Đọc truyện Vừa Tỉnh Dậy Liền Nghe Nói Tôi Kết Hôn Rồi!!! – Chương 136
Hai người lắc lư, lắc đến tận cửa trường cấp 3 của Cố Duyên Chu.
Cố Duyên Chu đỗ xe ở ven đường: “Đi xuống xem một chút nhé? Chờ một lát, em về đây, mang khăn choàng lên đã. Sáng hôm nay anh đã muốn hỏi, có phải em hơi cảm rồi không?”
Thiệu Tư tùy ý quấn khăn choàng trên cổ, sau đó soi kính chiếu hậu trong xe nhiều lần điều chỉnh, tận đến khi điều chỉnh ra một tạo hình có thể làm bật lên nét đẹp trai của hắn nhất mới thôi, hắn đưa tay sờ sờ: “Ừm, cổ họng hơi đau. Bệnh vặt thôi, hai ngày nữa là ổn rồi.”
Hắn rất ít khi bị cảm, mỗi lần cũng chỉ choáng đầu hai ngày, bệnh vặt vãnh, không tính là gì, hồi trước lúc ở đoàn phim bị sốt cao còn tiếp tục quay phim mà. Mặc dù có đôi khi tính tình hắn hơi lớn, nhưng thật sự không có yếu ớt như vậy.
Cố Duyên Chu đưa tay qua sờ nhiệt độ, so sánh một chút phát hiện nhiệt độ quả thật bình thường, thầm nghĩ trở về nấu canh đường phèn tuyết lê cho hắn uống, tiện thể lại nói: “Lúc đầu anh cứ nghĩ là em —— thôi, không nói.”
Thiệu Tư truy vấn: “Cho rằng cái gì?”
Cố Duyên Chu: “Kêu giường khàn giọng.”
“…”
Thiệu Tư không nói hai lời đẩy cửa ra xuống xe.
THPT Lập Dương là một trường trung học bình thường.
Diện tích cũng không lớn, phương tiện xung quanh cũng không đầy đủ, cửa hàng xung quanh một căn cách một căn mở mấy tiệm, miễn cưỡng tạo thành một phố ăn vặt.
Chính như lời Cố Duyên Chu nói vừa rồi, cách THPT Lập Dương không xa, đại khái không quá một đoạn đường liền có một trường nghề.
Hai trường học cách nhau coi như gần.
Thiệu Tư nhớ rõ Cố Duyên Chu là bạn cùng trường đại học với hắn, vẫn luôn cho rằng trường cấp 3 người này học khẳng định cũng là trường trọng điểm, bởi vì lúc Cố Duyên Chu nhập học chính là điểm tài năng và điểm văn hóa đều được hạng nhất, cao đến phá kỷ lục trường.
“Bất đầu từ lớp 11 mới học hành đàng hoàng, trước kia đều là lăn lộn khắp nơi, ” Cố Duyên Chu giải thích, “Thi lên cấp 3 bị kẹt, thiếu chút nữa không đậu, nên bị khống chế tới tận lúc đó.”
Lời này nói thì thoải mái, nhưng nghe lại cảm thấy có chút thiếu đòn.
Tốn thời gian ít hơn người khác một nửa, lại thi được điểm nghịch thiên như vậy.
Tết đến, trong trường học trống trơn, cổng cũng đóng lại. Bảo vệ cũng không thấy bóng dáng.
“Làm sao đi vào?” Thiệu Tư đi theo sau Cố Duyên Chu, chỗ mà bọn họ đang đến, cỏ dại mọc thành bụi, đường đi cực kỳ lắt léo. Nhưng mà cẩn thận phân rõ thì còn có thể nhìn ra chính giữa đã bị người ta đạp ra một con “đường”, xem ra thường xuyên có người đi từ chỗ này, là một lối vào bí mật.
Cố Duyên Chu đi ở phía trước, vươn tay đẩy chướng ngại vật ra, một bức tường xuất hiện trước mặt Thiệu Tư.
Trên tường bị người ta lấy dao khắc ra rất nhiều chữ, cái gì mà ‘xx từng đến đây du ngoạn’, ‘xxx anh thích em’.
Thật sự là năm tháng thanh xuân.
Cố Duyên Chu vừa nói chuyện vừa xắn tay áo, lộ ra một nửa cổ tay, thoạt nhìn một chút cũng không giống như là đang nói giỡn: “Leo tường qua thôi.”
Thiệu Tư: “…”
Cố Duyên Chu cũng xoay người nhìn chữ trên tường, thuận tiện giải thích: “Bức tường này thấp hơn, dễ nhảy qua nhất. Bình thường đến trễ sợ bị bắt liền nhảy vào từ nơi này. Anh vốn cho rằng bên này khẳng định đã bị hủy, không ngờ nhiều năm như vậy, truyền thống này vẫn luôn kéo dài đến hiện tại.”
Thiệu Tư: “Không có camera hả?”
Cố Duyên Chu: “Vô dụng, gắn một cái đập một cái.”
Thiệu Tư xem thế là đủ rồi.
Rất ok.
Nhảy vào không hề cố sức, hôm nay Thiệu Tư mặc quần hơi chật, biên độ động tác không thể quá lớn. Hắn ngồi ở trên tường, hai đùi buông xuống, do dự nhảy xuống như thế nào cho tốt, Cố Duyên Chu đã ở bên dưới mở hai tay ra với hắn: “Đừng sợ, nhảy xuống anh đón.”
Thiệu Tư nhấc chân làm bộ muốn đá qua: “Sợ cái lông chứ sợ. Bớt nói nhảm, anh đừng cản đường, lui về phía sau chút.”
“Rồi rồi rồi, ” Cố Duyên Chu lui về phía sau, nói, “Vậy em chậm một chút.”
Hai người cong lưng từ trong góc trường đi ra ngoài, tùy tiện tìm một dãy phòng, đi vào nhìn, phòng học nào cũng đều đã khóa lại. Xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh trong vắt nhìn vào, bàn ghế xếp chỉnh chỉnh tề tề.
“Mấy tầng này đều là lớp 11, tổng cộng mười sáu lớp.”
Cấp 3 việc học nặng nề, thi cử lại nhiều, cho nên gần như hộc bàn và trên mặt bàn của mỗi người đều là sách, chất đống chỉnh chỉnh tề tề. Chờ nghỉ tết xong học kỳ sau khai giảng còn phải tiếp tục học tập.
Thiệu Tư nghỉ chân ở bên ngoài quan sát, nhìn thấy ở góc cuối lớp có một dãy bàn trống, liếc mắt một cái nhìn qua cực kỳ bắt mắt —— bởi vì trên bàn những người khác đều chất đầy sách, chỉ dãy bàn đó là cực kỳ sạch sẽ, cái gì cũng không có. Trong hộc bàn bên phải thậm chí còn kiêu ngạo bỏ hai hộp thuốc lá đã xé gói, với một cái bật lửa. Còn có một cục giấy vo tròn.
Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua: lớp 11/3.
“Hồi trước anh học lớp nào?”
Cố Duyên Chu vươn tay chỉ về phía trước: “11/8, đi dọc theo hành lang, lại quẹo qua là tới.”
Chính Cố Duyên Chu cũng không biết vì sao, rõ ràng anh đã sớm không còn trẻ trung, ba mươi mấy tuổi rồi, còn kéo người yêu làm chuyện ngây ngô lại ấu trĩ như vậy. Nhưng chờ anh nhận ra, thì anh đã trèo vào phòng học, ngồi ở bàn đầu, Thiệu Tư an vị bên cạnh anh.
“Trường anh vầy không được rồi, giữ lại bức tường sập tùy thời có thể nhảy vào không nói, cửa sổ phòng học cũng không khóa kỹ.” Thiệu Tư nằm lên bàn, một tay chống đầu, tiện tay lật lật sách giáo khoa để lại trong hộc bàn, “… Lịch sử trung học, lại nói lúc trước anh chọn khoa tự nhiên hay là xã hội vậy?”
“Khoa tự nhiên, nhưng kỳ thật môn xã hội cũng được, đều như nhau thôi, dù sao thì chỉ số thông minh của anh cao mà.”
Thiệu Tư cười nhạo một tiếng: “Anh cứ tự kỷ đi.”
“Lúc ấy em cũng chọn khoa tự nhiên, có điều không phải là vì am hiểu. Trong khóa bọn em có một tên ‘đại tài tử’ cực kỳ làm màu, giống hệt như văn nhân xuyên không tới, còn tâm cao khí ngạo, mắt mọc trên đỉnh đầu. Thi mà cao điểm hơn hắn hắn có thể lưu loát viết ba trang giấy lén đưa cho anh, cả bài đều là cái gì mà… luận tài văn chương tôi không nhất định bại bởi cậu, tài văn chương là không thể cân nhắc. Chịu không nổi hắn, ở chung lớp với hắn không bằng em đi tìm chết.”
Thiệu Tư vừa nghĩ tới ba trang giấy kia, bây giờ còn thấy đau đầu.
Lúc ấy hắn hồi âm cho tài tử một hàng chữ: rắm thì đừng có thả ở đây.
Khiến tài tử trực tiếp giận khóc, sau nữa tài tử nghẹn vài ngày viết một bài thơ mắng hắn, đăng trên tập san của trường, chiếm hơn phân nửa trang tập san trường.
…
Hai người hiếm khi tán gẫu về chuyện cũ thời học sinh, chọc cho Cố Duyên Chu rất vui vẻ, anh đưa tay xoa xoa đỉnh đầu Thiệu Tư: “Nếu có anh Chu của em ở đó, lập tức khiến hắn biến mất.”
Thiệu Tư: “Anh giang hồ quá, không trêu vào nổi. Lúc ấy nếu em gặp được anh, sẽ lập tức khiến anh biến mất.”
Trò chuyện một trận, không biết là ai yên tĩnh lại trước, nhìn đối phương không nói.
Cố Duyên Chu chậm rãi tới gần hắn, nghiêng người, hơi hơi hướng về trước, một bàn tay nắm lấy tay Thiệu Tư, hai bàn tay đan xen với nhau.
Thiệu Tư nhắm mắt lại, giây tiếp theo, nụ hôn của Cố Duyên Chu liền đậu bên khóe môi hắn.
Thiệu Tư đột nhiên nhớ ra một chuyện, chỉ là một suy nghĩ chợt lóe qua trong đầu, cũng không định tỉ mỉ tìm hiểu, thuận miệng hỏi: “Có từng yêu sớm không?”
Cố Duyên Chu: “…”
Đang lo nhất thời không tìm ra đáp án tốt, đột nhiên từ chỗ cầu thang truyền đến một trận tiếng bước chân. Nghe ra là hai người, đang thảnh thơi đi lên trên lầu.
Hẳn là bảo vệ đi lên tuần tra.
Dù sao thì thân phận hai người họ tương đối mẫn cảm, bị người ta nhìn thấy không tốt lắm, Cố Duyên Chu đang suy nghĩ tìm một chỗ trốn, hai người kia đã bắt đầu nói chuyện.
“Này, cậu có cảm thấy tết nhất tớ kéo cậu lẻn vào đây cực kỳ không biết điều không?”
“Còn tạm, tớ chỉ cảm thấy đầu óc cậu có vấn đề.”
“… Cái tài liệu photo nhỏ kia cậu cũng có phần mà.”
“Nhưng mà người chép xong nhét trong hộc bàn quên ném không phải tớ.”
“…”
Là hai học sinh.
Hai người họ nói chuyện, đi về hướng trái ngược, tiếng bước chân cũng càng ngày càng xa.
Lúc này hai người đó về trường học, còn mang theo mục đích như vậy, có thể nói là rất truyền kỳ.
Thiệu Tư khóa cánh cửa sổ vừa rồi không đóng kỹ, đẩy cửa đi ra ngoài: “Có người đến, sợ là sẽ đụng mặt, đi thôi.”
Cố Duyên Chu nhìn đồng hồ, quả thật cũng đã đến giờ cơm, nhớ tới bữa sáng người này không có ăn, hiện tại khẳng định đã đói bụng đến hoảng, liền muốn đi về ăn bữa cơm, buổi chiều làm ổ ở nhà với hắn.
Hai người tránh đi hai học sinh, theo cầu thang bên kia đi xuống.
Sau khi lên xe, Cố Duyên Chu buộc dây an toàn, quay đầu qua, chủ động chuyển đề tài về: “Nói thẳng thì, từng yêu sớm rồi, có điều cái đó cũng không được tính là yêu. Lúc ấy yêu đương chỉ là do giận người trong nhà, tuổi còn nhỏ không nghĩ rõ ràng, cảm thấy dựa vào cái gì mà anh không thể là đồng tính luyến ái. Từng làm rất nhiều chuyện vô liêm sỉ, cũng từng tổn thương rất nhiều người.”
Thiệu Tư nghiêng đầu nhìn qua, hắn cũng sắp quên mấy phút đồng hồ trước từng hỏi vấn đề này rồi.
“Anh không tốt đến vậy, chuyện trước kia không thay đổi được. Nhưng mà anh chỉ yêu em, tương lai cũng đều là của em.”
Cố Duyên Chu nói rất nghiêm túc, Thiệu Tư nhìn anh chăm chú hai giây, cảm thấy mặt có hơi phát sốt, lúc này mới phát hiện khăn choàng vẫn luôn quấn ở trên cổ không có cởi ra.
—-
Trở lại nhà họ Cố, đám khách khứa kia đều dời đến khách sạn vui chơi giải trí rồi, nhà họ Cố không thích bày tiệc tùng, phong cách nhất quán chính là bạn đến từ chỗ nào thì về lại chỗ đó đi.
Thiệu Tư vừa mới vào cửa, một bé gái mặc áo bông màu hồng phấn liền vọt ra.
Hôm nay Cố Sanh ăn mặc hệt như cái bánh chưng, hình thức trang phục còn cực kỳ cổ điển, gặp người liền hô: “Năm mới vui vẻ, tiền lì xì của con đâu.”
“…”
Cố Sanh chơi đến chóp mũi đổ một lớp mồ hôi mỏng, chạy ra nũng nịu gọi người, nhưng gặp Cố Duyên Chu thì lại không đòi tiền lì xì, ngược lại lén lút kéo tay Thiệu Tư, kéo hắn sang một bên.
Thiệu Tư không biết cô bé muốn làm gì, Cố Sanh lại nói: “Tay!”
Thiệu Tư vươn tay, sau đó trong lòng bàn tay bị nhét một đống kẹo.
Nào là kẹo nuga, kẹo ô mai, kẹo thỏ trắng, chủng loại đa dạng.
Cố Sanh còn có chút luyến tiếc, ôm túi áo đau lòng một trận, ngoài miệng lại nói: “Ăn rất ngon, đều cho chú ăn đó.”
Rõ ràng còn chưa ăn, đã cảm thấy ngọt.
Lần đầu tiên Thiệu Tư cười ra tiếng trước mặt cô bé, xoa xoa đầu nó, không chút khách khí: “Cám ơn con. Năm mới vui vẻ.”
Mặt mũi hắn vốn dĩ rất dễ nhìn, nhưng cả người quá lạnh, hiện tại cười lên, Cố Sanh trực tiếp nhìn đến ngây người.
Hết chương 136