Vừa lúc gặp thời gian như thành

Chương 37: Cậu Sợ Sấm Chớp


Bạn đang đọc Vừa lúc gặp thời gian như thành – Chương 37: Cậu Sợ Sấm Chớp


Khúc Dĩ Phồn thấy thầm buồn cười trong lòng, Hồ Khải nói “Thực ra chính là Lương Kỳ lớp 12-9”, nhân phẩm Lương Kỳ không tệ, chơi bóng cũng không đến nỗi nào, là một đối thủ rất tốt trên sân, thành tích học tập ngày thường cũng không thê thảm như những người khác, trông bề ngoài Lương Kỳ cũng lịch sự, đẹp trai, Lương Kỳ cái gì cũng tốt, chỉ có một điểm không được, cậu ấy là nam!
Ôn Phi là nữ, là một cô gái mới mười lăm, mười sáu tuổi, tối thế này, cho dù có bạn nam đưa cô về nhà thì cũng phải là Khúc Dĩ Phồn, không phải Khúc Dĩ Phồn thì cũng phải là người có thể tin tưởng, chắc chắn không có ý đồ gì với Ôn Phi như Hồ Khải.

Khúc Dĩ Phồn mở cái ô màu đen to ra, nhanh chóng đi về nhà, điều khiến cậu buồn bực chính là Ôn Phi quen biết Lương Kỳ từ lúc nào mà cậu cũng không biết, nếu như không phải hôm nay trời mưa to, cậu định về nhà với Ôn Phi thì chắc là mãi không phát hiện ra được.

Khúc Dĩ Phồn thầm nghĩ về sự thay đổi của Ôn Phi mấy ngày gần đây, cũng có lần nghi ngờ có phải cô đang yêu sớm hay không, bây giờ thế này, không phải đối tượng yêu sớm là Lương Kỳ đó chứ? Cái tên kém cỏi chiều cao không có, mặt mũi không được, điều kiện gia đình không ổn, mà học hành cũng chẳng ra sao, Lương Kỳ đó?
Khúc Dĩ Phồn càng chạy càng nhanh, phần quần dưới đầu gối đã ướt hết, trong giày toàn là nước, đột nhiên trên trời lóe lên một tia chớp, bước chân Khúc Dĩ Phồn dừng lại ngay tại chỗ, cứ đứng im ở đó không đi nữa.


Khúc Dĩ Phồn chẳng sợ gì hết, chỉ sợ sét đánh rồi có chớp, khi còn bé, lúc cậu chưa quen biết Ôn Phi từng bị sét đánh, chính xác là đánh vào cột điện mà cậu dựa, Khúc Dĩ Phồn trốn nhanh nên chỉ bị đánh trúng vào bả vai, sau đó vết thương cũng dần dần khỏi rồi, bây giờ không nhìn kỹ thì không nhìn ra dấu vết gì cả, nhưng trong lòng cậu vẫn thấy sợ.

Hễ nghe thấy tiếng sấm là run chân, Khúc Dĩ Phồn liếc mắt nhìn xung quanh, trên con đường nhỏ, giữa màn mưa trời tối đen kịt, không một bóng người, Khúc Dĩ Phồn vứt ổ trên tay đi, cứ cảm thấy có mục tiêu dễ bị sét đánh trúng.

Cậu nhìn xung quanh hai vòng, không dám trú dưới hiên gì đó, cũng không dám đi tới chỗ trống trải, nên cứ cuống cuồng đi loanh quanh ở chỗ đó.

Từ phía xa thấy có một bóng người đi tới, nhất thời Khúc Dĩ Phồn đứng thẳng người không động đậy, cố gắng hết sức để vẻ mặt của bản thân trông tự nhiên một chút, bước từng bước nhỏ cũng không có vẻ gấp gáp, cúi đầu xuống không để tình cảnh này trở nên lúng túng.

Sau đó cậu nghe thấy một giọng nói khe khẽ: “Khúc Dĩ Phồn?”
Khúc Dĩ Phồn ngẩng đầu lên chỉ thấy Ôn Phi ôm áo khoác bông trên tay, khuôn mặt lạnh đến trắng bạch, cô cầm ô đi tới, nhìn rõ Khúc Dĩ Phồn thì chạy bước nhỏ thẳng tới đó, Khúc Dĩ Phồn nhìn theo dáng vẻ ấy của cô, cau mày lại: “Em làm gì mà không mặc áo vào?”
Ôn Phi lập tức che ô qua cho Khúc Dĩ Phồn, sau đó trùm áo khoác bông lên người Khúc Dĩ Phồn: “Em em em! Trên người em hôi lắm!:
Khúc Dĩ Phồn cạn lời: “Một mình em về nhà sao?”

“Không, có một người bạn đi cùng em.

” Ôn Phi nói, trái tim Khúc Dĩ Phồn nảy lên một cái, hỏi tiếp: “Nam hay nữ?”
Ôn Phi mở miệng đáp: “Nữ.


Khúc Dĩ Phồn thầm hừ lạnh một tiếng, Lương Kỳ là nữ ấy hả? Nhưng mà cậu không vạch trần, chỉ hỏi: “Về nhà rồi sao còn chạy ra đây?”
Ôn Phi cúi đầu, trên gương mặt trắng bệch hơi ửng hồng, cô nói: “Em vừa về tới cổng tiểu khu thì thấy bên ngoài có sấm chớp, nghĩ anh! Anh cái đó, em bèn quay lại đón anh.

Nhất thời trong lòng Khúc Dĩ Phồn mềm nhũn ra, không trách cứ câu nào, sao cậu không biết Ôn Phi chăm sóc cậu, nghĩ cho cậu được chứ, cậu cũng quan tâm tới Ôn Phi, nếu không thì sẽ không đến mức không cho cô yêu đương ở tuổi này, dù sao thì bọn họ lớn lên bên nhau, ai cũng hiểu đối phương hơn một chút.

Giọng điệu Khúc Dĩ Phồn dịu đi một chút, nói: “Em đó, mặc ít thế này, người cũng ướt cả rồi, về nhớ tắm nước nóng, biết chưa hả?”
Ôn Phi gật đầu, dè dặt liếc mắt nhìn góc nghiêng của Khúc Dĩ Phồn, trong lòng có chút ngọt ngào, ít nhất trên đời này, ngoài trừ ba mẹ Khúc Dĩ Phồn và ba mẹ cô ra thì chỉ có một mình cô biết Khúc Dĩ Phồn sợ gì, cũng chỉ có một mình cô ở buổi tối, dưới trận mưa lớn kéo dài, đi vòng trở lại đón cậu.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.