Vừa lúc gặp thời gian như thành

Chương 56: Ngộ Độc Thực Phẩm


Bạn đang đọc Vừa lúc gặp thời gian như thành – Chương 56: Ngộ Độc Thực Phẩm


Ôn Phi cũng chen vào, nhìn thấy một bầy gấu trúc nhỏ màu vàng thu mình ở góc tường.

Tình cờ là bên cạnh nơi cô đang đứng, Ôn Phi ghé mặt lại gần, đúng lúc gấu trúc nhỏ nhìn về phía cô.
Cô tức thì: “Oa!”
Con gấu trúc đó vốn là một con gấu con, rất rụt rè nên mới trốn trong góc, bị Ôn Phi dọa sợ đến mức bỏ chạy, mới đi được vài bước đã bị ngã hai lần.

Cái thân tròn vo mãi không đứng dậy được, quá đáng yêu khiến Ôn Phi bật cười không ngừng.
Khúc Dĩ Phồn đột nhiên cảm thấy đầu đầy hắc tuyến, mọi người xung quanh đều nhìn về phía Ôn Phi và cậu.

Ôn Phi cười đến hai mắt sáng ngời, ngẩng đầu nói với Khúc Dĩ Phồn: “Anh xem anh xem đi, nó thật ngốc!”
Khúc Dĩ Phồn giật giật khóe miệng, không biết là ai ngốc nhưng khi nhìn vào đôi mắt lấp lánh của Ôn Phi, trong lòng cậu không biết vì sao chợt có một cảm giác kỳ quái.

Đôi mắt cô vốn đã to, lúc cười rộ lên nheo lại thành một đường vòng cung xinh đẹp.


Khúc Dĩ Phồn đưa tay ra che lại nửa trên gương mặt cô, đẩy người đi ra bên ngoài.
“Làm gì vậy?” Ôn Phi có chút bực bội.
“Làm gì vậy? Vừa rồi có biết bao nhiêu người, bị em làm mất mặt hết rồi.” Khúc Dĩ Phồn nói.
Ôn Phi có chút không nói nên lời: “Bọn họ cũng đâu biết em.”
“Em cứ quậy thế thì ai chẳng biết em.” Khúc Dĩ Phồn lắc đầu, cuối cùng hai người bọn họ nhìn bò sát một chút rồi định lên đường trở về.

Trước khi trở về khách sạn, hai người tìm một chỗ ăn đồ nướng.

Giá cả ở Bắc Kinh so với những nơi khác thì đắt hơn một chút nhưng Khúc Hoài Chính đã để hai đứa nhỏ ra ngoài chơi thì hiển nhiên sẽ cho đủ tiền, theo như lời của Khúc Dĩ Phồn là: Đủ ăn no.
Ôn Phi nghe lời của Khúc Dĩ Phồn mà hăng hái ăn đồ nướng.

Khi trở về khách sạn mới phát hiện có chỗ không ổn.

Chạy vào toilet bốn lần trong một đêm, đi ngoài đến nỗi không đi được nữa mà bụng vẫn phát đau.
Mười hai giờ ba mươi phút sáng, Khúc Dĩ Phồn đang ngủ mê man thì nhận được một cuộc gọi.
“Alo.”
“Khúc Dĩ Phồn.”
Là giọng của Ôn Phi, Khúc Dĩ Phồn có thể nhận ra nhưng âm thanh này có hơi kỳ quái.
“Khúc Dĩ Phồn, em, em, em, em khó chịu.” Ôn Phi trốn trong chăn, toàn thân đổ mồ hôi hột, môi bị cắn tới rách da, bụng còn đang quặn đau.
Khúc Dĩ Phồn lập tức rời giường, đi đến phòng đối diện gõ cửa, song gõ mấy cái cũng không thấy ai mở, bèn rút ​​thẻ dự phòng quẹt cửa phòng Ôn Phi.

Bọn họ đều có thẻ dự phòng của nhau, tiện dùng cho một số tình huống đặc biệt.

Khúc Dĩ Phồn bật đèn lên liền nhìn thấy Ôn Phi nằm ở trên giường rên rỉ.

Cậu đưa tay sờ sờ trán Ôn Phi, vừa nóng rực vừa đầy mồ hôi.

Khúc Dĩ Phồn cũng lo lắng, Ôn Phi nói: “Đau bụng quá, em đi ngoài mấy lần rồi…!Thật sự không thể chạy vào nhà vệ sinh được nữa…”
Khúc Dĩ Phồn lập tức gọi điện cho bệnh viện.

Sau khi hai người đi theo xe cấp cứu đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra là ngộ độc thức ăn, Ôn Phi lập tức giơ ngón giữa trong lòng.

Tại sao Khúc Dĩ Phồn ăn thì không sao mà cô lại bị ngộ độc thực phẩm hả?!
Ôn Phi nằm trên băng ghế truyền nước.

Khúc Dĩ Phồn ở bên cạnh quở trách cô: “Đã bảo em đừng ăn nhiều như vậy rồi, ăn không vô thì đừng có cái gì cũng nhét vào miệng bây giờ thoải mái chưa.”
Mỗi khi bị bệnh thì con người ta sẽ hay cảm thấy tủi thân.

Ôn Phi cảm thấy bản thân có hơi quá nhưng nhìn thấy Khúc Dĩ Phồn nhăn mày cộng thêm hiện tại cả cơ thể đang trong trạng thái không thoải mái thì sống mũi chợt chua xót, sau đó vừa nhắm mắt lại thì nước mắt liền chảy ra từ trong hốc mắt.

Ôn Phi lẳng lặng mà khóc ban đầu Khúc Dĩ Phồn cũng không biết, khi liếc mắt nhìn cô một cái mới phát hiện cô đang khóc, trong lòng đột nhiên trở nên khó chịu.
“Khóc gì chứ, đừng khóc, anh đâu có nói em gì đâu.” Khúc Dĩ Phồn lấy khăn giấy từ trong túi ra lau mặt cho Ôn Phi.
Ôn Phi vẫn không mở mắt ra, sau vài hơi thở gấp mới nói: “Em đau bụng…”
Khúc Dĩ Phồn thở dài, dù sao thì Ôn Phi chung quy là một cô bé.

Nếu muốn cô mạnh mẽ như đàn ông thì cả đời này cũng không làm được.

Cậu cầm tờ giấy che cái mũi của cô: “Xì ra!”
Ôn Phi lấy tay Khúc Dĩ Phồn xì mũi.

Sau khi lau mặt mũi sạch sẽ cho cô, Khúc Dĩ Phồn mới nói: “Sau này trước khi em ăn cái gì thì phải đưa cho anh xem thử, lần sau khỏi bị đau nữa.”
Trong lòng Ôn Phi vừa chua vừa ngọt, không nói nên lời đó là cảm nhận như thế nào, bỗng nhiên bật cười Khúc Dĩ Phồn bị cô làm cho ngơ ngác, lắc đầu..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.