Đọc truyện Vua Hình Tượng – Chương 55: PN1: Ghi Chép Quan Sát Chúc Dĩ Lâm
[Ghi chép quan sát Chúc Dĩ Lâm]
Người quan sát: Lục Gia Xuyên
Một, thiếu ngủ
Mình đột nhiên phát hiện, Chúc Dĩ Lâm rất thích ngủ.
Cùng mình đọc sách, anh ấy muốn ngủ, cùng xem phim, anh cũng muốn ngủ, thậm chí đến cả tắm rửa mà còn ngủ được, mình phải ôm chắc mới xong, nếu không anh ấy sẽ ngã vào bồn uống nước tắm.
Sao anh ấy lại thiếu ngủ như vậy? Ở bên mình buồn ngủ lắm sao? Hơi thái quá rồi.
…
Được rồi, muốn ngủ thì ngủ đi, trước đây thức đêm quay phim rõ mệt, thương thật.
Hai, thích chó nhỏ
Không ngờ Chúc Dĩ Lâm lại thích chó, cái loại nhỏ ấy.
Hôm qua chúng mình đi dạo bên hồ, gặp một bà cụ dắt theo con Phốc sóc nhỏ, anh ấy nhìn chằm chằm chó nhà người ta tận hơn mười phút không rời mắt, chó con đi đâu anh ấy theo đó, nói chuyện với mình cũng thành có lệ.
Mình không nhịn được, nói, nếu không phải anh đẹp trai, khéo bà cụ ấy đã báo công an luôn rồi.
Chúc Dĩ Lâm không tin, anh ấy khăng khăng cho rằng mình không tới gần, có thể coi là ngắm chó văn minh. Mình không tranh luận với anh ấy, mình là một người đàn ông cưng vợ, phải giữ thể diện cho anh ấy, để anh ấy cảm thấy bản thân có lý, không vạch trần.
Mình hỏi anh ấy, hay chúng ta nuôi một con nhé?
Chúc Dĩ Lâm rất thận trọng, giả vờ chối từ, nói anh cũng không thích chó lắm đâu, hôm nào cũng phải cho ăn dắt bộ, rõ là phiền.
Hừ, lúc nói chuyện, anh ấy không ngừng dùng ánh mắt ám chỉ với mình, bảo mình phản ứng lại.
Mình còn không hiểu anh ấy nữa hả? Mình chỉ đành bất đắc dĩ nói, không sao, anh thích thì chúng ta nuôi, việc dắt chó hằng ngày cho để em phụ trách, anh đừng lo.
Chúc Dĩ Lâm vui chết đi được, hôn mình một cái giả trân, hứ!
Ba, thích tưới hoa
Sau khi nuôi chó ba tuần, Chúc Dĩ Lâm lên mạng thấy ảnh một chú chó vồ hoa, đột nhiên tâm huyết dâng trào, muốn trồng hoa.
Anh nói, trong nhà mình không có thực vật xanh, như vậy không tốt.
Mình nhìn cả đám hoa cỏ um tùm trong vườn, ngờ vực không biết anh ấy có cần đi khám mắt không. Nhưng anh ấy giải thích, bên ngoài nhà không liên quan đến anh ấy, anh ấy muốn tự trồng trong chậu hoa.
Loading…
Mình không hiểu chậu hoa và vườn hoa thì khác nhau chỗ nào, đoán chừng anh ấy rảnh quá nghịch ngợm còn có lý hơn, gần đây không có kịch bản hay, anh ấy ở trong nhà sắp mốc meo rồi.
Thôi được, thế thì trồng.
Chúng mình lái xe đến chợ hoa một chuyến, chất đầy cốp sau, về đến nhà thì chuyển từng chậu một xuống xe. Ngay lúc đang chuyển, con phốc sóc của anh ấy chạy ra ngoài đón chúng mình, ngu quá, nhảy phắt lên chậu hoa, giẫm bẹp cây hoa hồng của anh ấy, ha ha ha.
Chúc Dĩ Lâm nổi trận lôi đình, không nỡ mắng chó. Mình đổ dầu vào lửa giúp anh ấy, nói, anh à, con chó của anh hình như đầu óc không thông minh lắm.
Chúc Dĩ Lâm nói, nó rất thông minh, nhỏ quá nên nghịch thôi.
Anh ấy nhìn chó như nhìn con trai vậy.
Nhắc mới nhớ, chó của chúng mình tên “Bánh Kem Dâu Tây”, là Chúc Dĩ Lâm đặt, nickname Bé Dâu Tây, cũng rất đáng yêu.
Bởi vì Chúc Dĩ Lâm cưng chiều con trai quá mức, Bé Dâu Tây tránh được một kiếp, không bị ăn đòn.
Chúng mình chuyển hoa vào phòng khách, chọn chỗ bày.
Mình tưởng rằng hoa rất dễ trồng, không cần lo lắng. Nhưng mình thật sự không ngờ rằng Chúc Dĩ Lâm mắc tật xấu thích tưới hoa, sáng rời giường tưới một lần, trưa nghỉ ngơi tưới một lần, rảnh quá đi ngang qua chậu hoa tưới lần nữa, sao anh ấy không giữ được tay mình chứ?
Anh ấy đọc kịch bản trong thư phòng, viết lời bình trên kịch bản, viết được một nửa thì tâm huyết dâng trào, cũng phải chạy ra tưới hoa, đúng là kỳ tài làm vườn.
Không được bao lâu, hoa trong nhà bị tưới chết luôn.
Bác gái nấu cơm trông thấy “thi thể” trong chậu hoa, nét mặt khó nói thành lời, khuyên khéo rằng chúng mình đừng trồng hoa nữa.
Mình nói, anh, không phải lỗi của anh, hoa này yếu quá, chắc chúng ta nên trồng mấy chậu cây chịu nước.
Mình chẳng qua chỉ an ủi giả tạo mấy câu thôi, thế mà Chúc Dĩ Lâm lại đồng ý, rồi đi mua cây mới. Ôi trời ơi, nhân sĩ yêu hoa cất tiếng khiển trách mãnh liệt.
Nhưng dáng vẻ nghiêm túc của anh ấy thật quyến rũ, sao mình lại yêu anh ấy quá chừng?
Anh ấy chơi ngải mình rồi chăng, ôi.
Bốn, không thích hát
Mình biết từ lâu rồi, Chúc Dĩ Lâm không thích hát, nhưng không ngờ, đã bao nhiêu năm trời mà anh ấy vẫn không thích.
Mình hiểu được, kiểu nam thần cao quý lạnh lùng như anh ấy đều thích làm giá, không làm việc gì quá sôi động. Với anh ấy, ca hát trong tiệm karaoke không chỉ quá sôi động, mà còn có phần tùy hứng.
Anh ấy ghét nhất là hát nhạc nhanh.
Không chịu hát câu nào hết.
Năm, thích trời mưa
Chúc Dĩ Lâm thích trời mưa, trời mưa có không khí nghệ thuật.
Anh ấy thích phim nghệ thuật, thích đọc mấy quyển sách khó hiểu, có khi còn kéo mình ra kể câu chuyện anh ấy vừa đọc xong. Có mấy chuyện cũng được, hết sức khó giảng giải, nhưng Chúc Dĩ Lâm thích.
Chúc Dĩ Lâm thích thì mình cũng thích.
Yêu ai yêu cả đường đi, nhưng mình không cho anh ấy dầm mưa, dễ cảm lạnh, anh ấy phải biết, mạng của anh ấy không phải của anh ấy, là của mình.
Sáu, không thích lái xe
Chúc Dĩ Lâm biết lái xe, nhưng trừ phi tất yếu, bình thường sẽ không thích lái.
Mình từng hỏi nguyên nhân, vì sao lại không lái xe? Anh ấy bảo là vì anh sẽ phân tâm, thường xuyên thất thần, không hợp lái xe.
Mình hỏi, anh thất thần nghĩ chuyện gì?
Mỗi khi mình hỏi câu hỏi kiểu đó, anh ấy nhất định sẽ nói, “Nghĩ về em”.
Mình biết anh ấy cố tình nịnh mình, nhưng vẫn rất vui. Nếu phải tổng kết tất cả sở thích của Chúc Dĩ Lâm, thì “thích nịnh Lục Gia Xuyên” cũng tính là một sở thích.
Mình vui vì ngày nào anh ấy cũng muốn nịnh mình.
Nhưng, trong mắt anh ấy, hình như mình là một nhóc quỷ đáng thương. Những trải nghiệm trước đây, mình đang dần dần quên lãng, Chúc Dĩ Lâm lại nhớ rõ tất cả, bèn chủ động cho mình rất nhiều tình yêu.
Anh ấy yêu mình như vậy, mình cảm thấy may mắn.
Bảy, thích gọi điện thoại
Anh ấy vào đoàn phim, chúng mình liền thành yêu xa, chỉ có thể giải nỗi sầu tương tư bằng voice call video call.
Chúc Dĩ Lâm rất thích gọi điện thoại với mình.
Về việc anh thích gì, ghét gì, mình đã nắm được kỹ thuật phán đoán chính xác. Ví dụ như, anh ấy là người lý tính, dù có ghét một món ăn nào đó, cũng sẽ bình tĩnh ăn hết vì nó tốt cho sức khỏe, không oán giận.
Nhưng ghét là ghét, ánh mắt, biểu cảm nhỏ, phản ứng sau khi ăn xong của anh ấy, đều có thể trở thành chứng cứ căm ghét.
Tương tự, nếu như anh ấy thích làm việc gì, anh ấy sẽ thể hiện một phản ứng khác, chủ động hơn, muốn “thêm một chút” rõ ràng hơn.
Gọi điện thoại với mình chính là như vậy.
Mình trò chuyện với anh ấy trước khi ngủ, lúc sắp cúp máy, anh ấy không nói thẳng rằng muốn nói thêm với mình vài phút nữa, vòng vo hỏi mình, ngày mai em có việc gì không? Sao lại ngủ sớm thế.
Mình hiểu luôn, anh ấy nhớ mình quá rồi, không nỡ cúp máy.
Có một lần, mình cũng thực sự quá nhớ anh ấy, đêm hôm khuya khoắt tới tìm anh ấy, khi đến được khách sạn đoàn phim thuê thì đã bốn giờ sáng. Chúc Dĩ Lâm bị mình đánh thức, ngỡ ngàng mở cửa, mình hào hứng cho anh một cái ôm, anh sững sờ một lúc lâu, mình nói xin lỗi, quấy rầy giấc ngủ của anh rồi.
Anh ấy đáp không sao, vừa rồi anh mơ thấy em tới tìm anh, không ngờ em lại đến thật.
Vì câu nói đó, mình liền nghĩ, đêm khuya lái xe bốn tiếng đồng hồ thì có hề gì? Vì anh ấy, có trèo đèo lội suối mình cũng sẵn lòng.
Tám, thích màu trắng
Chúc Dĩ Lâm thích màu trắng, trong tủ quần áo của anh treo rất nhiều quần áo trắng, đồ anh tự mua phần lớn đều là màu này, những màu khác là do stylist chọn.
Mình không biết màu trắng thì có gì hay ho, trong mắt mình, không có màu nào hợp anh ấy hơn màu nào cả, anh ấy mặc gì cũng đẹp, mình thích hết.
Nhưng mình lại thích màu đỏ, dù mình không thích trang phục đỏ, quá lố.
Cơ mà Chúc Dĩ Lâm lại thích mình mặc màu đỏ. Ban đầu mình không phát hiện điều này, sau đó quần áo anh ấy mua cho mình nhiều lên, treo chung một chỗ, mình đột nhiên phát hiện, sao phần lớn toàn màu đỏ thế này?
Mình mặc màu đỏ đẹp sao?
Không đẹp, mắt anh ấy có vấn đề.
Nhưng chuyện này thì không cần phiền não, anh ấy biết mình đi làm không thể mặc màu thiếu nghiêm túc như vậy, không làm khó mình, nhưng lúc ở riêng thì phải mặc cho anh ấy xem.
Chín, truyền thống
Có đôi khi mình thấy khó hiểu, là da mặt mình dày quá, hay là da mặt Chúc Dĩ Lâm mỏng quá?
Vì sao chúng mình làm bao nhiêu lần rồi mà anh ấy còn thẹn thùng chứ?
Mặc dù để phối hợp với anh ấy, mình cũng thể hiện là hơi ngại ngùng, thỏa mãn đam mê của anh ấy, nhưng nội tâm của mình hết sức open, kiểu nào cũng được hết, chỉ sợ anh ấy không chịu được.
Vấn đề này mình vẫn luôn nhịn, ngại quá không dám hỏi.
Nhưng đêm hôm qua mình thực sự không nhịn được nữa, hành động thô bạo hơn chút chút, chơi trò mới mẻ. Mình bất ngờ phát hiện, Chúc Dĩ Lâm lại không kháng cự chút nào.
Anh ấy chỉ hỏi mình, mua dụng cụ lúc nào thế?
Mình đáp mua từ lâu rồi, không dám dùng với anh.
Anh gật đầu, nét mặt bình tĩnh không duy trì được quá ba giây, liền tan vỡ ngay trong lòng mình.
Mình thích dáng vẻ tan vỡ của anh ấy trên giường, trừ mình ra, trên đời này không có người thứ hai từng thấy.
Mình nghĩ, thứ mình thích có lẽ không phải là cảm giác kích thích do mấy trò chơi này mang tới, mà là không ngừng tìm được sự bất ngờ từ Chúc Dĩ Lâm. Anh ấy là bảo tàng của mình, mình thích anh cười vì mình, cũng khóc vì mình, lại càng thích anh ấy vì mình mà biểu hiện phản ứng trước đây chưa từng có. Như vậy, là thuộc về mình một trăm phần trăm.
—— Chúc Dĩ Lâm của mình.
Mười, không viết khuyết điểm có phải là không khách quan không
Chúc Dĩ Lâm có khuyết điểm gì?
Mình phải nghĩ kĩ đã.
Theo quan sát của mình, hình như anh ấy không có, ít nhất là không có khuyết điểm khiến mình không chịu được.
Nếu đã nói thế thì xuất hiện vấn đề rồi, đến tột cùng là anh ấy quá hoàn mỹ, hay là mình quá dễ tính, quá bao dung anh ấy đây?
Có lẽ đều không phải, chỉ đơn thuần là vì anh ấy đẹp quá thôi, vừa trông thấy gương mặt đó là mình quên sạch sành sanh rồi, trái tim chỉ còn lại tình yêu với anh.
Ôi, mình cũng là một tên đàn ông nông cạn.
Dẹp thể diện qua một bên, để mình nghĩ khách quan hơn xem nào, anh ấy có khuyết điểm không?
Không dắt chó đi dạo, trồng hoa chết, thích dùng mỹ nhân kế lừa mình, không thích nấu cơm, có đôi khi quá trọng nam, có khuynh hướng “nam tính độc hại” nhẹ —— Trừ mấy chuyện đó ra, hình như không còn gì.
Nhưng mấy thứ đó là phần mình có thể chịu được, mình yêu những “tỳ vết” quý giá trên người anh ấy, như vậy sẽ khiến mình có cảm giác an toàn hơn, mình có thể cảm nhận rõ ràng rằng, Chúc Dĩ Lâm là một người sống sờ sờ, không phải là thiên sứ hoàn mỹ giáng xuống sinh mệnh mình, anh sẽ không bay đi, mộng của mình sẽ không tỉnh.
Bởi vậy mình chỉ ước anh ấy có nhiều khuyết điểm hơn nữa, xấu đi một chút cũng không sao, không dịu dàng lắm cũng không vấn đề gì, nhưng phải thương mình, yêu mình như mọi khi.
Giữ lại cho mình một cái ôm vào thời điểm mình chạy về phía anh, làm bến cảng cho mình cả đời này, đón nhận tình yêu của mình.
Trên đây.
Chính là Chúc Dĩ Lâm của mình, dường như không giống với trong mắt người khác.
Ai bảo anh ấy chỉ yêu mình chứ.
Thời gian: Đêm trước ngày kỷ niệm 3 năm kết hôn.
Tác giả: Mình (Chú thích: chồng Chúc Dĩ Lâm).