường thường truyền đến tiếng chỉ huy, cùng với tiếng bước chân anh trai camera đi tới đi lui, còn có giọng Cố Duyên Chu trầm thấp nặng nề, không ngừng lên xuống.

Vừa lúc đó, Diệp Tuyên đột nhiên mở miệng hỏi hắn: “Sao anh lại muốn làm diễn viên vậy?”

Thiệu Tư nghiêng đầu nhìn cô: “Vì sao hỏi như vậy?”

Diệp Tuyên rũ mắt xuống: “Không có gì, tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút.”

Thiệu Tư quan sát mặt mày cô, biết đây là một cơ hội tốt, có lẽ nếu thuận lợi —— có thể cách suy đoán của hắn càng gần một ít.

Vì thế Thiệu Tư ngả thân thể ra sau, lấy một loại tư thế tùy ý, nhìn như vô ý kỳ thực thăm dò nói: “Hồi còn rất nhỏ, lúc lên lớp giáo viên phát một ca khúc cho chúng tôi nghe, tuy rằng lúc ấy nghe không rõ, nhưng sau này biết được, hắn là một minh tinh.”

Diệp Tuyên nghiêm túc nghe.

Thiệu Tư dùng khóe mắt đánh giá cô, đem nửa câu còn lại nói hết: “Hắn tên Diệp Thanh, ngày đó là ngày giỗ của hắn. Giáo viên của chúng tôi rất thích hắn, qua đời nhiều năm như vậy vẫn còn nhớ… Nói thực ra, tôi… rất hâm mộ, cho nên đại khái tôi cũng muốn được người ta nhớ kỹ…”

Lời này đương nhiên là nói thật, chỉ có điều lúc này dụng ý hắn nói vậy cũng không đơn thuần.

Thiệu Tư lường trước Diệp Tuyên nghe xong sẽ có phản ứng gì, là ngây người, hay là kinh ngạc, hoặc là cố gắng biểu hiện ra dáng vẻ chưa từng nghe nói về người này.

Nhưng hắn xác thực không ngờ rằng ——

Diệp Tuyên sẽ thất thố như vậy.

Lúc đứng lên dùng sức quá mạnh, ghế gỗ ngã xuống đất cái rầm, phát ra một tiếng vang thật lớn trong căn phòng không lớn không nhỏ.

Cố Duyên Chu vừa vặn nói xong câu lời thoại cuối cùng, nghiêng đầu nhìn qua.


Âu đạo đưa tay, hô tiếng ‘cắt’, sau đó lại chuyển sang hướng Thiệu Tư, quát: “Xảy ra chuyện gì, làm cái gì?”

Diệp Tuyên không quay đầu lại chạy đi.

Cũng nhờ hàng năm cô mặc diễn phục, làn váy thật dài đối với cô mà nói không tính là trở ngại gì.

Lúc này Thiệu Tư cũng không tiện đuổi theo, chỉ có thể ngồi ở tại chỗ, lười biếng nhún vai, tỏ vẻ mình không biết gì cả.

“Có thể là cô ấy quá khẩn trương, từ lúc vừa rồi đã thấy cô ấy không ngừng đổ mồ hôi.” Chờ Cố Duyên Chu diễn xong đi tới, Thiệu Tư giải thích như vậy xong sau đó lại chỉa chỉa bịch bánh quy trên đùi, dùng phương thức giống vậy nói sang chuyện khác, “Ăn không?”

Cố Duyên Chu không giống Diệp Tuyên, anh không chút khách khí nói: “Cho cậu mặt mũi.”

Thiệu Tư: “… Vậy thật đúng là cám ơn ngài.”

Chờ Thiệu Tư đưa cho anh, Cố Duyên Chu cũng không có trực tiếp nhận, anh xắn tay áo lên một khoảng lớn, nói: “Tay tôi bẩn.”

“Toilet ra cửa quẹo phải, hoặc là anh dùng khăn ướt lau lau tay đi?” Thiệu Tư cúi đầu lựa lựa cho mình một miếng, thuận tiện chỉa chỉa bịch khăn ướt trên bàn bên cạnh.

“Không cần phiền toái như vậy.”

Sau đó nhân lúc Thiệu Tư không kịp phản ứng, Cố Duyên Chu trực tiếp vươn tay chế trụ cổ tay hắn, cúi đầu, trực tiếp cắn đi miếng trên tay hắn.

Cố Duyên Chu hai ba phát ăn xong, như đại gia mà bình luận: “Cũng được.”

Thiệu Tư mãnh liệt đứng lên, ném túi bánh quy kia vào trong lòng anh: “… Vậy anh từ từ ăn, tôi đi qua xem cô ấy.”

Cảnh sau là Thiệu Tư và Diệp Tuyên đối diễn, hiện tại nữ chính chạy, hắn cũng không thể một mình diễn một vai.

Lúc Thiệu Tư xuống cầu thang, không biết có phải vì đi quá nhanh hay không, dẫn đến tim đập không quá quy luật.

“… Người bao lớn còn muốn người ta đút ăn, tay bẩn không biết đi rửa tay hả?”


Lý Quang Tông ở trong hành lang dưới lầu gọi điện thoại, xa thật xa chợt nghe thấy ba Thiệu của hắn ta vừa xuống lầu vừa nói gì đó, hắn ta cúp di động, đi qua nhìn: “Tôi nói cái giọng này sao nghe giống cậu, cậu nói cái gì đó.”

Thiệu Tư mặt không đổi sắc: “Học lời, đúng rồi vừa rồi cậu có nhìn thây Diệp Tuyên không.”

“Thấy, cô ấy vừa mới chạy xuống, đi qua bên kia, ” Lý Quang Tông chỉa chỉa rừng cây nhỏ bên tay phải, “Có phải không diễn tốt, bị Âu đạo mắng hay không? Hốc mắt thật đỏ, tôi còn kêu cô ấy hai tiếng… không thèm để ý tôi luôn.”

Rừng cây kia chiếm diện tích rất lớn, trong đó đang có một đoàn phim quay tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân.

Thiệu Tư vừa đi vào liền nghe được một tiếng rung vang trời ‘Aaa ——’, sau đó là tiếng binh khí đụng vào nhau.

“Ngừng! Nổ đi! Mấy người lại quên có phải không, nói bao nhiêu lần, thích khách đi ra, kiếm vung lên, tảng đá liền nổ tung.” Đạo diễn cầm loa nhỏ kêu, “Đều nghe rõ chưa, không thể sai nữa, đến, cảnh năm mươi sáu lần thứ bảy.”

May mà Diệp Tuyên đi không xa, cô ngồi trên một cái ghế đá gần đó.

“Cảnh thứ hai quay ngay giờ đó, ” Thiệu Tư đứng lại trước mặt cô, tìm từ ngữ, “… Cảm xúc của cô không tốt lắm, có phải vừa rồi tôi nói sai câu nào hay không?”

Diệp Tuyên lau mặt một phen: “A, không có, chỉ là vừa rồi đột nhiên thân thể tôi có chút không thoải mái, có thể là buổi sáng ăn quá nhiều.”

Không biết có ai từng nói với cô hay chưa, cô căn bản không thích hợp nói dối.

Đối với việc này, hệ thống tâm phục khẩu phục: [giác quan thứ sáu của cậu mỗi lần đều thực chuẩn.]

[Trước đó Mai lão nói Diệp Thanh là trẻ mồ côi, nhưng hắn cũng không phải trong tảng đá chui ra, tuy rằng giả thiết đó không quá đáng tin, nhưng đây là chỗ duy nhất mà cả đầu mối có thể miễn cưỡng dính dáng đến, mà sự thật chứng minh, chúng quả thật dính liền.] Thiệu Tư không nhanh không chậm đi ở sau Diệp Tuyên, [hai người bọn họ, có liên hệ.]

Hai người trở lại chỗ quay phim, sau mấy lần NG, cuối cùng quay xong cảnh hai người liên lạc tại gánh hát, vừa luyện tập vừa nói chuyện.

Cảnh phải quay ngay sau đó chính là đoạn Thiệu Tư và Cố Duyên Chu vung tay đánh nhau vì nữ chính, cuối cùng lăn thành một đống.

Đây cũng là cảnh cuối cùng của buổi sáng.

Vốn dĩ hết thảy đều rất thuận lợi, dựa theo kịch bản viết, lúc đầu hai người đánh nhau không phân hơn kém, nhưng Cố Duyên Chu rất nhanh liền chiếm thượng phong.

Vấn đề liền xảy ra ở chỗ, lúc Thiệu Tư bị Cố Duyên Chu đặt dưới đất, quên lời thoại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.