Bạn đang đọc Vừa lúc gặp thời gian như thành – Chương 6: Món Quà Đầu Tiên
Một tháng sau khi Ôn Phi chuyển đến chính là sinh nhật Khúc Dĩ Phồn.
Trời vừa sáng, Dương Uyển và Lục Tiểu Vân đã thảo luận xem ra ngoài mua món gì.
Cuộc sống bọn họ đều rất tốt, một người chồng thì làm việc trong chính phủ, người còn lại thì đã có công ty của bản thân, dễ thấy hai người họ đều là hai bà chủ gia đình hạnh phúc, ngoại trừ các thứ cần thiết trong sinh hoạt thì những thứ khác đều chênh lệch với xã hội.
Trên đường đi mua thức ăn thì thỉnh thoảng tám nhảm hay tâm sự gì đó.
Ôn Phi còn nhỏ không đến trường, vậy nên đi bất cứ đâu, Lục Tiểu Vân đều dẫn Ôn Phi theo.
Mà miệng Ôn Phi lại ngọt, Dương Uyển vô cùng thích cô bé, mỗi ngày đều ôm vào lòng y con gái ruột của mình.
Đến chợ, Lục Tiểu Vân đi mua mì sợi.
Dương Uyển bèn dẫn Ôn Phi đi mua Đại Bạch Thố mà cô bé thích ăn.
Bác gái bán kẹo thấy Ôn Phi thì cười nói: “Con gái nhà cô trông xinh quá, nhìn đôi mắt to này, còn biết nói đó!”
Dương Uyển kiêu hãnh mua thêm hẳn nửa cân, còn nói: “Đây không phải con gái tôi đâu, con dâu nhà tôi đó.”
Lục Tiểu Vân đang đi tới từ xa mà đã nghe thấy câu ấy, nói phụ họa theo: “Ôi, Tiểu Phi nhà chúng tôi lớn lên mà gả cho Dĩ Phồn nhà cậu thật thì không biết có xứng không nữa.”
Hai người phụ nữ tôi một câu bà một câu.
Ôn Phi đứng cạnh chẳng hiểu câu nào, chỉ biết kẹo Đại Bạch Thố mua cho cô bé là được rồi.
Thấy Dương Uyển và Lục Tiểu Vân mua rất nhiều thức ăn, cô bé hơi ngạc nhiên hỏi: “Mẹ ơi, sao hôm nay ăn nhiều thứ thế ạ?”
Lục Tiểu Vân đáp: “Hôm nay là sinh nhật anh Dĩ Phồn, chúng ta mua đồ ăn ngon về chúc mừng sinh nhật anh ấy đó.”
Ôn Phi ở quê cũng từng tổ chức sinh nhật, ông bà nội đều mua thật nhiều đồ ăn ngon cho cô bé, còn có cả bánh gato nữa.
Ôn Phi hỏi: “Anh Dĩ Phồn tổ chức sinh nhật, có phải cần mua quà tặng anh ấy không ạ?”
“Đúng vậy, Tiểu Phi muốn mua quà cho anh Dĩ Phồn sao?”
Ôn Phi vui vẻ gật đầu, Lục Tiểu Vân rút hai mươi tệ trong ví ra: “Con còn nhỏ, không thể mua gì to được, cứ mua gì đó nho nhỏ tặng anh Dĩ Phồn được không?”
Ôn Phi nhận hai mươi tệ: “Vâng ạ.”
Chạy chậm tới một cửa hàng phụ kiện, Ôn Phi nhìn một cái đã bị một con búp bê nhỏ màu xanh lam thu hút, ó.
Đ một con búp bê rất xấu, chẳng nhìn ra đó là loài động vật gì, kiểu loại gì, treo lên bởi một cái dây thừng rất dài, hình như là để treo trước gương xe.
Ôn Phi nhìn trúng con búp bê đó bèn mang đi tính tiền.
Người thu ngân là một người đàn ông tầm bốn mươi tuổi, thấy Ôn Phi siết trong tay tờ hai mươi tệ thì nói: “20.”
Ôn Phi thở phào một hơi, thầm nghĩ may là đủ tiền.
Lục Tiểu Vân quay đầu lại thấy con búp bê có ngón tay dài thườn thượt kia mà đòi Ôn Phi cả hai mươi tệ, cái này còn chưa đến năm tệ nữa! Lại thấy đôi mắt ngập tràn hạnh phúc của Ôn Phi, cứ như cô bé vừa làm được việc gì rất tuyệt vậy, bà không tiện quay lại đòi mười lăm tệ, chỉ sợ tổn thương tâm hồn nhỏ bé của con gái mình.
Buổi tối, Khúc Dĩ Phồn trở về từ trường, thấy cả nhà và cô chú nhà bên cạnh đến tổ chức sinh nhật cho mình, nụ cười luôn nở trên môi, thắp nến cầu nguyện xong thì vươn tay quẹt kem lên mặt Ôn Phi.
Ôn Phi không những không giận mà còn bật cười, ngốc nghếch đưa búp bê trong tay cho Khúc Dĩ Phồn: “Sinh nhật vui vẻ.”
Khúc Dĩ Phồn liếc mắt nhìn búp bê, cực kỳ xấu, hơn nữa cậu bé không thích búp bê.
Song thấy Ôn Phi cười ngây thơ như thế, còn cả sự không nỡ tặng con búp bê trong mắt cô bé thì biết chắc chắn cô bé rất thích con búp bê này, thế là cậu bé vui vẻ nhận lấy, trở về phòng cẩn thận từng chút một cất búp bê vào ngăn kéo.
Tối hôm ấy, một mình Khúc Dĩ Phồn ăn hết nửa cái bánh gato, Ôn phi mới biết hóa ra Khúc Dĩ Phồn rất thích ăn đồ ngọt.
Nhưng mà cô bé cũng rất thích nên Khúc Dĩ Phồn luôn để dành cho cô bé.
Vẫn ngày hôm đó, khi trở về nhà, Ôn Phi hỏi mẹ: “Mẹ ơi, đến bao giờ con mới có thể đi học với anh Dĩ Phồn ạ?”
Lục Tiểu Vân nói: “Đợi đến sang năm con lên sáu tuổi, mẹ sẽ để con và anh Dĩ Phồn cùng nhau đi học, được không?”
Trong lòng Ôn Phi ngập tràn thỏa mãn và mong đợi đến lúc mình sáu tuổi..