Đọc truyện Vừa Gặp Nương Tử Lầm Cả Đời – Chương 6: Tiểu tử, lão ưng ngươi rồi!
Đoàn Thịnh đang ở trong một ngôi nhà nhỏ thanh tĩnh mà dưỡng thương.
Chuyện sát thủ khiến hắn ý thức được tình cảnh nguy hiểm, có người muốn lấy mạng hắn, về phần là ai, trong lòng hắn đã biết!
Đoàn Lâm gởi tin không thấy hồi âm, mà Sở Mộ vốn nên đến từ lâu cũng mất đi bóng dáng, những điều này có nghĩa gì?
Đoàn Thịnh nhẹ giọng than: “Gốc đậu nấu hạt đậu, đậu ở trong nồi khóc, cùng một gốc sinh ra, sau đốt nhau quá gấp?”
Trong lòng Đoàn Thịnh có chút bi thương, sinh trong nhà đế vương, vừa là may mắn, cũng vừa là bất hạnh.
Hắn không muốn ngồi lenên ngai vàng, nhưng đúng lúc hắn lại là đứa con
hoàng đế thương yêu nhất; hắn không muốn đối địch với thái tử, nhưng
thái tử lại ghen ghét hắn; hắn không đành lòng anh em giết nhau, người
khác lại phát điên đuổi tận giết tuyệt không tha, muốn hắn chết đi mới
vui sướng……..
Ngoài cửa sổ, sao thưa thớt, một áng mây chặn ngang mặt trăng, phía chân trời một mảnh ảm đạm.
Hắn đã nhường nhịn nhiều lần, đã đến tận nơi núi sâu rừng già này, vậy
mà thái tử vẫn dồn ép không tha, không giết hắn không được, chẳng chút
niệm tình anh em.
Đoàn Thịnh nghĩ đến đây, trong lòng tức giận hơi dao động, người tàn
bạo, ác độc, nham hiểm, lòng dạ hẹp hòi, ngay cả anh em cũng không buông tha như vậy, thật thích hợp vị trí kia sao? Tuơng lai thái tử sẽ đối xử tử tế với dân chúng, đối xử tử tế với đất nước sao?
Đoàn Thịnh bỗng nhiên như phảng phất nghe thấy tiếng oán than dậy trời
của dân chúng, hình ảnh đất nước điêu linh ở nhiều năm sau mà kinh hãi!
Thật ra, vua cha đã không chỉ một lần đề cập với hắn, muốn truyền ngôi
cho hắn, nhưng đều bị hắn cự tuyệt, nếu như hắn thật có lòng muốn làm
hoàng đế, giang sơn đã sớm là của hắn, căn bản không chờ tới bây giờ.
Tôn trưởng lão và thủ hạ ngồi xổm ở góc tường thăm dò hoàn cảnh nơi này, đồng thời thăm dò luôn hai nguời trong nhà.
Đoàn Lâm thay thuốc cho Đoàn Thịnh xong, vừa bước ra ngoài. Tôn trưởng
lão lắc mình tiến vào, Đoàn Lâm còn chưa kịp phản ứng đã điểm huyệt đạo
của hắn.
“Ai?” Đoàn Thịnh phát hiện bất thường, quát lớn.
“Ha ha ha ha ha, ha ha ha ha.” Tôn trưởng lão và thủ hạ cười lớn, nghênh ngang tiến vào phòng, bọn họ quen làm cướp, nên trên người có cuồng
ngạo của cướp.
“Cuớp đây, mau giao tiền ra!” tên thủ hạ làm mặt hung dữ, nói rất trôi chảy.
Tôn trưởng lão dựng râu lên, cốc đầu thủ hạ: “Tên ngốc này, tiền cái gì mà tiền?! Nói sai rồi.”
Tên thủ hạ cười cười, vuốt vuốt đầu, nói lại: “Cướp đây, mau giao người
!” hắn liếc nhìn Tôn trưởng lão, thấy lão đứng một bên vuốt chòm râu mỉm cười gật đầu, bèn nói tiếp: “Ngươi chủ động phối hợp đi theo chúng ta?
Hay là chờ chúng ta trói ngươi lôi đi.”
Đoàn Thịnh trấn định nhìn hai người, thản nhiên nói: “Thuộc hạ của ta
đâu? Hai người đã làm gì hắn?” Công phu của Đoàn Lâm được xem là hạng
nhất trong Thị Vệ Đại Nội, cư nhiên bị hai người này khống chế chỉ trong một chiêu, đủ thấy võ công của đối phương rất cao.
Hai mắt Tôn trưởng lão tỏa sáng, nhìn thẳng vào Đoàn Thịnh: “Quả nhiên tướng mạo đường đường, rồng trong loài người.”
“Tiểu tử! Đi theo lão! Ta ưng ngươi rồi!” Tôn trưởng lão cười híp mắt nói.
Đoàn Thịnh nhìn hai người trước mắt, tuy mục đích đến không tốt, nhưng
lại không cảm thấy sát khí, đặc biệt là ông lão kia, mặt mũi hiền hòa,
chỉ là cặp mắt có chút cáo già, giống như đang toan tính điều gì.
“Thuộc hạ của ta đâu, các người đã làm gì hắn?” Đoàn Thịnh hỏi lại câu vừa rồi.
Tôn trưởng lão như là đứng mệt, tùy ý đặt mông ngồi xuống cái ghế bên
cạnh, bắt chéo chân lắc lắc: “Tiểu tử, lão ưng ngươi, chứ không coi
trọng hắn, chỉ cần ngươi đi theo lão, lão bảo đảm hắn sẽ không có việc
gì.”
Đoàn Thịnh nhíu mày: “Hai người là ai?”
Tôn trưởng lão nhàn nhã vuốt chòm râu bạc: “Nguyệt Lão.” Nói xong, hài lòng nhìn chằm chằm Đoàn Thịnh cười rộ lên.
Đoàn Thịnh nghe vậy, không hiểu ra sao.
Tôn trưởng lão đứng lên: “Đi theo lão!” mắt hơi híp, ngữ điệu nhẹ nhàng: “Chúng ta về nhà tâm sự mới dễ.”
Đoàn Thịnh tỉnh táo nói: “Ta sẽ không đi với lão.”
Tôn trưởng lão biến đổi vẻ mặt, hung hăng nói: “Ngươi không sợ ta giết chết ngươi?”
Đoàn Thịnh vung kiếm trong tay lên: “Muốn giết, trước tiên phải hỏi kiếm trong tay ta có đồng ý hay không đã !”
Đột nhiên Tôn trưởng lão cười lên, lão thưởng thức nhìn Đoàn Thịnh: “Rất can đảm! Rất khí phách! Lâm nguy không loạn, còn suy nghĩ rõ ràng đâu
vào đấy.”
Tôn trưởng lão vừa nói xong liền phát động công kích, tốc độ nhanh đến
mức kiếm Đoàn Thịnh chưa kịp ra khỏi vỏ hoàn toàn đã bị ép vào lại, sau
đó đó lão nhân cơ hội sờ khắp người Đoàn Thịnh, miệng chậc chậc khen
ngợi: “Vóc người rắn chắc, vai dày rộng, eo bền bỉ, bắp đùi có lực, tỷ
lệ dáng người rất tốt.”
Đoàn Thịnh dở khóc dở cười, hắn cảm nhận được ông lão không có ác ý,
nhưng bị một ông lão sờ khắp người thế này vẫn thấy không được tự nhiên.
Tôn trưởng lão kiểm tra cẩn thận từ trên xuống dưới một lần xong điểm
huyệt Đoàn Thịnh, sau đó đứng trước mặt hắn vuốt râu nói: “Quả nhiên
giống như dự đoán.”
Tôn trưởng lão vừa nói xong, mặt Đoàn Thịnh tự nhiên co quắp một trận.
“Tôn trưởng lão, rất giỏi! Vãn bối bội phục, bội phục! Chỉ cần ngài ra tay, chắc chắn bắt được người!”
Tôn trưởng lão vểnh râu cười đắc ý.
“Xong việc rồi, về nhà.”
“Vâng thưa ngài!” Vương Sơn đến bên cạnh Đoàn Thịnh, cung kính nói:
“Công tử, ủy khuất ngài một chút!” Nói xong, vác Đoàn Thịnh trên vai,
chỉ vào Đoàn Lâm đang bị điểm huyệt hỏi: “Tôn trưởng lão, còn hắn thì
sao?”
“Mặc kệ hắn, sau một lúc huyệt đạo sẽ tự giải.”
Sau đó, hai người vui vui vẻ vẻ trở về sơn trại.
Tôn trưởng lão vừa đi vừa quay đầu lại nhìn người lão vừa cướp được,
trong lòng thiệt vui! Giống như sắp được ôm cháu ngoại tới nơi.
Tôn trưởng lão bắt gặp cặp mặt cơ trí trầm ổn của Đoàn Thịnh, nghĩ nghĩ bèn lui lại mấy bước, điểm huyệt mê của hắn.
Hai người trở lại sơn trại, ném Đoàn Thịnh vào một gian phòng trống xong đứng bên giường từ từ ngắm nghía.
“Tôn trưởng lão, có cần cướp những người khác tới luôn không?” Vương Sơn nói.
“Không cần, người này rất tốt, chọn hắn.” Tôn trưởng lão nói.
“Ngài nói Đồng đại nhà chúng ta thích người này không?” Vương Sơn xoa xoa tay hỏi.
“Tất nhiên sẽ, ngươi xem dáng người này, tướng mạo này, quả thực là ngàn dặm mới tìm được một, không có lý gì đại vương không thích !” Tôn
trưởng lão nói.
“Cũng đúng! Đồng đại không có lý gì không thích, trưởng lão nói cực kỳ đúng.”
“Vậy nếu người này không thích thì sao?”
“Hắn có thể gả cho đại vương của chúng ta là phúc phận tu mấy đời của
hắn.” Tôn trưởng lão tự mãn nói. “Tiểu tử này nếu như nhìn thấy dáng vẻ
khi không có chòm râu của Đồng Ca chắc chắc sẽ khăng khăng một mực với
dung mạo nghiêng nước nghiêng thành của Đồng Ca cho mà xem!” Tôn trưởng
lão chính một một trong số ít người đã nhìn thấy diện mạo thật của Đồng
Ca.
“Nếu như, hắn vẫn không muốn.”
Tôn trưởng lão cau mày, cười gian nói: “Ta sẽ khiến hắn phải muốn.” Nói
xong, Tôn trưởng lão dùng thủ pháp kỳ lạ nhanh chóng điểm mấy huyệt lớn
trên người Đoàn Thịnh.
“Tôn trưởng lão, ngài làm gì đấy?” Vương Sơn không hiểu hỏi.
“Hì hì! Tạm thời phong bế võ công của hắn, tránh để hắn chạy khỏi sơn trại.”
“Trưởng lão thật anh minh!”
Tôn trưởng lão toét miệng cười, một bộ rất đắc ý.
: Tiểu tử, lão ưng ngươi rồi!
Lúc trẻ, Tôn trưởng lão từng là người say mê võ thuật, một lòng cầu bại, đánh bại nhiều hiệp khách nổi danh,mà vẫn chưa gặp được địch thủ.
Ngày nào đó, lão khiêu chiến với cao thủ đệ nhất võ lâm, rốt cuộc được
bại, hoàn thành tâm nguyện một đời, đang lúc uống rượu tự an ủi thì bị
tiểu nhân mưu hại, thiếu chút đi đời nhà ma, may sao có ông nội Đồng Ca
cứu!
Trong lúc dưỡng thương lão ngộ ra danh lợi chỉ như mây khói, đều là hư
ảo, khi đó lão đang là cao thủ đứng hàng thứ hai trên võ lâm. Lão thoái
ẩn giang hồ, vào rừng làm cướp, ẩn vào sơn trại, tiêu dao cả đời.
“Vương Sơn, đi cướp hết những nam tử trong danh sách kia về đây, sứt sẹo gì cũng cướp hết.”
“Tôn trưởng lão, sao phải vậy? Chẳng phải đã chọn vị công tử này rồi sao?”
“Đại thụ che trời cũng cần cỏ lùn làm nền, không bắt bọn họ tới làm sao
làm nổi lên được giá trị của tiểu tử này đây?” Tôn trưởng lão nháy mắt
cười nói.
“Hay~~ hay ~~ hay ~~ ý kiến hay! Thuộc hạ sẽ đi làm ngay.”
“Ha ha ha ha, ha ha ha ha ha ha” Tôn trưởng lão chống nạnh ngửa mặt lên trời cười to.
Đồng Ca đang trong võ quán uống trà, đột nhiên rùng mình một cái, một cỗ lạnh lẽo từ lòng bàn chân nhanh chóng vọt lên.
Nàng phóng mắt nhìn khắp bốn phía, giờ phút này trời quang mây tạnh, ánh sáng chói lóa, trong ngày nắng gắt mà rùng mình thế này khiến nàng có
dự cảm xấu.
Cảm giác này tựa như……. 10 năm trước, lúc hai cha con nàng đang sống nương tựa lẫn nhau thì đột nhiên cha nàng bỏ nàng mà đi theo mẹ nàng.
“Hút ~” Đồng Ca đứng ngồi không yên, phiền não vòng vo trong phòng vài
vòng, sau đó chạy ra đường cái. Nàng có một sở thích, lúc tâm tình phiền muộn cần phải làm một chút chuyện đặc biệt ý nghĩa mới có thể phân tán
lực chú ý, tỷ như: đi hành hiệp trượng nghĩa!
Một chỗ khác trong sơn trại, Tôn trưởng lão đang ‘tâm sự’ với Đoàn Thịnh.
Đoàn Thịnh vừa tỉnh lại liền thấy Tôn trưởng lão đang ngồi cười khanh
khách ở bên cạnh, mắt lóe sáng, hắn bèn ngồi bật người dậy, bỗng phát
hiện huyệt đạo toàn thân bị điểm, hắn cố gắng vận công giải huyệt lại
phát hiện thủ pháp điểm huyệt này rất kỳ lạ, căn bản không cách nào giải được.
Đúng vậy, thủ pháp điểm huyệt của Tôn trưởng lão là độc nhất vô nhị võ lâm !
Trong lòng Đoàn Thịnh kinh sợ nhưng vẫn tỉnh táo hỏi: “Lão là ai? Tại sao bắt ta tới đây?”
Tôn trưởng lão vuốt vuốt râu cười, càng nhìn càng thấy người này cực kỳ vừa mắt. “Người trẻ tuổi, ngươi tên gì?”
Đoàn Thịnh cười nhạt, bình tĩnh nói: “Ngài trả lời vấn đề của ta trước.”
“Ha ha có cốt khí, ta thích.”
“Ta là ai không phải đã nói với ngươi rồi sao? Ta là Nguyệt Lão. Bắt
ngươi tới đây làm gì? Dĩ nhiên là chỉ có hai việc, một thành thân, hai
sinh con.”
Đoàn Thịnh co rút mặt, hắn đã không cách nào dùng suy nghĩ của người
bình thường để hiểu được lời của ông lão, nghĩ đến lời nói mập mờ của
ông lão lúc bắt người, hắn nhíu chặt mày: “Ông lão, ta không hiểu ý của
ngài?”
“Ngươi còn trẻ thế này, sao đầu óc đã không dùng được vậy?” Tôn trưởng
lão nói thầm một câu, rồi tiếp: “Ý là để ngươi gả cho đại vương nhà
chúng ta.”
“Đại vương nhà các người?” Đoàn Thịnh nhanh chóng vận hành đầu óc. “Đại vương nhà các người là ai?”
“Đại vương nhà chúng ta chính là: độc bộ võ lâm, hoành hành ngang ngược, làm tham quan kinh hồn táng đởm, làm ác bá võ lâm gào khóc thảm thiết,
làm nam nữ khắp thành ngưỡng mộ, Nữ Sơn Đại Vương —- Đồng Ca.” Nói đến Đồng Ca, Tôn trưởng lão vẫn là phi thường tự hào.
Đoàn Thịnh bị lời nói hào hùng này làm tim gan run lên, vừa sợ vừa vui, trong lòng ngũ vị tạp trần, loạn thành một đoàn.
Tôn trưởng lão thấy mặt hắn khẽ biến, càng thêm hả hê, giống như chuyện đã thành công.
“Người trẻ tuổi, ngươi đã từng thành thân chưa?”
Trong hỗn loạn, Đoàn Thịnh lắc đầu, giờ phút này trong lòng hắn đang
kịch liệt đấu tranh. Thật ra mấy ngày nay, lòng hắn luôn ngày nhớ đêm
mong bóng dáng Đồng Ca, dung nhan tuyệt sắc của nàng, tự nhiên phóng
khoáng của, hiên ngang anh thư của nàng, nếu có thể sánh vai với nàng,
dắt tay ngao du giang hồ, làm một đôi thần tiên quyến lữ, đúng là việc
may mắn nhất đời hắn, nhưng thân phận của hắn lại không cho phép hắn có
loại tùy hứng này.
Tôn trưởng lão cười ha ha, “ Thật ra ngươi đã từng thành thân hay chưa
không quan trọng, hỏi cho có lệ vậy thôi! Chưa thành thân? Vừa đúng lúc. Đã thành thân? Vậy viết ngay một phong thư bỏ vợ.” Giọng điệu Tôn
trưởng lão vô cùng bá đạo.
Đoàn Thịnh phức tạp nhìn lão, im lặng.
“Chuyện này cứ quyết định như vậy, ngươi chờ làm tân lang đi!” Nói xong, Tôn trưởng lão muốn đứng lên đi.
“Ông lão, đợi đã…….! Thành thân là chuyện lớn trong đời, phải được
phụ mẫu đồng ý, chuyện này có thể chậm lại vài ngày, chờ ta viết một
phong thư báo với phụ mẫu ta đã, được không?”
Tôn trưởng lão biến sắc, dựng râu trợn mắt: “Ta thèm quan tâm phụ mẫu
ngươi có đồng ý hay không ?! Dù sao giờ ngươi đã ở đây, hôn sự này không thành cũng phải thành. Ngươi chờ làm tân lang đi !” nói xong phất tay
áo rời đi.
Những người Tôn trưởng lão phái đi cướp các ‘mỹ nam’ trong danh sách
cũng rất thuận lợi, không chờ bọn họ nói hết, các ‘mỹ nam’ đã tự nguyện
theo bọn họ lên núi.
Một là, đã quen mặt, bọn họ tuy là cướp, nhưng đã sớm hòa đồng với người dân. Hai là, các ‘mỹ nam’ cũng muốn đi thăm thử chỗ Đồng Ca ở, xem nơi
nàng lớn lên, chỉ vừa nghĩ đến có thể gần Đồng Ca thêm một chút, các ‘mỹ nam’ liền mở cờ trong bụng. Ba là, khi các ‘mỹ nam’ biết mình được vào
đội ‘Tướng công dự bị’ của Đồng Ca, càng thêm không kìm được vui sướng,
thiếu chút nữa đi tắm rửa dâng hương tạ ông trời ưu ái.
Trong danh sách, chỉ có một người hơi khó cướp, đó chính là Giang Tiểu Thủy.
Khi Vương Sơn tìm được Giang Tiểu Thủy thì hắn đang tắm tại một hồ nước
nhỏ trong thôn. Hắn thấy mấy người tới có vẻ hung hung vì thế nổi lên
xung đột.
Lúc Vương Sơn bị Giang Tiểu Thủy đánh cho bò lăn bò càng thì quyển sổ
trong ngực bị rơi ra, Giang Tiểu Thủy nhặt lên nhìn thấy tựa đề ‘Danh
sách mỹ nam’ bèn hứng thú lật xem, khi hắn nhìn thấy bản thân thì cực kỳ đắc ý, tiếp theo lại nhíu mày, rất không hài lòng nắm cổ áo Sơn Vuơng
hỏi: “ Ai vẽ đây?”
Vương Sơn gạt tay Giang Tiểu Thủy ra, vẻ mặt không sợ nói: “Ta vẽ.” làm cướp của núi Tấn Vân chút can đảm này vẫn phải có.
“A! Là người vẽ! Vừa đúng, ngươi xem chỗ này, chỗ này, chỗ này đều phải
sửa lại một chút, mắt vẽ không đủ lớn, mày không đủ đậm, dáng người
không đủ uy vũ, mau sửa lại cho ta !”
Vương Sơn hất cằm: “Không sửa, ta thuộc trường phái thoải mái.”
Giang Tiểu Thủy nhướng mày, cứng rắn nói: “Không được, người nhất định phải đổi thành trường phái tả thực cho ta.”
Vương Sơn khinh bỉ nhìn hắn một cái: “Trả tập tranh cho ta.” sau đó giật lại tập tranh trong tay Giang Tiểu Thủy, nói với các thủ hạ bị Giang
Tiểu Thủy đánh cho tan tác: “Chúng ta đi.”
“Vương đầu, chúng ta không cướp người này sao?” thủ hạ hỏi.
“Không, dù sao cũng là làm nền, thiếu một người chẳng sao.” Vuơng Sơn hầm hừ nói.
Bọn họ vừa đi đuợc hai bước, Giang Tiểu Thủy bỗng nhảy lên một cái, chắn trước mặt bọn họ.
“Nói, danh sách này để làm gì ?”
“Nói cho ngươi biết cũng không sao, đây là chuẩn bị cho đội ‘Tướng công
dự bị’ của Đồng Ca nhà chúng ta.” Vương Sơn khí phách nói.
“Cái gì? Đồng Ca? Đội ‘Tướng công dự bị ?” Tin tức này chuyển chuyển
trong đầu Giang Tiểu Thủy, chuyển chuyển xong lòng hắn như nở hoa.
Đột nhiên, hắn giống như một con chó bự nhảy về phía Vương Sơn: “Chờ một chút, ta đi với các ngươi !”