Bạn đang đọc Vừa lúc gặp thời gian như thành – Chương 94: Cậu Ta Tên Là Khúc Dĩ Phồn
Ăn cơm ở nhà Ôn Phi xong, Khúc Dĩ Phồn về nhà mình, đóng cửa cởi áo khoác, nằm trên sofa nghĩ đến chuyện của Ôn Phi, vốn rất mệt mỏi nhưng bây giờ lại tràn đầy sức lực.
Anh lấy di động ra, lục lọi danh bạ trong điện thoại từ đầu đến cuối một hồi vẫn không thể tìm được một người có thể gọi, ánh mắt dừng lại ở số của Lạc Mai và Hồ Khải, lưỡng lự một lúc mới bấm gọi.
Khúc Dĩ Phồn đặt điện thoại lên tai sau một lát mới có người nhận, Lạc Mai nhìn thấy số điện thoại, giọng nói có chút kinh ngạc: “Sao thế? Sao lại gọi cho tớ, Khúc Dĩ Phồn, cậu lộn số à?”
Khúc Dĩ Phồn hít sâu một hơi: “Gần đây, Ôn Phi ở trường có khỏe không?”
Trong trường có rất ít người biết Ôn Phi ở đối diện Khúc Dĩ Phồn, bên Ôn Phi chỉ có mình Vương Á biết, còn bên Khúc Dĩ Phồn chỉ có Hồ Khải biết.
Lạc Mai “À” một tiếng, giọng nói ngạc nhiên trở thành sóng to không sợ nói: “Tớ nói mà, Ôn Phi à, tớ không rõ lắm, bắt đầu từ học kỳ này chỉ thấy cô ấy đến câu lạc bộ một lần, sau đó không gặp nữa, sao cậu không tự mình gọi điện hỏi?”
Khúc Dĩ Phồn nói: “Không có việc gì, nếu không đến câu lạc bộ nữa thì quên đi, tôi tự mình hỏi em ấy sau.
“
Sau khi cúp điện thoại, trong lòng Khúc Dĩ Phồn càng thêm nghi ngờ, lại gọi điện cho Hồ Khải, lúc Hồ Khải nhận điện thoại giọng nói có chút không thích hợp lắm, Khúc Dĩ Phồn hỏi: “Đang làm gì thế?”
“Ngồi cầu.
” Hồ Khải nói xong phát ra tiếng rống ồ ồ, lại giải thích: “Gần đây tớ có hơi táo bón.
“
Khúc Dĩ Phồn ngơ ngác nhìn không trung, nhăn mày nói: “Tớ cảm thấy gần đây Ôn Phi có chút không đúng.
“
“Làm sao vậy? Cái đuôi nhỏ của cậu không đi xung quanh cậu nữa à? Không phải em ấy ở đối diện sao?” Hồ Khải nói xong lại có thêm một tiếng rống.
Khúc Dĩ Phồn mặt mày nhăn lại càng nhiều: “Tớ cũng không nói được là xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy có thể em ấy đang yêu đương, lúc tớ hỏi, ánh mắt em ấy còn trốn tránh tớ nữa, hơn nữa cũng không nói thật với tớ.
“
Hồ Khải hít sâu một hơi nói: “Cậu không biết bây giờ tớ đang trong tình trạng không thích hợp để thảo luận chuyện này à? Em ấy sẽ nói chuyện yêu đương cho cậu nghe để cậu quản à? Em ấy bao nhiêu tuổi rồi chứ? Cậu cho là!.
.
Ừm!!! Cậu cho rằng em ấy vẫn là một cô gái nhỏ à, người mười sáu tuổi không hiểu chuyện? Hiện tại, em ấy đã mười chín rồi, giờ không nói yêu đương mới không bình thường đấy!”
Khúc Dĩ Phồn nói: “Cậu nói vậy làm tớ nghĩ đến, trước kia em ấy cũng có chuyện này, cậu có nhớ bộ phim vào đầu năm mới khi học nhất trung không? Lúc đó, tớ nói chuyện với em ấy, em ấy cũng né tránh như vậy, lúc đó Lương Kỳ thích em ấy đấy.
“
“Mẹ kiếp, không phải chứ đại ca, đã ba năm không gặp Lương Kỳ rồi, cậu còn nhớ thương chuyện của cậu ta, không phải cậu ta đã sớm bị cậu công khai loại bỏ rồi sao?”
“Vậy chắc chắn có liên quan đến nam sinh, Ôn Phi có thể tiếp xúc với nam sinh không cặn bã và chưa cùng ai yêu đương đều không được”.
Khúc Dĩ Phồn nhớ đến nam sinh trong câu lạc bộ patin, còn có những người anh gặp ở trường “Táo tàu nấu chín”* trong lòng đang hận không thể lấy ngón tay bóp chết hết bọn chúng.
(*) Táo tàu nấu chín (歪瓜裂枣): Dưa cong: quả dưa hấu có rốn cong hoặc không tròn; táo tàu nứt nẻ: quả táo tàu có bề mặt nhẵn và nứt.
Ý nghĩa ban đầu của nó là: đừng nhìn vẻ ngoài xấu xí của dưa hấu và táo tàu mà nó sẽ ngọt hơn dưa hấu và táo tàu bình thường.
Nó là một ẩn dụ để chỉ những người hoặc những thứ có ngoại hình xấu xí (chủ yếu dùng để chỉ con người), và hiện nay nó thường được viết là “dưa sai và táo tàu xấu”
Hồ Khải thở dài, kéo tờ giấy, sau khi xả ra nỗi phiền muộn trong lòng cũng dần bình ổn lại, ôn tồn nói: “Bên cạnh em ấy không phải có một nam sinh tốt như vậy sao, mù hay sao mà không nhìn thấy phải đi yêu mấy tên lưu manh kia chứ?”
Khúc Dĩ Phồn nhíu mày: “Cái gì mà nam sinh tốt? Ai? Cậu gặp rồi à? Tên gì?”
Hồ Khải vò giấy thành một nắm ném vào trong bồn cầu, lúc sau mới nói: “Người đó tên là Khúc Dĩ Phồn.
“
Khúc Dĩ Phồn dừng một chút, mắt nhìn chằm chằm trần nhà, từ trên sô pha đứng lên, Hồ Khải thấy anh không lên tiếng không khí có chút xấu hổ, trong không khí chỉ còn lại hơi thở, Khúc Dĩ Phồn mở miệng hỏi: “Có ý gì?”
Hồ Khải thở dài, có người chỉ số IQ thì quá cao nhưng EQ lại cực thấp thế này, Hồ Khải nghĩ đến dáng vẻ đơn thuần muốn theo đuổi người ta mà không dám của Ôn Phi, cũng không dám vạch trần: “Tớ bị cậu bức cho điên rồi đấy, tớ phải ngồi cầu! Cúp!”
Điện thoại kết thúc, Khúc Dĩ Phồn nhìn di động, đại khái qua mười giây sau thì mới vứt cuộc nói chuyện vừa rồi ra sau đầu, tắm rửa đi ngủ.
.