Vừa lúc gặp thời gian như thành

Chương 67: Huấn Luyện Quân Sự


Bạn đang đọc Vừa lúc gặp thời gian như thành – Chương 67: Huấn Luyện Quân Sự


Vương Á hỏi: “Cậu và Khúc Dĩ Phồn quen nhau như thế nào?”
Ôn Phi nói: “Tớ và anh ấy lớn lên cùng nhau, ở nhà sát bên nhau.

Đúng lúc thi vào đây nên chắc chắn anh ấy phải chăm sóc nhiều hơn một chút.”
Vương Á mỉm cười gật đầu: “Vậy thì cậu quá oan rồi.

Đám “fan nhỏ” của Khúc Dĩ Phồn nhất định sẽ coi cậu như quân xanh*.”
*Quân xanh: quân địch giả, dùng luyện tập trên thao trường
Khi Ôn Phi nghe được mấy chữ “quân xanh” thì còn rất hưởng thụ, cảm thấy bản thân sẽ không thèm giải thích gì cả, cứ mặc bọn họ đoán rằng quan hệ giữa mình và Khúc Dĩ Phồn là mờ ám như vậy, ít nhất có thể loại bỏ một số “tình địch”.
Trong đợt huấn luyện quân sự, Ôn Phi kết bạn thêm với vài người bạn.

Ngoại trừ Vương Á biết Khúc Dĩ Phồn, những người khác chỉ nghe qua, cũng không cảm thấy hứng thú lắm.


Ôn Phi đột nhiên cảm thấy kết bạn nên bắt đầu từ những người xa lạ, ít nhất tương lai cũng sẽ không trở thành tình địch mình.
Sau mười lăm ngày huấn luyện quân sự, Ôn Phi kiên trì suốt một quãng đường, quả nhiên toàn thân đen hơn rất nhiều.

Nhưng khi bị xếp vào nhóm tân sinh viên thì vẫn còn trắng chán.

Khúc Dĩ Phồn đang đi trên con đường chính, chợt nghe thấy tiếng huấn luyện quân sự, nghĩ rằng Ôn Phi cũng ở đó nên qua đó xem cô có bị rám nắng không.
Ôm tâm trạng vui đùa, Khúc Dĩ Phồn chào tạm biệt các bạn rồi đi về phía sân thể dục thì thấy huấn luyện viên đang ngồi trên tảng đá uống canh đậu xanh, một nhóm tân sinh viên đứng dưới nắng, đầu mồ hôi nhễ nhại.

Khúc Dĩ Phồn chợt nhớ đến bản thân của hai năm trước.
Cũng vì vậy mà anh đã cắt mất một lượng tóc lớn, cả tóc mái cũng không còn.

Sau hai mươi ngày huấn luyện quân sự, cả người trở nên đen hơn rất nhiều, và tất nhiên cũng trở nên rắn rỏi hơn nhiều.

Khúc Dĩ Phồn tinh mắt, liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra Ôn Phi đang đứng ở chỗ nào trong đám người.
Huống chi Ôn Phi có làn da trắng nõn, Khúc Dĩ Phồn nhìn mà có chút đau đầu.

Cô nhóc này da trắng đến khó tin, cứ như bị bệnh vậy.

Dù có bị rám nắng một chút nhưng khi đứng trong đám đông vẫn giống như một sợi mì kẹp trong sô cô la đen, đặc biệt nổi bật.
Khúc Dĩ Phồn và huấn luyện viên của lớp Ôn Phi có giao tình không tệ.

Trên thực tế, huấn luyện viên đều là một số sinh viên năm hai, năm ba chuyên hướng dẫn các tân binh sau khi đã trải qua huấn luyện.

Đôi khi, khóa huấn luyện quân sự kết thúc, cá nhân huấn luyện viên cá nhân còn có thể tìm được tình yêu đích thực của mình trong đám tân binh nên rất nhiều chàng trai sẵn sàng làm huấn luyện viên.

Khúc Dĩ Phồn chào huấn luyện viên và đi về phía đám đông.
Ôn Phi cảm giác được mồ hôi trên trán chảy xuống gò má vô cùng ngứa.

Nhưng phải đứng tư thế quân nhân này bốn mươi phút đồng hồ, một giây cũng không thể nghỉ ngơi cử động.

Cơn ngứa kia như khiến Ôn Phi phát điên.
Trong lúc xuất thần, Ôn Phi nhìn thấy một bóng người đang đi về phía mình.

Cả người chỉ có con ngươi chuyển động, con ngươi đen lay động theo bóng người đang tới gần, nhìn chằm chằm vào người kia.
Khúc Dĩ Phồn nhìn mồ hôi trên mặt, trên mũi Ôn Phi, trong lòng có chút xót xa.

Nói sao đi nữa thì anh cũng chứng kiến Ôn Phi trưởng thành.

Cô nhóc này khi ở trong tay anh có thể nói là nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.

Bây giờ lại phải chịu khổ.
Khúc Dĩ Phồn cảm thấy tâm tình của mình đối với Ôn Phi có chút vấn đề, giống như con gái mình một tay nuôi lớn phải chịu nên trong lòng khá đau xót.


Anh lập tức lấy ra một tờ giấy giúp Ôn Phi lau mồ hôi: “Ôi chao, nóng hả? Khát hả? Mệt hả?”
Ôn Phi trợn trắng mắt, trong lòng điên cuồng gào thét: Anh đang nói nhảm cái gì đó! Mau gãi thái dương cho bà một chút coi, ngứa sắp chết rồi nè!!!
Khúc Dĩ Phồn nhìn khuôn mặt đang co rúm lại của Ôn Phi, bật cười.

Khi khăn giấy lau tới hai má của cô, Ôn Phi mới cảm thấy mình đã thoát chết, càng cảm thấy Khúc Dĩ Phồn đến đây không phải để an ủi cô mà là tới cười nhạo cô.
Sự thật chứng minh suy đoán của Ôn Phi là đúng.

Khúc Dĩ Phồn chỉ lau mặt cho Ôn Phi, sau đó lấy tay quạt gió và nói: “Ôi, nóng quá”, sau đó quay đầu bỏ của chạy lấy người.

Ôn Phi như hóa đá dưới ánh mặt trời thiêu đốt, nhìn chằm chằm bóng dáng Khúc Dĩ Phồn càng chạy càng xa, nghĩ rằng đây chính là số mệnh của mình.
Ai bảo anh xuất sắc chứ, ai bảo anh rất anh cả chứ, ai bảo anh là nam thần chứ, ai bảo cô thích anh chứ..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.