Bạn đang đọc Vừa lúc gặp thời gian như thành – Chương 20: Giới Thiệu Bạn Bè
Khúc Dĩ Phồn kéo Ôn Phi đi về phía đám người đó, tổng cộng có hai nam ba nữ, Ôn Phi ngồi xuống cạnh đàn chị “cô bạn Đinh” mà cô quen, nhất thời cảm thấy tràn đầy ấm áp, nốt mụn trên mặt cô ấy đã hết rồi, trông thế này cũng không đến nỗi nào.
“Đàn chị, sao chị lại ở đây?” Ôn Phi hỏi: “Đúng rồi, đang chị, em còn chưa biết chị tên gì.
”
Một bạn nam bên cạnh trả lời: “Cô ấy tên là mì thịt bò.
”
Cô bạn Đinh đánh lên người bạn nam kia một cái: “Cậu mới là mì thịt bò, cả nhà cậu đều tên là mỳ thịt bò!” Sau đó lại nụ cười vô hại: “Chị tên là Đinh Kỳ.
”
Khúc Dĩ Phồn giới thiệu với Ôn Phi từng người một: “Cái cậu vừa bảo mỳ thịt bò đó là Hồ Khải, bên cạnh là Kim Tiết Cao, còn ba bạn nữ kia thì anh không quen ai cả, à, nhóc đứng cạnh tôi là Ôn Phi, là “anh em” của tôi.
”
Ôn Phi nghe thấy hai chữ “anh em”, bỗng chốc trong lòng đau nhói lên từng cái, thầm nghĩ ngày sau còn dài, chỉ cần bên cạnh Khúc Dĩ Phồn không có ai thì Ôn Phi cô luôn xếp ở vị trí đầu tiên trong số nữ giới.
Sau đó hai cô bạn còn lại tự giới thiệu bản thân, trong đó có một người khiến hai mắt Ôn Phi sáng bừng lên, cũng không phải cô ấy xinh đẹp dường nào, mà là trong cơ thể cô ấy tỏa ra phong thái khác hoàn toàn so với hai bạn nữ còn lại.
Cô ấy ngồi im ở đó, nét mặt hững hờ, đôi mắt phượng, mái tóc đen nhánh được búi cao lên, mặc bộ quần áo dài trên người, không để lộ phần da nào, cô ấy tên là Vu Tuệ Tuệ.
Bạn nữ còn lại tên là Tiếu Nhã Đình.
Mọi người làm quen nhau xong thì mấy người kia đi thay đồ bơi, Khúc Dĩ Phồn dẫn Ôn Phi đến gần đó mua đồ, vừa bước vào quán đồ bơi, Ôn Phi đã thấy có chút đầu váng mắt hoa, chân mày Khúc Dĩ Phồn cũng chưa từng thả lỏng ra.
“Ông chủ, chỗ chú chỉ có mấy thứ này thôi sao?” Khúc Dĩ Phồn vươn tay gạt mấy bộ đồ tắm như đống rẻ lau, chính là kiểu chỉ to như cái túi thắt chiếc lá, sau lưng Ôn Phi bỗng trở nên lạnh lẽo, bảo cô mặc cái này ấy hả? Cô thà đạp xe về nhà còn hơn.
Ông chủ ngồi trên cái ghế trước quạt điện, không tình nguyện mở một con mắt ra liếc Khúc Dĩ Phồn: “Đồ nam ở phía dưới.
”
Khúc Dĩ Phồn kéo Ôn Phi đằng sau ra, chỉ vào cô: “Kiểu dành cho tuổi em ấy, kín kẽ một chút, có thể che được bao nhiêu thì che bấy nhiêu.
”
Nói thế ông chủ mới bước xuống khỏi ghế, dáng người hơi thấp, ông ấy đi tới cạnh Ôn Phi, đánh giá cô từ trên xuống dưới hai lượt, mở miệng: “Chưa thành niên, thế này thì không dễ bán đâu, à, bên trong còn mấy bộ, để chú lấy cho cháu xem.
”
Ôn Phi liếc nhìn bộ đồ bơi với áo lót bó sát người thiếu mất một nửa, còn thêm cái quần chẳng khác gì không mặc, còn in hình Snoopy nữa chứ, lại nhìn sang mấy cái khác, Khúc Dĩ Phồn cau mày nhìn hai lượt rồi nói: “Bộ này đi.
”
Ôn Phi cầm đồ tắm đi về phòng thay đồ dành cho nữ, Khúc Dĩ Phồn gọi cô lại, lấy một cái áo T-shirt trong túi ra, cái này cậu vốn định để lát nữa tắm lại, ném vào tay Ôn Phi: “Lát nữa mặc ra ngoài!”
Ôn Phi đỏ mặt nhận lấy rồi đi về phòng thay đồ, ba người kia đã thay đồ xong, Vu Tuệ Tuệ và Tiếu Nhã Đình ngồi cùng nhau, Đinh Kỳ ở bên cạnh gác chân rung đùi, Vu Tuệ Tuệ và Tiếu Nhã Đình đều mặc bộ đồ bơi khá là bảo thủ, hình là sen gợn sóng nhí nhảnh, Đinh Kỳ mặc bộ bó sát người như vận động viên nhảy cầu.
Đính Kỳ nói: “Chỉ đợi em thôi đó, nhanh lên một chút, lát nữa chúng ta cùng đi ra luôn.
”
Ôn Phi ồ một tiếng, vào trong phòng thay đồ, sau khi nhanh chóng mặc đồ lên thì nhìn thế nào cũng thấy mình kỳ cục, cô biết mình trổ mã không tệ, nhưng cái áo này cũng quá! Nên lộ thế nào thì lộ thế đó, cô mặc áo của Khúc Dĩ Phồn vào, Khúc Dĩ Phồn cao hơn cô rất nhiều, vừa vặn có thể che kín mông.
Đinh Kỳ ở ngoài giục mấy câu Ôn Phi mới đi ra, hơi khó chịu đứng trước gương búi tóc lên, vừa vươn tay lên thì phía dưới lại không che được nữa, đúng lúc đó Vu Tuệ Tuệ quay đầu sang nhìn cô một cái, ánh mắt dừng lại mấy giây.
.