Bạn đang đọc Vừa lúc gặp thời gian như thành – Chương 59: Leo Lên Vạn Lý Trường Thành
Đêm đó, Ôn Phi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Buổi tối hai người đi ngủ sớm, ngày hôm sau là Ôn Phi đánh thức Khúc Dĩ Phồn, Khúc Dĩ Phồn dụi mắt liếc nhìn thời gian, đã năm giờ.
Cậu lại nhìn thoáng qua Ôn Phi đang đứng ở cửa với vẻ mặt đầy hứng thú.
Cô nhóc này tràn đầy khí thế bắt đầu giày vò người ta.
Ôn Phi mặc quần cộc và áo tay ngắn, tóc dài buộc đuôi ngựa, trông rất năng động.
Cô đặc biệt lấy ra mũ của hai người bọn họ bỏ vào trong túi xách, trên tay cầm hai chai nước, nhịn không được mà đứng ở cửa nhảy lên: “Khúc Dĩ Phồn dậy! Khúc Dĩ Phồn dậy!”
Khúc Dĩ Phồn dụi mắt ngồi dậy, Ôn Phi nhất thời im lặng không nói lời nào, nhìn Khúc Dĩ Phồn trần trụi nửa thân trên, khóe miệng có chút giật giật.
Không phải cô chưa từng thấy Khúc Dĩ Phồn để trần.
Mùa hè năm ngoái, cô đã từng nhìn thấy vẻ quyến rũ của Khúc Dĩ Phồn ở bể bơi.
Chỉ là cô không ngờ Khúc Dĩ Phồn lại có thói quen này.
Cô quay đầu lại, quay lưng về phía Khúc Dĩ Phồn, đóng cửa lại từ bên trong, vẫn hưng phấn như trước: “Em không nhìn anh! Anh mau dậy đi, chúng ta sẽ theo nhóm người đầu tiên ở Vạn Lý Trường Thành!”
Khúc Dĩ Phồn bất lực trầm ngâm một tiếng rồi bước xuống giường, sau đó mặc quần áo vào, dụi mắt đánh răng.
Lúc đang đánh răng thì Ôn Phi đang nhìn về phía cửa phòng tắm, Khúc Dĩ Phồn mở mắt lườm cô một cái, sau đó rửa mặt.
Khi Khúc Dĩ Phồn bị Ôn Phi kéo ra khỏi khách sạn, cậu nhìn ra bên ngoài, mặt trời vừa mọc, xe buýt đặc biệt đến ga Bát Đạt Lĩnh, Vạn Lý Trường Thành là sáu giờ.
Bọn họ quả là nhóm người đầu tiên.
Mặt trời đã ló dạng, đàng kia lại chẳng có mấy người đi lại.
Nghe nói lúc bảy giờ mới là lúc dòng người đông nhất.
Khúc Dĩ Phồn và Ôn Phi lên xe, ngồi ở vị trí gần cửa sau.
Nhân viên phục vụ trên xe vừa đi vừa giới thiệu các nội dung khác nhau của Vạn Lý Trường Thành.
Ôn Phi đã rất nghiêm túc lắng nghe một câu.
Người này cho biết: “Bốn dãy đầu tiên của Bát Đạt Lĩnh Vạn Lý Trường Thành đều phải leo lên bằng cả tay và chân.
Nếu các bạn leo lên đó thì có thể phải ăn bữa trưa trên Vạn Lý Trường Thành.
Buổi tối cũng không nhất định có thể về kịp xe.
Sau khi lên Bát Đạt Lĩnh, nếu muốn xuống dưới thì phải về theo đường cũ, không có con đường thứ hai.”
Ôn Phi nghĩ, phải về theo đường cũ, không có con đường thứ hai, cho nên dù leo xong toàn bộ Bát Đạt Lĩnh bạn sẽ thấy rất sảng khoái nhưng sảng khoái qua đi sẽ rất thê thảm.
Bọn họ mua phiếu ngồi ròng rọc.
Khúc Dĩ Phồn ngồi phía trước Ôn Phi.
Ôn Phi liền kêu: “Khúc Dĩ Phồn, giang hai tay ra đi, em chụp anh một tấm.”
Khúc Dĩ Phồn vội vàng đưa tay ra làm hình tay cắt kéo.
Ôn Phi lớn ở phía sau ngửa đầu cười lớn.
Sau khi ngồi xe đến nơi, cảm giác hai chân rất tốt, Ôn Phi kéo Khúc Dĩ Phồn đứng ở trên chỗ cao của Vạn Lý Trường Thành, nhìn một đường kẻ trắng uốn lượn giữa những ngọn núi.
Cả hai dựng tay cắt kéo thô tục đối diện với ống kính máy ảnh.
Sau khi cất đồ đi, Khúc Dĩ Phồn đeo chiếc túi đầy họa tiết chuột Mickey của Ôn Phi lên lưng, đội mũ, hạ tóc xuống một chút.
Hai người cùng đi về phía đỉnh cao nhất.
Mặc dù đã là mùa hè, thời tiết rất nóng, ngày thường nhiệt độ ở Bắc Kinh cũng rất khô ráo nhưng trên Vạn Lý Trường Thành có gió đặc biệt mạnh nên cũng không cảm thấy nóng.
Có mấy lần Ôn Phi cảm thấy mình sắp bị gió thổi bay nên bèn nắm lấy tay Khúc Dĩ Phồn.
Khi lên đến đỉnh cao nhất của Vạn Lý Trường Thành, Ôn Phi cảm thấy cần phải quay lại.
Khúc Dĩ Phồn thấy một vài người nước ngoài đã bắt đầu quay về, lại nhìn phương hướng có cực ít người đi, quyết định đi thêm một đoạn.
Ôn Phi nhìn nụ cười hiếm thấy trên mặt Khúc Dĩ Phồn mấy ngày nay, trong lòng chợt nở hoa, sau đó gật đầu: “Được, được, được, em sẽ cùng anh đi đến chân trời góc biển.”
Khúc Dĩ Phồn nhìn Ôn Phi cười lộ ra hai cái nanh hổ nhỏ, lập tức đẩy đầu cô: “Sao, một cô gái như em mà cũng biết nói mấy lời ngon tiếng ngọt như vậy à?”
Ôn Phi cười hì hì: “Này không phải là muốn khiến nam thần vui vẻ sao?”
Khúc Dĩ Phồn hỏi: “Ai là nam thần?”
Ôn Phi nói: “Anh không biết rồi, trong trường, chỉ cần nữ sinh nào có ý với anh thì cũng đều lén lút gọi anh là nam thần.”
Khúc Dĩ Phồn ngạc nhiên: “Ồ! Hóa ra anh lại có biệt danh này.
Cũng không tệ.
Anh trai rất vui.
Chúng ta leo lên tận trời đi!”
Miệng Ôn Phi há to đến nỗi có thể nhét được một quả trứng.
Thấy con đường kế tiếp càng ngày càng khó đi, nhiều đoạn không phải cầu thang mà phải trượt xuống bằng tay vịn, cô lập tức cảm thấy mình đi một chuyến này với Khúc Dĩ Phồn xem như là đáng giá.
Chỉ cần cậu hạnh phúc thì thế nào cũng được..