Bạn đang đọc Vừa lúc gặp thời gian như thành – Chương 44: Con Người Lớn Lên Đều Biết Nói Dối
“Khúc Dĩ Phồn, nếu anh không nói rõ mình ở phòng bệnh nào thì em sẽ đi tìm từng phòng một để tìm cho ra anh.
Bất kể là ai xảy ra chuyện thì em cũng sẽ làm ầm ĩ khiến cho các anh không được yên!” Giọng nói của Ôn Phi ngày càng lớn.
Những người đứng trong đại sảnh bệnh viện đều nhìn về phía cô.
Khúc Dĩ Phồn lại ho khan một trận rồi nói: “Em lên đi, trên lầu bốn, anh ở đầu cầu thang đợi em.”
Sau khi Ôn Phi lên tầng bốn thì nhìn thấy Khúc Dĩ Phồn.
Đúng là cả đêm cậu không về nhà, quần áo trên người vẫn là bộ đồ ngày hôm qua.
Vào một ngày nắng nóng như vậy, cậu lại là một người ưa sạch sẽ, có thể chịu đựng suốt một buổi tối mà không tắm rửa quả là kỳ tích.
Song đối với Vu Tuệ Tuệ, kỳ tích xảy ra trên người Khúc Dĩ Phồn đâu chỉ có một chuyện này chứ?
Ánh mắt Khúc Dĩ Phồn có vài phần mệt mỏi, nhìn thấy Ôn Phi đi tới thì trên gương mặt cậu hiện lên một nụ cười.
Ôn Phi lại cảm thấy đó chẳng giống nụ cười.
Khúc Dĩ Phồn ho khan vài tiếng: “Em đã biết rồi à?”
Ôn Phi biết anh đang hỏi gì.
Cô chỉ nhìn Khúc Dĩ Phồn từ trên xuống dưới, vươn tay áp vào trán cậu nhưng không nói với cậu một câu nào.
“Đừng phớt lờ anh mà, anh không muốn gạt em đâu.
Anh và cô ấy vẫn chưa tới bước đó.” Khúc Dĩ Phồn nói đúng quả thực hiện tại anh và Vu Tuệ Tuệ không phải là quan hệ bạn trai và bạn gái, họ vẫn chưa tới bước đó.
Vu Tuệ Tuệ khăng khăng đợi sau kỳ thi tuyển sinh đại học, sau khi thành tích và hướng đi của Khúc Dĩ Phồn xác định thì mới quyết định có chấp nhận cậu hay không.
Ôn Phi hít sâu một hơi, sau đó lại thở dài: “Em thật sự không biết phải nói gì với anh nữa.
Cả một đêm anh không về nhà, anh có biết cô Khúc lo lắng như thế nào không?”
Khúc Dĩ Phồn trầm mặc một lúc rồi mới chậm rãi nói: “Vu Tuệ Tuệ bị sốt siêu vi.
Hôm qua, khi cô ấy được đưa đến bệnh viện thì cả người đã suy sụp không gượng nổi.
Ba ngày nữa sẽ thi đại học, nếu anh không ở với cô ấy thì một mình cô ấy không kiên trì được.”
Ôn Phi sửng sốt, sau đó nắm lấy tay Khúc Dĩ Phồn, lắc đầu thẳng thừng: “Không được, không được, anh phải về nhà.
Vừa rồi anh còn ho khan nữa.
Anh cũng đã nói ba ngày nữa là thi tuyển sinh đại học còn gì.
Nếu anh ở lại đây bị lây bệnh thì biết làm sao?”
Khúc Dĩ Phồn cau mày: “Không phải anh không nghĩ tới, nhưng nếu cứ thế mà đi thì lòng anh sẽ càng khó chịu.
Bây giờ cô ấy rất yếu, vừa rồi cô ấy còn khóc nữa.
Em không biết đâu, cô ấy là một người kiêu ngạo như vậy, có thể khiến cô ấy phải khóc thì chắc hẳn là cô ấy đang rất tủi thân.
Anh không thể đi.”
Ôn Phi cảm thấy không chỉ có Vu Tuệ Tuệ khóc mà chính cô cũng sắp khóc: “Nhưng nếu bệnh tình của chị ấy càng ngày càng tốt mà anh lại phát bệnh thì sao? Thi đại học là chuyện cả đời.
Cô Khúc còn chưa dám nói với chú Khúc về chuyện của anh đấy.
Hay là vậy đi, em sẽ ở lại chăm sóc chị ấy, em sẽ nói chuyện với chị ấy.
Anh về nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Khúc Dĩ Phồn vỗ đầu Ôn Phi, không nói nữa mà chỉ liếc mắt nhìn vào phòng bệnh, sau đó đóng cửa lại, nhẹ giọng nói: “Em về đi.”
Ôn Phi không đi mà ngồi ở trên ghế đối diện: “Anh không đi, em cũng không đi.”
“Em đừng tùy hứng.” Khúc Dĩ Phồn cảm thấy có chút mệt mỏi, cả đêm không ngủ, khó khăn lắm mới thuyết phục được Vu Tuệ Tuệ chìm vào giấc ngủ, bản thân cậu cũng cần nghỉ ngơi một chút.
Hơn nữa cậu cũng thấy cơ thể mình không thoải mái, đầu hơi choáng váng, chỉ là không thể nói chuyện này ra được.
Nếu nói cho Ôn Phi, Khúc Hoài Chính sẽ biết mà trói cậu về nhà.
Ôn Phi hạ quyết tâm không nói chuyện với Khúc Dĩ Phồn, yên vị tại chỗ.
Khúc Dĩ Phồn đi tới chỗ Ôn Phi, ngồi xổm xuống đối mặt với cô, vươn tay nâng cằm Ôn Phi, vuốt ve gương mặt cô: “Ngoan, đừng nói với gia đình anh, anh sợ họ lo lắng.
Em cứ nói là Hồ Khải bị bệnh, bạn gái của cậu ta rất lo lắng.
Đó là bạn thân của anh, anh phải ở lại bệnh viện với cậu ấy, ngày mai anh sẽ về.”
“Anh còn học nói dối nữa Khúc Dĩ Phồn.” Khi Ôn Phi nói lời này, bàn tay đang vuốt ve gương mặt cô của Khúc Dĩ Phồn chợt khựng lại, sau đó cậu nói: “Con người lớn lên đều biết nói dối.”
Cậu lại nói: “Anh là nói dối thiện ý.
Em cũng là bạn thân của anh, chắc chắn sẽ giúp anh, phải không?”
Trong lòng Ôn Phi rất hận Vu Tuệ Tuệ nhưng ngoài miệng lại không nói gì.
Cô quay đầu đẩy Khúc Dĩ Phồn ra, đứng dậy đi về.
Khúc Dĩ Phồn nhìn theo bóng lưng cô, cảm thấy chóng mặt hoa mắt.
Cậu biết Ôn Phi chắc chắn sẽ đứng về phía cậu, cậu luôn có sự tự tin không thể giải thích được này..