Bạn đang đọc Vừa lúc gặp thời gian như thành – Chương 17: Học Thêm Bóng Rổ
Kỳ nghỉ hè đến đúng lịch, mỗi tuần Ôn Phi không ở nhà khoảng ba đến bốn ngày, cứ đến hè Khúc Dĩ Phồn lại thích đến trung tâm bơi lội, mỗi lần đến nhà Ôn Phi rủ cô đi cùng, Lục Tiểu Vân đều cười gượng: “Tiểu Phi không có nhà, con bé ra ngoài rồi.
”
“Cô Ôn, ngày nào em ấy cũng ra ngoài làm gì đấy ạ?” Khúc Dĩ Phồn có chút cạn lời, đây đã là lần thứ tư trong tuần rồi, mỗi lần cậu đến tìm người đều không có nhà, mà cứ hễ Ôn Phi ở nhà là cậu lại ra ngoài, không chơi bóng rổ cũng là đi bơi.
Lục Tiểu Vân nhớ lại gương mặt của cô con gái nhà mình từng cực kỳ nghiêm túc nói: “Chuyện con đi học thêm bóng rổ tuyệt đối không thể nói cho Khúc Dĩ Phồn biết, nếu không chắc chắn anh ấy sẽ cười con, mẹ có biết khi còn bé câu nói gây phiền tới con nhất là “xem con nhà người ta kìa”, mà Khúc Dĩ Phồn chính là “con nhà người ta”, cái gì cũng tốt, mẹ đừng khuyên con nữa, con nhất định phải học bóng rổ! Không cho phép nói!”
Cuối cùng Lục Tiểu Vân lắc đầu: “Chắc ngày mai con bé sẽ ở nhà nghỉ, hay là mai cháu tới tìm con bé đi chơi sau nhé?”
Khúc Dĩ Phồn nhíu mày gật đầu, quay người đi, trong lòng càng cảm thấy lạ, chẳng lẽ Ôn Phi thực sự yêu sớm rồi sao? Không những thế còn giấu diếm người nhà ngày nào cũng ra ngoài với cái tên kém cỏi không biết thành tích tệ cỡ nào, cùng nhau đi dạo phố xem phim?
Đương nhiên Ôn Phi không đi dạo phố, xem phim với tên kém cỏi có thành tích hỏng bét nào hết, cô chỉ tập đánh bóng rổ một chọi một suốt cả quá trình dạy và học với vị huấn luyện viên gần ba mươi tuổi ở sân bóng rổ trong nhà có điều hòa.
Chiều cao của cô vốn thuộc kiểu tương đối cao với nữ, tuổi dậy thì lớn vô cùng nhanh, bây giờ đã gần một mét bảy rồi, vậy mà huấn luyện viên dạy cô chơi bóng rổ ít nhất phải mét chín, Ôn Phi luôn phải ngẩng đầu lên nhìn thầy ấy, nghĩ thầm có lẽ khoảng hai năm nữa Khúc Dĩ Phồn cũng cao như thế.
Thời gian nghỉ ngơi, huấn luyện viên ngồi một bên uống nước, Ôn Phi ngồi thẳng xuống đất, thở hổn hển dùng khăn lau mặt.
Huấn luyện viên hỏi: “Một cô nhóc như em, tuổi còn nhỏ mà học bóng rổ gì chứ? Kết quả học tập không tốt hay trường thể dục xét tuyển đặc cách?”
Ôn Phi uống nước ừng ực: “Bài thi lên cấp ba năm nay 720 điểm, em thi được 689 điểm.
”
Huấn luyện viên há hốc mồm, ánh mắt không thể tin nổi: “Thiên tài hả? Lúc thầy ở tuổi em thi lên cấp ba còn chưa nổi 400 điểm nữa, tuổi trẻ các em bây giờ quả thực rất giỏi.
”
Ôn Phi tự hào nói: “Thế đã là gì, em quen một người, anh ấy thi được 711 điểm ở kỳ thi lên cấp ba, mà 9 điểm còn lại là do thầy cô không nhìn nổi nữa mà trừ đi đó.
”
Huấn luyện viên ngậm miệng không nói gì nữa, chỉ có thể thầm “ha ha” trong lòng, nhóm người gì đây chứ? 689 điểm mà còn không hài lòng, còn có người thi được 711 điểm, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô nhóc tràn ngập vẻ ghê gớm, trong lòng thầy ấy cũng hiểu ra chút gì đó.
Dù sao thầy ấy cũng hai mươi tám tuổi mà chẳng thể nhìn thấy suy nghĩ của mấy bạn nhỏ này, thầy ấy sống uổng rồi.
“Được rồi, tiếp tục luyện tập.
”
“Huấn luyện viên, cứ tập một đấu một thế này, chẳng phải năng lực hợp tác với đội của em sẽ rất kém sao? Không cần học di chuyển vị trí ạ?”
“Không phải em được nghỉ hè hai tháng sao? Bây giờ mới được một tháng, tháng sau sẽ dạy em.
”
Thật ra thì Ôn Phi hơi nóng ruột, đã mấy lần Khúc Dĩ Phồn tới rủ cô đi chơi mà cô đều không đi được, bây giờ trong lòng nghĩ lại quả thực vô cùng bối rối và đau lòng, chỉ bài riêng, đi bể bơi, quả nhiên những chuyện lãng mạn như thế sẽ không dễ dàng xảy ra với cô.
Càng nghĩ sâu hơn Ôn Phi càng hăng hái, Khúc Dĩ Phồn ở bên kia đang bơi, ngâm nửa người dưới nước, đột nhiên hắt hơi một cái.
.