Đọc truyện Vua Hình Tượng – Chương 33: Cứu em
Nói “hi sinh vì nghệ thuật”, cùng lắm chắc cũng chỉ thế này.
Nếu không phải vì đang quay phim cùng nhau, hiện giờ Chúc Dĩ Lâm không muốn trông thấy Lục Gia Xuyên một chút nào, anh cần không gian riêng để bình tĩnh lại. Nhưng cuộc sống như đang giễu cợt bọn họ vậy: Khi tình cảm của các người đang tốt, đóng phim trở thành ngòi nổ cãi vã, các người chia tay rồi, phải vì đóng phim mà tiếp tục chịu tra tấn, thế nào? Nhận bộ phim này đáng giá không?
Đáng, quá đáng, Chúc Dĩ Lâm đã nói không nên lời.
Anh không có tính cách vì việc tư mà cố tình gây chuyện trong công việc, đành phải cắn răng nuốt vào bụng, tỏ vẻ nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, cùng Lục Gia Xuyên lên ngựa.
Cảnh này khá phức tạp, trong bối cảnh kịch bản, Phương Ngọc Xuân do Lục Gia Xuyên diễn là một cao thủ võ công, cao thủ cưỡi ngựa đương nhiên khỏi phải nói, còn biết khinh công bay tới bay lui. Hắn đưa Thịnh Vô Phong do Chúc Dĩ Lâm diễn cùng phi ngựa trong gió tuyết, làm chuyện đó trên lưng ngựa, thực ra không phải vì tình thú, mà là cố ý ngược đãi.
Thịnh Vô Phong yêu hoa, yêu rượu, cũng yêu mỹ nhân, sống phong lưu tiêu sái, nhưng y dường như lại không hề yêu gì cả, bởi vì y sợ mất khống chế. Ngươi đốt hoa của y, vứt hết rượu y giấu đi, y cũng sẽ không tức giận.
Sau khi Phương Ngọc Xuân bị y quyến rũ, oán hận y, ngày nào cũng tìm kiếm nhược điểm của y, giở đủ thủ đoạn để uy hiếp y, ngược đãi y, muốn khiến y để lộ biểu cảm sợ hãi, nhưng không có, Thịnh Vô Phong xưa nay không hề sợ hãi.
Y dường như đã không còn gì để mất, còn lại trong quãng đời là niềm vui thú khi hại người. Y thích nhất là người khác muốn sống muốn chết vì y, yêu cũng được, hận cũng thế, nụ cười, nước mắt, lửa giận mà mỗi người sinh ra vì y, trong mắt y đều là niềm vui, để y tiêu khiển.
Vì vậy, Phương Ngọc Xuân hận y nghiến răng.
Phương Ngọc Xuân hỏi Liễu Trường Ca: “Sư muội, y tìm muội hộ tiêu, đã từng nói nguyên nhân chưa? Vì sao y phải tới Mạc Bắc?”
Liễu Trường Ca đáp: “Không biết.”
Phương Ngọc Xuân hỏi: “Muội chưa từng hỏi sao?”
Liễu Trường Ca: “Đã hỏi, chàng không chịu nói.”
Đúng là quái lạ.
Đây là điểm đáng nghi lớn nhất trên người Thịnh Vô Phong.
Phương Ngọc Xuân nghĩ, y đang bí mật mưu đồ điều gì sao? Hay là, phương Bắc xa xôi có người y muốn gặp?
Hình như đều không phải, y nói, y từng thích một người, người đó trông rất giống Phương Ngọc Xuân, hiện giờ đã chết. Câu nói đó là thật hay giả, trừ bản thân Thịnh Vô Phong ra không ai hay biết, dù sao Phương Ngọc Xuân cũng không tin.
Tám phần mười vốn chẳng hề có người như vậy, mỗi một câu nói từ miệng nam nhân kia đều giả dối, đều là thủ đoạn quyến rũ hắn.
Trước tình tiết trên lưng ngựa này, Phương Ngọc Xuân nhốt Thịnh Vô Phong trong xe ngựa, ba ngày ba đêm, bắt y lạnh, bắt y đói, chỉ muốn y chết luôn cho xong, nhưng không thể.
Phương Ngọc Xuân nói với Thịnh Vô Phong: “Nếu như ngươi không phải người thuê tiêu cục, hiện giờ ngươi đã bị ta tống ra cho chó hoang ăn rồi.”
Thịnh Vô Phong yếu ớt nằm trong xe ngựa, cười với hắn: “Ngươi không nỡ.”
Phương Ngọc Xuân lòng tràn ngập phẫn nộ, đẩy y ra ngoài, quăng lên ngựa rồi ôm lấy, giơ roi xông vào giữa gió tuyết.
Đây là cảnh trước đã quay xong.
Hôm nay phải quay đoạn ngược đãi trên lưng ngựa sau khi chuyển cảnh, để Chúc Dĩ Lâm biểu hiện được “cảm giác yếu ớt hòa vào gió tuyết”, thợ trang điểm đã đổi bộ bộ đồ trắng cho anh, rất mỏng, mặc vào cực kỳ lạnh, mặt cũng bôi trắng, hóa trang vẻ bệnh tật.
Anh đội một bộ tóc giả cổ trang, tóc trải từ bả vai xuống sau lưng, rất có mỹ cảm, cũng rất vướng víu.
Tạo hình của Lục Gia Xuyên không thái quá như vậy, là một bộ trang phục sẫm màu rất đơn giản, tóc búi, từ đầu đến chân tỏa ra nét lạnh lùng. Chúc Dĩ Lâm cùng hắn cưỡi trên lưng ngựa, ở giữa có khoảng cách ngắn, không tiếp xúc cơ thể.
Trước đây sẽ không như vậy, Lục Gia Xuyên chỉ mong được dính lên người Chúc Dĩ Lâm từng giờ từng khắc, nhưng đạo diễn Trình thần kinh thô, không phát hiện được chi tiết nhỏ này, không biết giữa bọn họ đã có vấn đề.
Đạo diễn và thợ quay phim cùng ngồi trên xe, đợi đến sau khi ngựa chạy, bọn họ phải đi theo quay tất, góc độ khác còn sắp xếp thợ quay phim khác, và cả flycam. Trước sau trái phải của Chúc Dĩ Lâm và Lục Gia Xuyên đều bị bao vây.
Trình Giải Thế nói với bọn họ: “Ngoài nhân viên công tác tất yếu ra, mấy người khác đã bị tôi đuổi đi hết rồi, hai cậu đừng căng thẳng. Quãng bờ hồ này không mở cho du khách, tôi đã làm thủ tục xin với khu du lịch trước mới vào. Hôm nay các cậu cứ tha hồ chạy, nhưng chú ý đừng chạy lên mặt băng, dễ ngã —— Rồi, chuẩn bị xong chưa?”
Chúc Dĩ Lâm và Lục Gia Xuyên đáp một tiếng.
Trình Giải Thế dặn đi dặn lại: “Chúng ta có thể quay từ từ, nhưng phải nhớ kỹ, an toàn là trên hết đó, chú ý an toàn!”
Hết thảy chuẩn bị sẵn sàng, đạo diễn hô bắt đầu.
Ngay giây lát nhập vai, Chúc Dĩ Lâm đã bị Lục Gia Xuyên ghìm chặt cổ từ phía sau lưng.
Anh ép linh hồn của bản thân rời khỏi thân phận “Chúc Dĩ Lâm”, trở thành Thịnh Vô Phong, sau đó ngửa thuận ra sau, tìm tư thế thoải mái, thân mật áp vào lòng Lục Gia Xuyên.
Thịnh Vô Phong là kẻ không biết giận dữ, cho dù trong hoàn cảnh nào, tâm thái của y cũng là “đến cũng đến rồi”, sợ cái gì? Để bản thân thoải mái là quan trọng nhất.
Bản thân Chúc Dĩ Lâm dễ cáu kỉnh, mặt lạnh quanh năm, khiến người ta không dám chọc, diễn kiểu nhân vật tương phản với anh như vậy, không chỉ cần tiến hành tìm hiểu nhân vật từ mặt tình cảm, còn phải phỏng đoán, người như vậy bình thường sẽ có động tác nho nhỏ ra sao? Thần thái như thế nào?
Muốn diễn một vai diễn sống động, những tiểu tiết trông có vẻ không ảnh hưởng đại cục này thường cực kỳ quan trọng.
Chúc Dĩ Lâm vốn có một tay cầm dây cương, với ý nghĩa anh muốn bảo đảm nhất định an nguy của bản thân trên lưng ngựa. Nhưng khi áp vào lòng Lục Gia Xuyên, anh buông tay ra, giao phó toàn thân mình cho đối phương.
Nhìn gương mặt của Lục Gia Xuyên, Chúc Dĩ Lâm vốn không thể nhập vai được cho lắm, nhưng khi tiến hành đến bước này, anh đột nhiên thay thế tâm trạng bản thân của mình vào một cách lạ kỳ: khiêu khích, phó mặc, anh có thể tùy ý chèn ép tôi, ngược đãi tôi, thậm chí giết tôi, tôi không để ý điều gì, càng không thể khuất phục anh, thủ đoạn của anh vô dụng.
Tâm trạng của anh biểu hiện hết sức sinh động, như thể mượn cơ hội diễn phim, biểu đạt sự giễu cợt của bản thân anh với Lục Gia Xuyên vậy.
Lục Gia Xuyên sa sầm mặt mày, đột nhiên quay anh lại trên lưng ngựa, để anh đối diện ngay mặt mình.
Động tác này rất nguy hiểm, nhưng thuật cưỡi ngựa của Lục Gia Xuyên khá tốt, tốt hơn trình độ sơ cấp mởi chỉ huấn luyện khẩn cấp nửa tháng của Chúc Dĩ Lâm nhiều. Một tay hắn ôm eo anh, tay kia lại vẫn có thể điều khiển dây cương, để ngựa đổi nhanh phương hướng, tăng tốc phi nước đại về phía trước.
Chúc Dĩ Lâm kinh hãi, gió lạnh băng lướt qua tai, anh ngả vào lòng Lục Gia Xuyên theo quán tính. Không đợi anh hoàn hồn, một bàn tay vừa cứng vừa lạnh đã đột nhiên tiến vào trang phục của anh, Lục Gia Xuyên cởi dây lưng của anh ra, sờ đến eo anh.
Trong kịch bản có đoạn này, nhưng khi quay thật sẽ không quy định động tác quá khắt khe, phải cho diễn viên không gian tự do phát huy.
Dây lưng tản ra của Chúc Dĩ Lâm bay loạn lên trong gió lạnh, anh bị đẩy ngã trên lưng ngựa, một tay Lục Gia Xuyên giữ dây cương, cúi xuống hôn anh.
“Ngươi sợ sao?” Đây là lời thoại, “Tốt nhất ngươi nên sợ, ta mới nhẹ nhàng.”
Thịnh Vô Phong không lên tiếng, bệnh phong hàn và cái đói khiến cơ thể y suy yếu, sắc mặt trắng bệch, nhưng biểu cảm vẫn vô lo. Y chủ động đưa bàn tay về phía đai lưng của Phương Ngọc Xuân, nhẹ nhàng tháo ra, sau đó buộc mảnh vải hẹp kia lên mắt mình, cong môi cười: “Tới đi.”
Y càng như vậy, Phương Ngọc Xuân càng phẫn nộ.
Phương Ngọc Xuân không cho phép y hưởng thụ, cũng không cho phép y né tránh, bất chợt giật đai lưng che mắt y ra, ép y nhìn thẳng vào mình, sau đó bế y lên một chút, xếp thành tư thế ngồi trên hông mình, hạ thể cứng rắn chọc thẳng vào mông y.
Khi Chúc Dĩ Lâm ngồi lên, anh phát hiện Lục Gia Xuyên đã cứng thật.
Quần áo của anh khá rộng, che lờ mờ bộ phận có tiếp xúc thân mật của bọn họ. Anh cố gắng không để camera quay tới, dịch một chút ra khỏi Lục Gia Xuyên bằng góc độ khéo léo, nếu không anh liền có ảo giác như một giây sau bọn họ sẽ đóng giả thành thật.
Trước đây không phải chưa từng nghĩ đến khả năng đóng giả thành thật, lúc thân mật nhất, Lục Gia Xuyên quấn anh làm nũng, tình cảm ngon ngọt tràn ngập đầu óc, sẽ nói với nhau mấy lời bậy bạ không thể để người ta nghe thấy, ví dụ như, Lục Gia Xuyên từng chớp đôi mắt vô tội, hỏi anh: “Anh, khi chúng ta quay phim, em có thể tiến vào trước mắt mọi người không? Bọn họ cho rằng chúng ta đang diễn, thực ra chúng ta đang làm thật… Kích thích không, anh có muốn thử không?”
Lúc ấy Chúc Dĩ Lâm cho rằng Lục Gia Xuyên là một chú thỏ trắng, không tin hắn dám làm chuyện như vậy, cố tình phối hợp đồng ý, nói một đống lời nhảm nhí.
Bây giờ Lục Gia Xuyên làm được chuyện gì cũng không kỳ lạ, Chúc Dĩ Lâm sợ hắn thực sự dám lên cơn điên ngay trước mắt một đống người.
Thoáng ngẩn ngơ, Lục Gia Xuyên đột nhiên ghé sát lỗ tai anh nói: “Ta sắp tiến vào rồi.”
Đây là một câu nhắc nhở, Chúc Dĩ Lâm phải phối hợp. Một giây sau, Lục Gia Xuyên làm động tác cắm vào, không cắm vào thật, nhưng anh phải thể hiện phản ứng “bị tiến vào”.
Diễn cảnh nóng là chuyện ngại ngùng, khi Chúc Dĩ Lâm và Lục Gia Xuyên vẫn yêu nhau còn chưa làm đến bước cuối cùng, bây giờ lại phải diễn ra, Chúc Dĩ Lâm cứ cảm thấy ánh mắt nhìn chằm chằm anh của Lục Gia Xuyên có vẻ “diễn ra bản sắc”. Nghĩ vậy, trạng thái của Chúc Dĩ Lâm suýt nữa thì sụp đổ, đã bắt đầu mon men ở ranh giới thoát vai.
Hiện thực không cho anh thoát vai, quay lại càng khó, Chúc Dĩ Lâm cố gắng kìm nén cảm xúc không nên có, víu ngược lại bả vai Lục Gia Xuyên, thể hiện phản ứng nên có về mặt lý thuyết theo nhịp độ lắc lư trên lưng ngựa.
Lục Gia Xuyên đột nhiên cắn tai anh, nói: “Anh, anh hơi giả đấy.”
Câu này không phải lời thoại.
Lại nói: “Diễn vậy không qua được đâu, anh muốn quay lại?”
Thanh âm của Lục Gia Xuyên rất khẽ, thân mặt cắn bên dái tai anh, khẩu hình cơ hồ không nhìn ra.
Cơ thể Chúc Dĩ Lâm lạnh buốt, tai quá nóng, bàn tay Lục Gia Xuyên luồn theo bộ trang phục rộng thùng thình của anh xuống bên dưới, nắn bóp mông anh, ngón tay thỉnh thoảng lại thăm dò vào khe mông, dùng sức rất mạnh, khiến Chúc Dĩ Lâm khó chịu khắp mình. Nhưng đây cũng là một phần của “tự do phát huy”, trên lý thuyết phải cho hắn không gian hợp tác nhất định.
Cảnh nóng đương nhiên sẽ rất thái quá, yêu cầu duy nhất là không có hành vi cắm vào thực sự. Sờ mó hôn hít này nọ, diễn viên đều phải chuẩn bị tâm lý, người không chấp nhận được thường nhờ diễn viên đóng thế quay, đa số thì không nhận cảnh như vậy.
Chúc Dĩ Lâm không ngăn cản, Lục Gia Xuyên càng làm càn.
Bọn họ phải diễn ra không khí ngược đãi, phải làm Chúc Dĩ Lâm đau. Chuyện này rất khó phối hợp. Vừa rồi trước khi bắt đầu quay, đạo diễn Trình dặn bọn họ tự nghiên cứu, nhưng bọn họ vừa chia tay, thực sự không nói chuyện nổi, thế nên không chuẩn bị, cứ thế lâm trận luôn.
Lục Gia Xuyên cậy cảnh này cần diễn viên hậu kỳ lồng tiếng, không thu âm tại chỗ, bắt đầu nói lời thoại linh tinh, chỉ cần che khẩu hình là được.
“Anh cũng cứng rồi, anh.” Hắn lay Chúc Dĩ Lâm trên lưng ngựa, hạ thể cứng rắn chọc vào khe mông Chúc Dĩ Lâm, va chạm anh từng chút một, “Khi anh và Triệu Tư Đồng quay cũng cứng chứ? Hả?”
Dưới sự điều khiển của hắn, con ngựa mặc sức chạy loạn. Thấy sắp chạy lên hồ băng, Chúc Dĩ Lâm run rẩy toàn thân, góc độ này camera phải quay mặt anh, anh không thể trả lời.
Lục Gia Xuyên không bị phản bác, coi như anh ngầm thừa nhận, động tác bên dưới lập tức càng thêm kịch liệt, như thể đang thực sự làm Chúc Dĩ Lâm, hung hãn không ngừng chọc vào. Chúc Dĩ Lâm bị đùa bỡn đến mức cơ hồ sắp rớt khỏi ngựa, gương mặt cuối cùng cũng để lộ thần sắc hoảng sợ phần nào.
Phương Ngọc Xuân —— hay phải nói là Lục Gia Xuyên, được thỏa mãn trong nỗi hoảng sợ của anh, sau đó càng thêm thậm tệ, bỗng nhiên giật vạt áo trên người anh ra, cúi đầu cắn vào chiếc cổ trần trụi ra ngoài.
Là cắn thứ thiệt.
Mỗi miếng là một dấu răng sâu, mỗi lần hắn cắn, Chúc Dĩ Lâm lại không nhịn được mà run lên. Đau, cũng là bị gió lạnh thổi cóng.
Nhiệt độ toàn thân anh đều hội tụ bên dưới, Lục Gia Xuyên lại buông dây cương ra như thể bị điên, coi lưng ngựa như giường, giữ chặt eo anh, tàn nhẫn làm anh với một thứ cảm xúc cấp bách muốn phát tiết nào đó.
Trong khe mông Chúc Dĩ Lâm đã ướt đẫm, mỗi lần thứ đồ vật như hung khí kia chen vào đều bị ngựa xóc ra, sau đó Lục Gia Xuyên lại đè anh xuống, chọc vào lần nữa, thậm chí còn bắt lấy hạ thể của anh, giúp anh ve vuốt bên dưới lớp che của bộ trang phục.
Giờ khắc này, thực sự không nên có cảm giác, nhưng dục vọng và tâm nguyện thường tương phản với nhau, vì sao Thịnh Vô Phong không đau khổ, Chúc Dĩ Lâm từng rất hiểu khi phân tích nhân vật, hiện giờ lại đột nhiên cảm thấy không thể hiểu nổi nữa.
—— Người chỉ cần còn sống, sẽ không có chuyện không đau khổ.
Ngựa vẫn đang chạy, dây cương không biết đã trở về trong tay Lục Gia Xuyên lúc nào.
Quần áo của Chúc Dĩ Lâm đã rối tung, tóc dài cũng rối, toàn thân bị chà đạp không ra hình thù gì, mà cảnh quan hệ trên lưng ngựa này vẫn chưa kết thúc.
Sau đó ý thức của Chúc Dĩ Lâm đã có chút mơ hồ.
Lục Gia Xuyên làm quá thật, cũng có săn sóc anh, khiến anh không thể phân rõ, có phải bọn họ thực sự đang diễn giả làm thật hay không?
Giây khắc phát tiết ra ngoài, tay phải của Lục Gia Xuyên vẫn còn nắm chặt dây cương, đột nhiên cúi đầu xuống người anh, trán áp lên vai anh, không động đậy.
Cảnh này đã quay đủ lâu, đạo diễn bảo bọn họ ngừng.
Lục Gia Xuyên vẫn giữ động tác vừa rồi, không chịu ngẩng đầu.
Chúc Dĩ Lâm ho hai tiếng, đẩy hắn: “Dậy đi.”
Con ngựa ngoan ngoãn đứng yên, người trên mình nó không nhúc nhích. Chúc Dĩ Lâm đột nhiên phát hiện ra bả vai mình ướt, Lục Gia Xuyên đang khóc.
Anh trầm mặc, đẩy lần thứ hai: “Dậy đi, đạo diễn sắp qua đây rồi.”
“Em biết.” Lục Gia Xuyên đột nhiên nói, “Anh có thể đừng phớt lờ em như vậy được không? Tối hôm qua, em cảm giác như đã chết một lần vậy, mặt trời vừa lên, em liền nghĩ, vì sao em vẫn còn sống? Sao em vẫn có thể trông thấy mặt trời chứ?”
“… Cậu đừng nói kiểu đó.” Chúc Dĩ Lâm khó chịu khắp mình mẩy, lúc này nhiệt độ đã mất sạch, anh bị gió thổi đến mức không chịu được, “Có phải cậu cảm thấy uy hiếp tôi đã nghiện lắm không? Có ý nghĩa gì, tôi không gật đầu, cậu liền đòi đi chết, sau đó treo hot search: Chúc Dĩ Lâm phụ lòng ép Lục Gia Xuyên chết?”
Câu nói này quá tàn nhẫn, bản thân Chúc Dĩ Lâm cũng cảm thấy có phần không nể mặt mũi.
Nhưng khi Lục Gia Xuyên xuống tay với anh không phải còn tàn nhẫn hơn sao?
Kẻ cầm đao giết người là Lục Gia Xuyên, khóc lóc kể khổ cũng là Lục Gia Xuyên, vai mạnh và vai yếu đều đã được hắn diễn hết, Chúc Dĩ Lâm nên diễn cái gì?
“Tôi bó tay với cậu.” Chúc Dĩ Lâm nói, “Vừa rồi làm đến mức đó, nếu như là diễn viên khác, tôi đã kêu dừng rồi. Vì sao tôi cho phép cậu quá đà như vậy? Bởi vì tôi thật sự không muốn quay lại. Bây giờ, tôi ở chung với cậu thêm một giây thôi cũng thấy giày vò.”
“…”
Lục Gia Xuyên không lên tiếng nữa, rất lâu sau đó mới nói: “Em có thể xin lỗi không? Em không uy hiếp anh nữa, em trả công ty cho anh, sau này làm người tử tế. Anh muốn làm gì em cũng không quản, quay cảnh thân mật với người khác em cũng không ghen, không làm nũng nữa, được không? Anh tha thứ cho em đi, đừng chia tay với em được không?”
Chúc Dĩ Lâm không nói lời nào nhìn hắn.
Lục Gia Xuyên nắm chặt tay anh: “Anh, anh cứu em với, van anh.”