Đọc truyện Vừa Gặp Nương Tử Lầm Cả Đời – Chương 46: Tất cả đều vui vẻ
Đoàn Thịnh càng gần tới cung của Đoàn đế, bước chân càng chậm lại, hắn
xoay người ngăn Đoàn Ngọc Nhi, “Muội ở đây chờ, đừng vào tham gia náo
nhiệt!”
Đoàn Ngọc Nhi cười đùa, “Hoàng huynh sai rồi, nơi nào có náo nhiệt, nơi đó phải có muội chứ!”
Đoàn Thịnh nghiêm túc nói, “Ngọc Nhi, nghe lời!”
Đoàn Ngọc Nhi cúi đầu, “Được rồi! Muội sẽ ở bên ngoài chờ huynh!” nói
xong, bỗng cười một tiếng, “Hoàng huynh cố gắng lên, muội ủng hộ huynh!”
Đoàn Thịnh mỉm cười xoa đầu Đoàn Ngọc Nhi, sau đó xoay người bước nhanh vào trong.
Trong cung điện lộng lẫy rất yên tĩnh, Đoàn đế đang ngồi trên ghế dựa, đôi mắt mỏi mệt nhìn bức tranh trên tường.
Đoàn Thịnh hít một hơi thật sâu, bước tới bên cạnh Đoàn đế, vẻ mặt nhu hòa nói, “Phụ hoàng, nhi thần đã tới!”
Đoàn đế như có một chút sức sống, quay đầu nhìn Đoàn Thịnh, sau đó vỗ vỗ tay vịn, “Thịnh nhi, ngồi đi!”
Đoàn Thịnh ngồi vào bên cạnh Đoàn đế, trong trí nhớ của hắn, phụ hoàng
luôn cao ngạo và to lớn, tựa như chim ưng trên bầu trời, hoàn toàn không giống vẻ già nua trước mắt.
Đoàn đế thả tay Đoàn Thịnh ra, vuốt vuốt bụng mình vẻ mặt khổ sở.
“Phụ hoàng, lại đau sao?” Đoàn Thịnh ân cần hỏi.
Đoàn đế thở ra một hơi, cặp mắt vô hồn, “Thịnh nhi, biết hiện tại việc ta tiếc nuối nhất là gì không?”
Đoàn Thịnh nói, “Phụ hoàng yên tâm đi! Sẽ không có chuyện gì đâu, con
mới vừa nhận được tin bồ câu mang về, nói bọn họ đã tìm được Lam mạn ưu, đang trên đường trở lại, độc của phụ hoàng sẽ nhanh chóng được giải,
phụ hoàng sẽ khá lên rất nhanh!”
Đoàn đế cười khẽ, “Thịnh nhi, ta hi vọng trong lúc ta còn sống có thể nhìn thấy con của con!”
Đoàn Thịnh thầm vui mừng, “Phụ hoàng, hôm nay con vào cung là có tin tốt muốn nói cho phụ hoàng!”
Mắt Đoàn đế sáng lên, “Tin tốt gì?”
Đoàn Thịnh cười sáng lạn, “Phụ hoàng sắp làm gia gia!”
“Cái gì?’ Đoàn đế kích động nắm chặt tay Đoàn Thịnh.
Đoàn Thịnh trấn an nói, “Đồng Đồng mang thai!”
Vẻ mặt Đoàn đế hơi lo lắng, buông tay Đoàn Thịnh ra, “Con cháu hoàng gia có quan hệ đến giang sơn xã tắc, sao có thể do một nữ tướng cướp sinh
dưỡng.” nói xong, Đoàn đế trầm mặt xoay gười, đưa bức họa bên cạnh cho
Đoàn Thịnh.
Đoàn Thịnh biết Đoàn đế đưa cái gì, nhưng chỉ nhận lấy mà không mở ra,
sau đó giơ khối ngọc hình phượng hoàng rất sống động tới trước mặt Đoàn
đế, “Phụ hoàng biết vật này chứ?”
Đoàn đế run run nhận lấy, mắt bỗng sáng lên, “Đây là tín vật của hoàng tộc nước Phượng, Thịnh nhi, từ đâu mà con có nó?”
Đoàn Thịnh đáp, “Ba trăm năm trước, nước Phượng là nước lớn duy nhất ở
Trung Nguyên. Hai trăm năm trước, nước Phượng có thù trong giặc ngoài,
cộng thêm hoàng đế bất tài, mà bị gian thần làm phản, hoàng thất phải bỏ trốn. Các nước chư hầu bất mãn,hợp sức đánh dẹp tên phản thần, nhưng
người trong hoàng thất đã mất tích. Thời gian trôi qua, các chư hầu kia
dần dần làm chủ một phương, tự lập thành: nước Nam, nước Tề, nước Bắc,
nước Triệu. Mà con cháu hoàng thất nước Phượng, để lẩn trốn chiến loạn
cải tên đổi họ, phải đi làm cướp…….”
Đoàn đế nghe Đoàn Thịnh nói, dần hiểu ra, “Thịnh nhi, ý của con là, Đồng Ca có liên quan với hoàng thất nước Phượng?”
Đoàn Thịnh cười nói, “Rất có liên quan! Nàng là con cháu duy nhất còn
sót lại của hoàng thất nước Phượng, thân phận vô cùng tôn quý!”
Đoàn đế rũ mắt xuống, tính toán trong đầu, “Con có chứng cớ không?”
Đoàn Thịnh nói, “Khối ngọc phượng hoàng này chính là chứng cớ!” Đồng
thời, hắn lấy ra một quyển sách từ trong ngực, trên đó có hình một con
phượng hoàng dáng vẻ vô cùng cao ngạo, vừa nhìn đã biết không phải vật
tầm thường.
“Đây là quyển sách sử do con cháu hoàng thất nước Phượng ghi lại tất cả
từ khi vào rừng làm cướp.” Đoàn Thịnh đưa quyển sách cho Đoàn đế.
Ở lần đầu tiên hai người tiếp xúc thân mật, Đoàn Thịnh đã thấy Đồng Ca
đeo một bông tai ngọc trên cổ, bông tai được chế tác tinh xảo cao quý,
rất giống với vật của nước Phương mà hắn đã nhìn thấy trên quyển sách cổ ghi lại lịch sử nước Phượng ba trăm năm trước. Nên Đoàn Thịnh bắt đầu
quan sát sơn trại thử, hắn phát hiện, trong sơn trại từ những trang trí
rất nhỏ cũng đều liên quan đến nước Phượng, vì vậy hắn bỗng nổi lên nghi ngờ. Hắn đã từng hỏi Đồng Ca bông tai ngọc từ đâu mà có, nàng nói là do tổ tiên truyền lại, điều này càng làm hắn nghi ngờ hơn.
Trước khi về kinh, hắn tìm Tôn trưởng lão hỏi thẳng. Tôn trưởng lão đã
xác nhận nghi ngờ của hắn, và Tôn trưởng lão cũng có suy nghĩ giống hắn, hạnh phúc của Đồng Ca mới là điều quan trọng nhất. Nếu như Đoàn Thịnh
thành vua, Đồng Ca thành hoàng hậu, cũng xem như an ủi cho tổ tiên, nên
Tôn trưởng lão đưa quyển sách sử cho Đoàn Thịnh, hi vọng hắn sẽ đối xử
tốt với Đồng Ca, cho nàng một thân phận đường hoàng để được Đoàn đế tiếp nhận.
Vẻ mặt Đoàn đế phức tạp nhìn quyển sách, nói, “Con tính sao? Nói cho Đồng Ca biết thân phận thật?”
Vẻ mặt Đoàn Thịnh nặng nề, “Theo lý, chúng ta đều là thần tử của nàng.
Nhưng nước Phượng đã biến mất hai trăm năm, trong hai trăm năm này, dân
chúng bốn nước đều đã an cư lạc nghiệp, sống trong thái bình. Không thể
gộp bốn nước lại cho nàng được. Hơn nữa, một khi nói ra, sợ rằng những
kẻ có dã tâm sẽ tranh giành nàng, vì nàng mang tiếng là người đứng đầu
bốn nước, nàng là cớ tốt nhất để khôi phục lại nước Phượng, nếu vì vậy
dẫn đến chiến loạn, khiến dân chúng lầm than, thì thật không ổn!”
“Ừ, con nói rất có lý! Vậy ý con là?” Đoàn đế hỏi.
Đoàn Thịnh cười, “Trong mắt nhi thần, mặc kệ thân phận của nàng là gì,
cướp cũng được mà công chúa cũng vậy, nàng chính là thê tử của con, là
thê
tử duy nhất kiếp này. Trừ nàng, con không muốn ai khác! Xin phụ hoàng ân chuẩn!”
Đoàn đế hỏi tới, “Ý con là sẽ giấu giếm thân phận thật của Đồng Ca?”
Đoàn Thịnh gật đầu.
Đoàn đế thấy vậy vẻ mặt thả lỏng, “Được! Theo ý con! Cũng coi như ta tận trung với hoàng đế nước Phượng!”
“Cám ơn phụ hoàng!” Đoàn Thịnh không kìm được vui mừng.
Đoàn đế cũng cười, nắm tay Đoàn Thịnh nói: “Có dòng máu của nước Phượng, con cháu Đại Tề ta càng thêm tôn quý. Hi vọng lần này là con trai, như
vậy Đại Tề ta đã có người kế nghiệp.”
Đoàn Thịnh thấy bộ dáng của Đoàn đế như vậy, nói theo, “Phụ hoàng, thời
gian còn dài mà, chúng ta nhất định sẽ có rất nhiều rất nhiều tiểu hoàng tử!”
“Người đâu! Gọi Trần đại nhân đến đây!” đột nhiên Đoàn đế hô to lên.
“Ý phụ hoàng là?” Đoàn Thịnh vui mừng hỏi.
“Tìm ngày tốt, để thái tử Đại Tề ta cưới phi, không thể qua loa! Còn nữa, việc phong con làm thái tử cũng chuẩn bị luôn!”
Không khí vui mừng bao trùm khắp Đại Tề, Đoàn đế đã hết bệnh. (việc Đoàn đế bị trúng độc chỉ tuyên bố với bên ngoài là bị bệnh cần tĩnh dưỡng).
Đoàn Thịnh nhân hậu thông minh thay thế Đoàn Tác thô bạo quái đản làm
thái tử, là phúc của cả nước, của dân chúng. Đồng thời thái tử cưới Nữ
Sơn đại vương mà dân chúng kính yêu làm thái tử phi, càng được dân chúng ủng hộ.
Ngày cưới của thái tử, cả nước chung vui, tiếng nhạc vang trời, khách
nhiều không kể xiết, trong đó không thể thiếu các huynh đệ từ sơn trại
đến.
Lần này, rốt cuộc Đồng Ca chịu mặc áo cưới của nữ, trong xinh đẹp vẫn không mất hào khí, mê chết một đám người.
Lúc bái đường, tuy ngoài cửa phủ bị mọi người chen lấn đến mức nước cũng chảy không lọt, nhưng trong phủ nhờ có Đoàn đế nên không ai dám làm
loạn.
Tiếng chúc mừng vang mãi không dứt.
Còn Đồng Ca thì chỉ cảm thấy đầu rất nặng, mắt díp chặt, sáng sớm nay
mới giờ Dần nàng đã phải thức dậy trang điểm, nên giờ hết sức buồn ngủ,
Đoàn Thịnh thấy vậy, nhẹ nhàng cầm tay nàng, “Đồng Đồng, ráng thêm chút
nữa!”
Đồng Ca nắm lại tay hắn, Mặc dù cách một tầng khăn không thể thấy rõ mặt nàng, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được tình cảm của nàng.
Lúc hai người chuẩn bị bái thiên địa thì một giọng nói chen vào, “Đợi đã!”
Ai dám quấy rối trong ngày vui vủa thái tử?
Là ba người mặc trang phục nước khác.
“Đại Đại, đừng mà!” Người cầm đầu vốn đang duy trì hình tượng uy nghiêm
vừa thấy Đồng Ca lập tức thay đổi dạng, nhào tới bên cạnh nàng, nhưng đã bị Đoàn Thịnh chắn trước mặt.
Đồng Ca nghe thấy giọng nói này cũng rất vui mừng, nàng vén khăn phượng
lên, nói, “Giang Tiểu Thủy! Rốt cuộc ngươi cũng trở lại, ta còn tưởng
ngươi mất tích chứ?”
Giang Tiểu Thủy vui vẻ tiến lên, trước mặt mọi người hắn cũng không dám
làm quá, vẻ mặt nửa xin nửa buồn nói, “Đại Đại, vì muội, thế nào ta cũng phải trở lại!”
Đồng Ca nhìn quần áo của hắn từ trên xuống dưới, “Giang Tiểu Thủy, ngươi mặc trang phục nước Nam làm gì? Ôi, còn là từ tơ vàng tơ bạc nữa chứ,
ngươi phát tài rồi hả?”
Giang Tiểu Thủy cười khổ, “Đại Đại, việc này nói sau đi!”
“Đại Đại, muội chắc chắn phải gả cho hắn?”
Đồng Ca cười nói, “Vẻ mặt ngươi sao kỳ lạ vậy? Ta đã xác định từ sớm
rồi! Không phải ta và Thịnh đã thành thân ở sơn trại rồi sao?!”
Giang Tiểu Thủy nhìn Đồng Ca, “Đại Đại, nếu như không có Đoàn Thịnh, muội sẽ gả cho ta chứ?”
Đồng Ca cười, “Ta xem ngươi là huynh đệ!”
Giang Tiểu Thủy hít một hơi thật sâu, sau đó cười nói: “Đại Đại, chúc
muội hạnh phúc! Hạnh phúc của muội chính là hạnh phúc của ta!”
Nói xong Giang Tiểu Thủy xoay người về phía Đoàn Thịnh nói, “Nếu ngươi
đối xử với Đại Đại không tốt, ta nhất định không tiếc giá nào giành lại
muội ấy! Ta nhất định làm được!”
Đoàn Thịnh cười tự tin, “Ta sẽ không cho ngươi có cơ hội đó! Thất hoàng tử!”
“Thất hoàng tử?” Đồng Ca nhìn hai người hỏi.
Giang Tiểu Thụy nhìn Đồng Ca, “Thật ra ta là thất hoàng tử của nước Nam. Thật xin lỗi đã giấu muội bấy lâu, muội không trách ta chứ?”
Đồng Ca cười nói, “Ta sao lại trách ngươi?! Ta luôn thắc mắc không biết
ngươi làm sao có thể khiến nước Nam lui binh, thì ra là thất hoàng tử!
Hèn chi! May nhờ có ngươi, nếu không, không thể dẹp loạn nhanh vậy rồi!”
Giang Tiểu Thủy cười cười, nhìn Đồng Ca và Đoàn Thịnh, “Hai người giữ gìn sức khỏe!”
Nói xong, hắn sải bước đi.
“Đợi đã! Ngươi đi đâu đó?” Đồng Ca kêu lên.
“Nước Nam!” Giang Tiểu Thủy không quay đầu lại, hắn sợ quay đầu lại sẽ
chỉ càng đau lòng hơn, mặt khác, ở nước Nam còn có chuyện quan trọng
đang chờ hắn xử lý.
Chẳng biết lúc nào Đoàn Thịnh đã lặng lẽ nắm tay Đồng Ca.
Hai người nhìn theo bóng Giang Tiểu Thủy, sau đó nhìn nhau cười. Đoàn
Thịnh đội khăn phượng lại cho Đồng Ca, “Chúng ta tiếp tục bái đường!”
Đồng Ca và Đoàn Thịnh được dân chúng cả nước chúc phúc.
Chuyện về Đồng Ca được lan truyền rộng rãi trên phố, nàng rất được dân chúng kính yêu, trở thành truyền kỳ của Đại Tề.
Một nữ tướng cướp lại trở thành thái tử phi, tương lai sẽ là hoàng hậu! Quả thật trên đời chuyện gì cũng có khả năng xảy ra!
Hết