Đọc truyện Vừa Tỉnh Dậy Liền Nghe Nói Tôi Kết Hôn Rồi!!! – Chương 12
Bộ phim Ác ma vương tử lạc mất tiểu cục cưng này, nếu nói có chỗ nào làm Thiệu Tư tương đối vừa lòng, đại khái chỉ có một việc.
Đó chính là ở nghi thức khởi động máy, hắn gặp được Lục Gia Huy.
Sau khi Dương Nhân Nhân chết, Lục Gia Huy bắt đầu trọng điểm bồi dưỡng một nghệ nhân khác dưới tay, Liễu Kỳ.
Vị trí nữ chính lần này, cũng là hắn ta giúp Liễu Kỳ tranh thủ tới.
Thiệu Tư ở xa xa nhìn bọn họ, xem dáng vẻ Lục Gia Huy bận trước bận sau vì Liễu Kỳ, nào là giúp cô ta lấy kịch bản, rồi lại xách đồ.
Liễu Kỳ là một người mới, ở công ty làm thực tập sinh không bao lâu. Đột nhiên có cơ hội tốt như vậy, có thể thấy được cả người cô đều ở một loại trạng thái bay bổng, ngay cả lúc chuyên viên trang điểm make up cho cô cũng nhịn không được cong khóe miệng cười, mặt mày toàn là đắc ý.
[ Thống Thống, Liễu Kỳ có thể biến thành Dương Nhân Nhân thứ hai không?]
Lúc Thiệu Tư hỏi lời này đang ngồi ở bên cạnh, chờ tổ chế tác chuẩn bị hiện trường nghi thức khởi động máy.
Hệ thống yên lặng nửa ngày.
[Có.]
Mặt trời dần dần treo cao, nhiệt độ không khí cũng chậm rãi tăng lên, Thiệu Tư lại cảm thấy có hơi lạnh: [Trong «Tập độc» có một câu thoại, một khi người ta đánh vỡ điểm mấu chốt của mình, liền không còn đường để rút lui.]
Buôn lậu thuốc phiện có lợi nhuận quá cao.
Hơn nữa vũng nước đục này vừa chảy, cả đời đều tẩy không sạch.
[Cậu đột nhiên nghiêm túc như vậy tôi không quen lắm.] Hệ thống nói, [Nhưng tôi cảm thấy cậu cần nương theo cơ hội lần này, bồi dưỡng tình cảm với Lục Gia Huy.]
[Bồi dưỡng cái gì? Làm bộ hít ma tuý, thành lập một tình hữu nghị giữa kẻ buôn ma túy và kẻ nghiện với hắn hả?]
[……Cái này, chưa chắc không thể?]
“Rồi rồi, có thể qua dâng hương.” Không biết Lý Quang Tông và phó đạo diễn trò chuyện cái gì, hai người cùng nhau trốn ở góc phòng hút thuốc, lúc trở về miệng đầy mùi khói thổi vào trong lỗ mũi Thiệu Tư, “Dâng hương xong lại chụp tấm ảnh tập thể.”
Đây là quy định bất thành văn trong giới, trước khi mỗi bộ phim bắt đầu quay liền phải dâng mấy nén hương, kỳ vọng hết thảy thuận lợi. Nói đến cũng rất mê tín.
Thiệu Tư lưu ý đến lúc dâng hương, tay Lục Gia Huy, vẫn luôn đặt ở bên hông Liễu Kỳ.
Cả buổi sáng, Thiệu Tư đều phụng bồi Liễu Kỳ NG, một đoạn diễn lặp đi lặp lại quay tới tận giữa trưa.
Đám lời thoại đó vốn dĩ đã ghê tởm, hiện tại còn phải lăn qua lộn lại mà nói.
Thiệu Tư vốn dĩ cố ý làm tốt quan hệ với Liễu Kỳ, tốt nhất là có thể moi ra vài lời, kết quả hiện tại hắn nhìn thấy cô gái đó liền muốn nôn.
Biểu tình của đạo diễn cũng không phải quá tốt, nếu không phải e ngại mặt mũi nhà đầu tư, hắn ta cũng muốn rống một tiếng: biết đóng phim hay không hả, kỹ thuật diễn thiếu một chút không sao, nhưng mà Liễu Kỳ này quả thực không hề có kỹ thuật diễn gì đáng nói! Đặc biệt là đóng chung với Thiệu Tư, khiến kỹ thuật diễn so sánh ra càng thêm hỏng bét.
Nhưng mà lời nói đến bên miệng, hắn ta vẫn chỉ có thể nói một câu: “Trước hết nghỉ ngơi chốc lát đi, Liễu Kỳ cô đi điều chỉnh trạng thái, hai mươi phút sau chúng ta tiếp tục.”
“Ngại quá,” Lục Gia Huy đưa ra khuôn mặt tươi cười sáp lại gần nhét điếu thuốc cho đạo diễn, “Chờ lát nữa tôi sẽ nói với cô ấy đàng hoàng, ngài cho cô ấy thêm một cơ hội.”
Chờ Thiệu Tư quay xong đi tới, cũng bị Lục Gia Huy nhét một điếu thuốc, hắn còn chưa kịp cự tuyệt, tốc độ tay đối phương đã thực nhanh dùng bật lửa giúp hắn đốt lên.
Thiệu Tư nâng mắt lên thấy Lục Gia Huy thân thiết tươi cười, nhìn còn có chút hàm hậu: “Chậm trễ không ít thời gian của cậu, chút nữa hy vọng cậu dẫn dắt Kỳ Kỳ nhiều chút, tất cả mọi người đều là đi lên từ con đường người mới mà……”
Lời này nói thật hay, còn đánh bài tình cảm.
Thiệu Tư giơ giơ tay, cự tuyệt điếu thuốc kia: “Ngại quá, tôi không hút thuốc lá.”
Lý Quang Tông tiến lên hai bước giảng hòa: “Anh Huy, cổ họng tiểu Tư không tốt lắm, không thể hút thuốc, hút nữa giọng cậu ấy sẽ khàn.”
“Như vậy à…… là tôi không tốt, cậu xem tôi này,” Tay Lục Gia Huy khựng lại, nhét thuốc vào miệng mình, vỗ vỗ đầu nói, “Là tôi suy xét không chu toàn, xin lỗi xin lỗi.”
Chỉ có lúc hút thuốc, trên khuôn mặt Lục Gia Huy mới có thể hiện lên một ít vẻ mặt khác với bình thường.
Một ngụm khói hít vào phổi, hắn ta không khỏi nheo cặp mắt nhỏ tí lại, trong ánh mắt nhuộm vài phần trải đời.
Thiệu Tư chỉ nhìn thoáng qua, liền cáo từ, vào trong xe bảo mẫu nghỉ ngơi.
Thiệu Tư còn chưa có rủa xả Liễu Kỳ, Lý Quang Tông đã rủa xả không ngừng: “Cái gì mà mọi người đều đi lên từ con đường người mới, có bệnh hả…… Ai mọi người với hắn ta, làm diễn viên, ngay cả chút cơ sở diễn xuất cũng không có, người mới đều là học hỏi từ những nhân vật nhỏ có được không hả, một ngụm không ăn thành người mập được đâu. Cậu nói xem nếu cô ta có thiên phú thì cũng thôi, nhìn đã thấy không hợp nghề diễn viên rồi.”
“Cả vị trí camera cô ta cũng không biết nhìn, đi lung tung, địa điểm quay đã xác định căn bản không bắt được…… Không nói không nói nữa, tức chết tôi.” Lý Quang Tông vừa quay đầu lại, thấy Thiệu Tư đang nghịch di động, thò đầu qua, “Lại đang chơi nông dược của cậu hả?”
“Nông cái đầu cậu.” Thiệu Tư thuận tay móc cây kẹo que từ trong túi áo Lý Quang Tông, kẹo này là vũ khí sắc bén mà Lý Quang Tông tuyên bố phải dùng để cai thuốc, cơ mà cai mấy tháng cũng chưa từng thấy hắn ta ăn.
Hắn dùng hai ngón tay kẹp lấy cây kẹo kia, giơ lên nhìn nhìn hai cái: “Kẹo này không quá thời hạn đi, hương gì vậy?”
Lý Quang Tông nhìn một cái, hắn ta nào có nhớ rõ loại chuyện này: “Mới mua chưa đến nửa năm, sao có thể quá thời hạn…… hồng nhạt, dâu tây đi?”
“Dâu tây hả.” Thiệu Tư lặp lại theo một lần, mặt không biểu tình nói, “Cậu thật râm đãng.”
Lý Quang Tông tức giận đến nhảy dựng lên đánh hắn: “Ngại râm đãng thì có giỏi mi đừng ăn! Vô nghĩa nhiều như vậy!”
“Đừng quậy,” Thiệu Tư nhẹ nhàng đá văng hắn ta, “Tôi đang xem fan bình luận nè.”
Vì thế Lý Quang Tông lại thu cơn tức, lần thứ hai bu lại xem, phát hiện Thiệu Tư nhà hắn ta thế mà đang lướt Weibo!
Đây quả thực là kỳ tích trong kiếp sống người đại diện của hắn ta!
“Bình luận gì thế,” tâm tình Lý Quang Tông rất tốt, “Rốt cuộc cậu cũng biết tương tác với fan rồi, ba ba, bé con rất là vui mừng…… cho bé con xem xem nào.”
Thiệu Tư hai ba phát bóc vỏ kẹo, thoải mái hào phóng mà bật sáng màn hình cho hắn ta xem.
Trên đó rõ ràng là một hàng chữ:
“Nói này, đừng có kêu thiếu gia thiếu gia nữa, hôm nay đọc lời thoại thiếu não cả buổi sáng, trong mười câu có tám câu đều là bổn thiếu gia bổn thiếu gia, muốn ói.”
Lý Quang Tông: “……” Hắn ta không biết nên nói cái gì mới tốt, nếu nghĩ tích cực, đây cũng coi như là tạo thế tuyên truyền cho phim mới nhỉ?
Kết quả nghẹn nửa ngày, hắn ta vẫn nhịn không được lải nhải: “Bốn chữ lời thoại thiếu não nói có hơi quá mức, hơn nữa cách dùng từ dùng câu của cậu…… mình có thể đừng tùy tùy tiện tiện như vậy không?”
Thiệu Tư căn bản không để ý tới hắn ta.
Có điều lướt bình luận mười phút, mười bài một kiểu đều đang cầu hình tự chụp.
—— Tới một tấm seo phì hết thảy đều dễ nói a a a a!
—— Chỉ cần một tấm hình selfie, kêu anh là ba ba cũng được! Anh muốn em kêu cái gì cũng được!
Thiệu Tư nhấn like cho cái bình luận kêu ‘ba ba’ kia.
Sau đó Lý Quang Tông trợn mắt há mồm nhìn hắn thật sự mở cameras bắt đầu selfie.
Thiệu Tư selfie đặc biệt tùy ý, tách một cái, tùy tùy tiện tiện chính là một tấm, ngay cả tạo hình cũng lười bày ra, chụp xong liền muốn đăng lên.
Lý Quang Tông vội vàng ngăn lại: “Tôi xem xem để tôi xem xem.”
Hắn ta vốn lo lắng Thiệu Tư chụp không đẹp, kết quả nhìn đến tấm hình selfie dùng không quá ba giây để chụp trên màn hình, hắn ta cạn lời. Thậm chí còn có chút ghen ghét, vì cái gì mà người giá trị nhan sắc cao chụp loạn mấy cái cũng có thể đẹp như vậy!
Trên ảnh chụp, trên vai Thiệu Tư khoác cái áo lông mềm mại, bên trong mặc quần áo đoàn phim chuẩn bị, là bộ đồng phục cấp 3, hơn nữa cắt may cực kỳ tỉ mỉ.
Trong miệng còn ngậm cây kẹo que, ánh mắt hệt như đại gia.
Ảnh chụp mới vừa đăng lên không bao lâu, Lý Quang Tông mắt sắc nhìn thấy mục thông báo có thứ gì đó chợt lóe qua, di động đã bị Thiệu Tư cầm lại.
“A, không phải, vừa rồi hình như tôi nhìn thấy ba chữ Cố Duyên Chu,” Lý Quang Tông lải nhải, “WeChat cậu hả?”
Thiệu Tư nằm trở về, click mở WeChat, mặt không đổi sắc nói dối: “Cậu nhìn lầm rồi.”
Lý Quang Tông sờ sờ mũi, quay đầu lại, tiếp tục làm báo cáo mà tuần này hắn ta phải nộp lên cho công ty.
Còn Thiệu Tư lại thất thần nhìn chằm chằm hai chữ cộng thêm một cái dấu chấm câu mà Cố Duyên Chu hồi âm lại trên màn hình.
[Cố Duyên Chu]: Có việc?
Thiệu Tư nghĩ nghĩ, quyết định dẫn câu chuyện từ một phương diện khác.
[Con trai Thiệu của bạn]: Đàn anh Cố, tôi đang quay Ác ma vương tử lạc mất tiểu cục cưng.
[Con trai Thiệu của bạn]: Chính là bộ phim não nằm liệt kia.
Lúc này Cố Duyên Chu hồi âm thật sự nhanh, hẳn là cũng đang nghỉ ngơi.
[Cố Duyên Chu]: Cũng tốt.
Thiệu Tư bĩu môi, tốt cái rắm.
[Con trai Thiệu của bạn]: Tôi nhìn thấy Lục Gia Huy.
[Con trai Thiệu của bạn]: Hiện tại hắn dẫn dắt một nghệ nhân mới, tên Liễu Kỳ.
Thiệu Tư gửi xong, chờ lại chờ, không chờ được hồi âm.
Không có khả năng, hắn đã cố tình nhắc tới Lục Gia Huy rồi.
Nói thế nào thì hiện tại Lục Gia Huy cũng coi như là cầu nối chung giữa hai người bọn họ.
À không đúng, còn có một cảnh sát Vương.
“Làm sao vậy?” Trần Dương đến phim trường lấy đồ trở về, liền nhìn thấy Cố Duyên Chu cầm di động không biết đang nói chuyện phiếm với ai, thấy anh đánh một hàng chữ xong lại xóa đi toàn bộ.
Sau đó qua chốc lát, Cố Duyên Chu ngẩng đầu hỏi hắn: “Cái tin nhắn trước đó anh gửi Thiệu Tư đâu, xóa hả?”
Trần Dương nhất thời không nhớ ra Cố Duyên Chu đang nói cái gì: “Tin nhắn nào?”
“À, cái tin nhắn đó hả.” Hắn hỏi xong mới nhớ tới, là ngày đó lúc Vương đạo dẫn dắt hai người quen biết, Cố Duyên Chu cho mỗi người một tấm danh thiếp, sau đó Thiệu Tư cũng thực hiểu chuyện, gửi một tin nhắn lại đây thăm hỏi, cơ mà không biết vì sao Duyên Chu nhà hắn lại ném điện thoại cho hắn bảo hắn hồi âm, “Tin nhắn đó tôi chưa xóa mà, cậu tìm xem.”
Lại nói lúc ấy Trần Dương từng cảm khái đứa nhỏ Thiệu Tư này thực hiểu chuyện, nếu để cho hắn biết cái tin nhắn kia kỳ thật là Lý Quang Tông nhắn thay, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào.
Vì thế Cố Duyên Chu lại tìm một hồi, rốt cuộc tìm được dãy số xa lạ bao phủ trong các loại tin nhắn rác rưởi.
Anh xuống xe bảo mẫu, lên tiếng nói với Trần Dương: “Tôi đi gọi điện thoại, trở lại ngay.”
Kết quả Thiệu Tư không chờ được hồi âm WeChat, mà là chờ được một cú điện thoại.