Đọc truyện Vừa Tỉnh Dậy Liền Nghe Nói Tôi Kết Hôn Rồi!!! – Chương 116
“Lý Á Lôi là một diễn viên mới ưu tú, lúc thử vai đã cảm thấy hắn rất tốt, nhưng lúc ấy cũng là ngại đứa nhỏ này không có kinh nghiệm… Lần này, tôi nghĩ nên cho người mới một cơ hội, không cần phải hà khắc như vậy. Diễn viên mới giống như một viên ngọc thô, có thể mài giũa.” Phương đạo nói, “Tôi cảm thấy chúng ta nên dùng một loại tâm tính tích cực đối đãi chuyện này, nếu như không có vấn đề gì khác —— nhường một chút, chắn đường.”
Thứ truyền thông muốn đương nhiên không phải loại đáp án này.
Bọn họ xảo quyệt chơi trò đuổi hình bắt chữ, muốn kiếm ra chút chuyện từ trong lời nói vừa rồi: “Cho nên ý ngài là lúc chọn diễn viên chỉ vì Thiệu Tư nhiều fan, lực ảnh hưởng lớn, mới lựa chọn hắn ư?”
Phương đạo trực tiếp đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Đây là ý của cậu… không có liên quan gì tới tôi, đừng áp đặt ở trên người tôi.”
Lý Á Lôi, tên thật Lý Quân. Bốn năm trước tốt nghiệp trường cảnh sát, bởi vì thành tích ưu tú lại còn biểu hiện ra sở trường đặc biệt ở phương diện diễn xuất, bị trường cảnh sát tiến hành khai trừ trên danh nghĩa, nhận công việc nằm vùng. Sau khi bí mật huấn luyện, nhiệm vụ lớn đầu tiên hắn nhận chính là vụ án mua bán ma túy trong giới giải trí.
Video rất ngắn, ước chừng nửa phút.
Thiệu Tư nhìn qua một vòng, đối với cái tên ‘Lý Á Lôi’ một chút ấn tượng cũng không có, nhưng đối với ảnh chụp đưa lên vào hai giây cuối cùng thì lại có vài phần ấn tượng.
Đó là một gương mặt cương nghị, hình dáng rõ rệt, quanh cằm mọc một vòng râu quai nón.
Người mới loại hình này, đúng là rất khó lộ diện trong giới. Lại càng không cần nói hắn ta làm người xử thế khiêm tốn, ra mắt vài năm không có tác phẩm nổi tiếng… đương nhiên, cũng không có cảm giác tồn tại.
Thiệu Tư chợt liếc mắt một cái, cảm thấy hình như gặp qua người này ở đâu rồi, nhưng mà nhìn thêm hai cái liền không quá xác định.
Đối với mặt người hắn luôn không mẫn cảm lắm, chứng mù mặt nhiều năm vẫn chưa từng chữa được. Ngay cả cái loại mặt có tính dấu hiệu như Cố Duyên Chu, lúc đầu hắn cũng luôn phân không rõ rốt cuộc anh là ai.
Thiệu Tư trực tiếp tìm kiếm tên Lý Á Lôi trên weibo, trên giới thiệu vắn tắt weibo viết: diễn viên, tác phẩm tiêu biểu có «Thiếu phụ về thôn», trong phim sắm vai con trai Trương Phú Hữu của thôn trưởng Trương gia thôn.
…
Thiệu Tư nhìn hai tấm poster mười phần phong vị nhà quê, rõ rõ ràng ràng thấy được chính mình ở góc phải bên trên, không khỏi cảm khái nói: “… Hóa ra còn từng hợp tác với hắn ta.”
Xem ra lúc ấy hắn ta cũng đã tra được đầu mối Dương Nhân Nhân.
Không thì cũng sẽ không cùng với mình, nhận loại phim một lời khó nói hết này.
Bình luận weibo của Lý Á Lôi nhiều nhất có đến một trăm ngàn, hẳn là nhiệt độ mà sự kiện đổi nhân vật mang tới. Lại thêm có vài cư dân mạng không phân trắng đen, rất dễ bị dẫn tiết tấu —— bây giờ còn thực sự có người cảm thấy Lý Á Lôi là vì đoạt nhân vật với hắn, mà cố ý chế tạo sự cố, Thiệu Tư định đi bình luận bảo vệ Lý Á Lôi một chút.
Nhưng mà vừa nhấn vào, dở khóc dở cười.
Khu bình luận đã bị fan của hắn công chiếm.
—— Fan ba Thiệu ở đâu?? Áp chế đám thiểu năng dùng tà thuyết mê hoặc người khác đi, để tôi nhìn thấy hai tay của các bạn nào!
—— Nói thật, là fan thì đừng làm loại chuyện hạ giá này, công kích nhân thân người ta, quên bình thường ba dạy dỗ chúng ta thế nào hả?
—— Chư vị, chúng ta tâm sự về Trương Phú Hữu đi, dùng tác phẩm nói chuyện. Tui vừa mới chạy tới xem hai tập, bình tĩnh mà xem xét, diễn xuất cũng không tệ đó.
Sau đó bọn họ thật sự tán gẫu về Trương Phú Hữu.
—— Nhân vật Trương Phú Hữu, đắp nặn lập thể đầy đủ lại giàu sức co giãn.
—— Lý Á Lôi vô cùng giỏi việc nắm chắc nhược điểm con người, lấy nhỏ thấy lớn, phản ánh ra xã hội nông thôn phức tạp cằn cỗi. Nhất là tập 13, giây 18 phút 23, chỗ đó Trương Phú Hữu với thôn trưởng tiến hành giao lưu ánh mắt, không biết mấy người có chú ý không, trong ánh mắt đó ẩn chứa rất nhiều thứ.
—— Từ từ… mấy thím nghiêm túc đó hả?
Thiệu Tư cảm thấy hiện tại mình hệt như một ông bố già từ ái, nhìn đàn con tung tăng nhảy nhót làm chuyện xấu.
“Xem cái gì vậy?”
Phía sau vang lên một giọng nói quen thuộc nào đó, Thiệu Tư vừa nhấn like vừa theo bản năng trả lời: “Bình luận weibo.”
Chờ hắn like xong, lúc này mới kịp phản ứng, ngón tay chạm vào trên màn hình dừng hai giây: “…”
Chậm rãi ngẩng đầu, Cố Duyên Chu đang dựa ở cửa cười như không cười nhìn hắn.
Thiệu Tư yên lặng tắt di động: “Xin lỗi, do em rảnh quá, không có lần sau —— hẳn là vậy đi, cũng không dám cam đoan đâu.”
Người này phạm lỗi luôn đúng lý hợp tình như thế, khiến người ta không tiện phát hỏa với hắn, cả quở trách cũng không đành lòng.
Cố Duyên Chu: “Là anh kể truyện 18+ không dễ nghe, hay là anh không đủ đẹp trai?”
Thiệu Tư theo lời anh nói: “Không có không có, đều không có. Dễ nghe, đẹp trai.”
“Được rồi, anh lại không đánh không mắng em.” Cố Duyên Chu đi qua, sờ sờ trán hắn, “Choáng đầu không?”
Nửa đêm hôm qua, không biết có phải là di chứng chấn động não hay không, Thiệu Tư dậy nôn khan một trận, vô cớ cảm thấy buồn nôn.
Dọa Cố Duyên Chu sợ hết hồn, vội trước vội sau vội đến rạng sáng cũng không chợp mắt.
Thiệu Tư nhìn chằm chằm Cố Duyên Chu nói: “Đột nhiên phát hiện, hình như cho tới bây giờ anh chưa từng đỏ mặt tía tai với em.”
Mặc kệ hắn làm sai chuyện gì, Cố Duyên Chu đều không dạy dỗ hắn, trên cơ bản là ngay cả quở trách cũng không có.
“Đỏ mặt tía tai cái gì?”
Nhất thời Cố Duyên Chu không kịp hiểu, qua vài giây mới suy nghĩ cẩn thận hắn đang nói cái gì, nói: “Nếu chuyện đã xảy ra —— ví dụ như em phạm sai lầm, phạm cũng phạm rồi, quay đầu lại quở trách em vài câu cũng không thể sửa được, ngẫm lại vẫn thôi, không nỡ. Hơn nữa em làm việc tự nhiên có chừng mực của mình, không cần anh nói.”
Lời này Thiệu Tư nghe mà cả người sung sướng: “Tin em vậy à? Nếu em thật sự làm ra một vài việc thì sao?”
Cố Duyên Chu nhìn ánh mắt hắn, bỗng nhiên cười: “Sợ cái gì, anh đây liền cùng chịu trách nhiệm với em.”
Từ lúc quen biết hắn, Cố Duyên Chu đã biết, người này chưa bao giờ là cá chậu chim lồng.
Anh cũng chưa từng muốn thay đổi hắn.
Hốc mắt Thiệu Tư có chút ửng hồng, hắn chớp chớp mắt nói: “Nghe cứ như anh là vua thả thính vậy.”
Cố Duyên Chu: “Ừm, hình dung này tương đối chuẩn xác.”
Tiếp đó hai người ai Iàm chuyện nấy, Thiệu Tư nằm về tiếp tục ngủ, Cố Duyên Chu dời cái ghế ngồi ở bên giường xem kịch bản, lúc lật trang ngón tay nắm trang giấy cũng không hề dùng lực, cơ bản không phát ra âm thanh gì.
Thiệu Tư nhắm mắt chốc lát, không ngủ được, nghiêng người nhìn anh: “Vua thả thính, chủ động thừa nhận sai lầm với anh này.”
Cố Duyên Chu giương mắt: “Hửm?”
“Tối hôm qua không phải em nôn sao, không phải di chứng gì đâu, em vẫn không dám nói với anh… ngày hôm qua em bảo Lý Quang Tông lén mang cho em một phần súp cay, ăn có hơi đau dạ dày.”
“…”
“Nói ra quả nhiên thoải mái hơn nhiều, ” Thiệu Tư kéo chăn lên trên hai phát, “Anh tự mình nói đó, không đánh không mắng cũng không giáo huấn —— em tiếp tục ngủ đây, buổi trưa tốt lành.”
Cố Duyên Chu khép lại kịch bản: “Đối với em thì như thế, còn với con trai anh thì không.”
Thiệu Tư: “… Anh muốn làm gì?”
Cố Duyên Chu lại nói: “Làm gì cũng không quá đáng, bản thân hắn tự muốn chết.”
Lúc này Lý Quang Tông đang ở trong công ty thương lượng hoạt động phát ngôn, thình lình hắt hơi một cái, cảm thấy sau lưng ớn lạnh.
Hắn sờ sờ cánh tay, thì thầm trong miệng: cái thời tiết quỷ gì đây, chẳng lẽ lại hạ nhiệt độ?
Lúc này hắn còn chưa biết, mình sắp nghênh đón một hồi mưa rền gió dữ như thế nào.
——
“Chúng tôi vẫn hy vọng anh có thể xem xét thêm một chút.” Lần thứ ba Vương đội gọi điện thoại cho Phương đạo, lời nói khẩn thiết, “Hành động lần này có tính nguy hiểm nhất định, chúng tôi hy vọng đổi hết đoàn phim thành người của chúng tôi, bên phía đạo diễn chúng tôi cũng sẽ an bài. Thật sự không muốn tạo ra phức tạp cho người không liên quan, cũng không muốn ảnh hưởng đến mọi người.”
“—— Dùng cách nói trong nghề của mấy anh, chính là cục cảnh sát muốn trực tiếp mua lại IP phim của bên đó, anh không ngại xem xét thêm chứ?”
Hiện trường quay phim «Nhà giam dục vọng», không khí thoạt nhìn không có bất cứ khác biệt gì với phim trường bình thường.
Trong đám người lui tới ồn ào náo động, có quần chúng mang ánh mắt hoặc mỏi mệt hoặc tràn ngập ý chí chiến đấu, lúc không có công việc họ liền ngồi xổm ở trong góc, ngủ bù hoặc là huyên thuyên.
Trong đó có vài người tương đối hoạt bát, xung quanh có một vòng người vây quanh. ‘Tư lịch’ của họ trong nhóm quần chúng già dặn, tự cho là rất có quyền lên tiếng, cả ngày chém gió —— đương nhiên trong đó cũng không thiếu một vài chuyện thật. Hấp dẫn được một ít người nghe.
“Tôi làm quần chúng đã hơn năm năm rồi, minh tinh từng hợp tác còn nhiều hơn số mà các cậu từng gặp qua nữa! Bộ phim điện ảnh «Đại đào sát chi gió cuốn mây tan» có phòng bán vé một tỷ các cậu cũng biết nhỉ, lúc ấy tôi ở trong đoàn hơn mười ngày, diễn một nhân vật nhỏ có ba câu lời thoại…”
“Cố ảnh đế? Tôi đương nhiên từng gặp rồi. Từng hợp tác hai bộ phim, người thật còn đẹp trai hơn trên TV, hơn nữa rất có lễ phép. Đặc biệt là bộ dáng hút thuốc, đánh thẳng vào trái tim.”
Nếu nhắc tới Cố Duyên Chu, tự nhiên không thể thiếu một vị ảnh đế mới lên chức tiếng tăm lừng lẫy khác.
“Thiệu Tư cũng từng gặp rồi, nhưng không có nói chuyện, rất lạnh, cái kiểu mà nhìn thôi cũng phát run ấy, không có gan.”
Mặc dù là giờ cơm, nhân viên công tác cũng chưa từng lơi lỏng, nên khiêng đạo cụ bố trí hiện trường thì tiếp tục khiêng đạo cụ, có đôi khi khiêng đồ quá nặng, nóng nảy liền lớn tiếng hô: “Phía trước nhích sang một chút đi, nhường đường chút, cẩn thận đừng đụng vào.”
Hết thảy đều tiến hành ngay ngắn có trật tự.
Mặc cho ánh mắt của bạn có độc thế nào đi nữa, cũng nhìn không ra cùng lúc bọn họ chế tạo cảnh tượng ‘huyên náo’ như vậy, thì ánh mắt đang tập trung giám thị khu vực được phân phối của mình, một động tác nhỏ trong lúc cố ý vô tình, đều là ám hiệu đã sớm định ra với nhau.
Phương đạo đứng trong một mảnh huyên náo như vậy, giơ di động, nghe Vương đội ở đầu bên kia nói chuyện.
Chờ Vương đội nói xong, ông mới nói: “Tôi muốn ở lại trong đoàn phim.”
“Vì sao?”
Phương đạo nói: “Nói ra có lẽ cậu rất khó lý giải. Nhưng tôi muốn hiểu Caesar, tôi muốn biết hắn rốt cuộc là dạng người gì, hắn suy nghĩ gì. Chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này, phủ định lý giải của tôi về hắn lúc xem nguyên tác. Tôi nghĩ chỉ khi tôi đủ hiểu hắn, mới có thể đạo diễn tốt bộ phim này.”
Vương đội thầm nghĩ, đâu chỉ là rất khó lý giải, căn bản là không thể lý giải.
Phương đạo này cũng là người bướng bỉnh, khuyên thế nào cũng không nghe.
“Hơn nữa cậu thay máu toàn bộ đoàn phim —— rất dễ dàng khiến cho hắn hoài nghi.” Phương đạo nói, “Hắn là một kẻ khôn khéo, có sự sắc bén khác hẳn với người thường.”
Nhưng mà ngay lúc đó ——
Từ phương hướng phòng nghỉ truyền đến một tiếng thét kinh hãi, một nhân viên công tác vừa chạy vừa nói: “Phương đạo! Không tốt… không thấy Lý Á Lôi!”
Hết chương 116