Bạn đang đọc Vừa lúc gặp thời gian như thành – Chương 61: Đại Học Truyền Thông Thành Phố S
Lúc trở về từ Bắc Kinh, hai người ngồi máy bay, tình cờ mua được chỗ ngồi liền nhau.
Ôn Phi nhắm mắt dựa vào vai Khúc Dĩ Phồn nghỉ ngơi.
Khúc Dĩ Phồn đọc cuốn sách sắp hoàn thành của mình.
Lục Tiểu Vân và Dương Uyển ra đón máy bay.
Khoảnh khắc Ôn Phi và Khúc Dĩ Phồn vừa nói vừa cười vừa đẩy hành lý ra ngoài, trong lòng Lục Tiểu Vân và Dương Uyển tràn đầy cảm xúc.
“Cậu xem con gái tớ ăn nắng đen đi không ít kìa.”
“Cậu xem hình như con trai tớ lại cao hơn.”
“Sao mới có vài ngày mà cao thêm được chứ?”
“Vậy thì con gái của cậu rõ ràng vẫn trắng mà.
Cậu nhìn Dĩ Phồn bên cạnh đi, Dĩ Phồn đã là một cục than đen rồi!”
Khúc Dĩ Phồn ngẩng đầu, khóe mắt giật giật: “Mẹ, mẹ đang nói cái gì đó.
Mẹ cho rằng con không nghe thấy sao?”
Ôn Phi giơ tay phát biểu ý kiến: “Anh Dĩ Phồn không phải là cục than đen, đó là màu da lúa mạch khỏe mạnh đó ạ.
Đó là màu da đặc biệt thịnh hành của nam sinh hiện nay.”
Dương Uyển vui mừng nhìn Ôn Phi, trên môi nở nụ cười: “Thật à? Tiểu Phi nói như vậy thì chắc là vậy rồi.” Sau đó bà vỗ vai Khúc Dĩ Phồn một cái: “Không ngờ thằng nhóc cũng khá thời thượng đấy.”
Khúc Dĩ Phồn đầu đầy vạch đen, đột nhiên cảm thấy đoạn đối thoại vừa rồi có cái gì đó vi diệu.
Hình như đã lâu Ôn Phi không gọi cậu là “anh Dĩ Phồn” rồi.
Là từ khi nào nhỉ? Bắt đầu từ khi cô học cấp hai? Hay là từ năm nhất cấp ba đã như vậy?
Khi Khúc Dĩ Phồn trở về nhà, Khúc Hoài Chính đã thảo luận với cậu về hướng đi của trường đại học tiếp theo.
Khúc Dĩ Phồn nói rằng cậu đã nhận được một tin nhắn trên điện thoại di động và quyết định đến Đại học Truyền thông Thành phố S để theo học Khoa Phát thanh.
Khúc Hoài Chính mặt đầy vạch đen: “Con nói con đi Khoa Biểu diễn thì ba còn có thể hiểu được một chút.
Dù sao thì khi còn nhỏ con cũng đã làm chuyện này.
Còn phát thanh là sao, đi để làm gì?”
Khúc Dĩ Phồn nhìn Khúc Hoài Chính: “Chờ sau này mỗi khi ba đi đến đâu, cho tài xế mở radio lên là có thể nghe thấy thằng con trai là con cách vạn dặm núi non dùng giọng nói ân cần thăm hỏi ba, thật là lãng mạn biết bao nhiêu, đúng không?”
Khúc Hoài Chính vỗ một phát vào đầu Khúc Dĩ Phồn: “Thằng nhóc con nhiều mưu ma chước quỷ thật đấy, thôi mặc con muốn gì cũng được.”
Ôn Phi đang ngồi trên xích đu, miệng nhai kẹo Đại Bạch Thố.
Nghe thấy cuộc nói chuyện này, cô lập tức lấy điện thoại di động ra tìm kiếm trường Đại học Truyền thông Thành phố S.
Hình như có rất nhiều chuyên ngành cô có thể học được.
Hai tháng nghỉ hè vội vã trôi qua, Ôn Phi phải đi học, còn Khúc Dĩ Phồn phải tựu trường.
Khi những chiếc vali lớn nhỏ của Khúc Dĩ Phồn được xếp vào sau xe, Ôn Phi đang đứng ở sau gốc cây trước cửa nhà của mình mà ngoẹo cổ nhìn Khúc Dĩ Phồn.
Khúc Dĩ Phồn nhìn thoáng qua cô, sau đó vẫy tay: “Lại đây, anh trai sắp phải đi rồi mà em còn không ôm anh trai một cái hả!”
Ôn Phi lon ton chạy qua.
Khi cô bị Khúc Dĩ Phồn ôm vào lòng, Lục Tiểu Vân và Dương Uyển liền bật cười.
Khúc Dĩ Phồn nói nhỏ vào tai Ôn Phi: “Nhớ cho kỹ, không được yêu sớm.”
Lỗ tai Ôn Phi ngưa ngứa, sắc mặt đỏ bừng nói: “Em sẽ không!”
Khúc Dĩ Phồn hài lòng gật đầu rồi lên xe.
Ôn Phi nhìn Khúc Dĩ Phồn hạ cửa kính xe, nói một câu: “Khúc Dĩ Phồn, anh chờ đi.
Hai năm nữa anh nhất định có thể nhìn thấy em ở cửa trường Đại học của anh!”
Khúc Dĩ Phồn mỉm cười: “Ai yo, hổ nhỏ này khá là tự tin nha.
Được thôi, anh chờ thấy em đứng ở cửa trường Đại học của anh.”
Cuối cùng thì xe của Khúc Dĩ Phồn cũng đi.
Chưa đến hai ngày nữa là Ôn Phi lại đến lớp.
Cô luôn cảm thấy trong ngôi trường này thiếu vắng Khúc Dĩ Phồn thì dường như chẳng thể khơi gợi nổi sự nhiệt tình của cô.
Lương Kỳ vốn đang thường xuyên gửi tin nhắn thăm hỏi cho cô thì sau đó cũng không có tin tức gì.
Ôn Phi vẫn giữ liên lạc với Hồ Khải và Đinh Kỳ.
Nghe tin từ Hồ Khải, Đinh Kỳ và Kim Tiết Cao đã ở bên nhau ngay sau khi tốt nghiệp cấp Ba.
Hai người được nhận vào một trường đại học ở Thâm Quyến.
Còn Hồ Khải thì đã đến Thành phố S.
Mặc dù không cùng trường với Khúc Dĩ Phồn nhưng xét cho cùng thì cũng cùng một thành phố.
Ôn Phi có chút hâm mộ.
Năm thứ hai và năm cuối cấp ba của Ôn Phi đều trải qua trong học hành và thỉnh thoảng được trò chuyện với Khúc Dĩ Phồn.
Mỗi khi đến Tết Nguyên Đán, Khúc Dĩ Phồn sẽ trở về nhưng chưa ở được mấy ngày đã vội vã rời đi.
Ôn Phi cảm thấy niềm vui duy nhất trong hai năm qua của cô ngoại trừ trả lời điện thoại của Khúc Dĩ Phồn chính là thời điểm thấy Khúc Dĩ Phồn trở về, trong lòng cô luôn thầm cảm thán một câu: Oh f*ck, lại đẹp trai hơn rồi!.