Đọc truyện Vừa Gặp Nương Tử Lầm Cả Đời – Chương 33: Nữ tử khắp kinh thành đều muốn
Đồng Ca bước nhanh lên trước: “Cô nương này, có phải bên trong có người khi dễ cô không? Cứ nói ra, ta sẽ giúp cô xử lý!”
Đúng lúc này, có mấy nam tử ngông nghênh tiến vào, bọn họ đẩy Đồng Ca ra, chận trước mặt ba nữ tử kia.
“Mỹ nhân, có uất ức gì cứ nói cho ca ca, ca ca sẽ giúp nàng giải quyết!” Một nam tử vẻ mặt dâm tà nói.
“Tên háo sắc, cút ngay!” Một nha hoàn tức giận quát, mấy tên này vừa nhìn đã biết không phải người tốt lành gì.
“Dữ quá! Nàng nói đi, mỹ nhân!” nam tử kia cứ đảo mắt trên người nàng kia, như hận không thể lập tức kéo nàng ta lên giường!
Minh Ngọc Chiếu ngẩng đầu liếc kẻ đó, vẻ mặt thản nhiên nói với nha hoàn: “Lục Bình, Lam Tâm, chúng ta đi!”
Một tên bước lên ngăn họ: “Ây ~ mỹ nhân, đừng xa cách như vậy chứ! Ca ca chỉ muốn giúp nàng, không có ý gì khác, chỉ muốn làm bằng hữu với nàng
thôi.”
Nha hoàn tên Lâm Tâm khinh miệt nhìn hắn, khinh bỉ cười: “Ngươi?! Cũng
không về soi gương thử mình có thân phận gì, cóc mà muốn ăn thịt thiên
nga!”
“Nha đầu, dám nói chuyện như vậy hả?! Công tử nhà ta là thế tử Nam
Vương, để mắt đến cô nương nhà ngươi là phúc ba đời của cô nương nhà
ngươi đó!” một nam tử cao to tiến lên nói.
Đoàn Lâm thầm giật mình, nhìn kỹ nam tử kia. Đất phong của Nam Vương ở
vùng biên giới xa xôi, chưa được hoàng thượng cho phép thì không thể vào cung, nhưng giờ thế tử Nam Vương xuất hiện ở kinh thành không biết là
vì chuyện gì?
“Thế tử Nam Vuơng thì tính gì? Biết chủ nhân của ta là ai không?” Lam Tâm lớn giọng nói.
“Ta thèm quản ngươi là ai? Mỹ nhân, hôm nay ta coi trọng ngươi, theo ta đi thôi!” thế tử Nam Vương rốt cuộc lộ ra mặt thật.
“Ngu xuẩn!” Minh Ngọc Chiếu bỏ lại một câu rồi nghiêng người bước đi.
“Hừ ~” thế tử đưa tay ra ngăn lại, cười tà nói: “Cô nương, ngoại trừ về
nhà với ta, nàng không đường khác để đi đâu! Hay là nàng muốn ta ôm?”
“Bốp, bốp, bốp” tiếng vỗ tay vang lên, tiếp theo làm một giọng nói trong trẻo, “Hôm nay đúng là được mở mang tầm mắt! Thì ra vô lại cưỡng đoạt
dân nữ là thế này đây!”
Bọn thế tử nhìn về phía người nói, thấy người nọ khuôn mặt tuấn tú, phong thái thản nhiên.
“Mặt trắng nhỏ từ đâu tới? Xen vào chuyện người khác làm gì?” một tên tùy tùng bên cạnh thế tử quát lên.
Thế tử trợn mắt nhìn tên tùy tùng một cái: “Thật không lễ phép, nơi này
có chỗ cho ngươi nói sao?” xong hắn nhe răng cười với Đồng Ca: “Người
làm không hiểu quy củ, thất lễ! Tại hạ Trần Tuấn, không biết công tử
xưng hô thế nào?” thế tử giương đôi mắt gian tà nhìn thẳng vào Đồng Ca,
chỉ còn thiếu chảy nước dãi.
Tùy tùng của Trần Tuấn nhìn nhau, biết thế tử đã nhìn trúng công tử này, vội cúi đầu chào.
Ánh mắt của Trần Tuấn khiến Đồng Ca vô cùng chán ghét, “Ta tên gì mắc mớ gì đến ngươi? Qua một bên chơi đi! Còn dám chọc ghẹo cô nương này, đừng trách ta không khách khí!”
“Ồ! Vị công tử này thật vô lễ, tại hạ dùng lễ đối xử, không ngờ công tử lại nói lời tàn nhẫn!”
Đồng Ca nhíu mày, nở nụ cười, “Dùng lời nói với ngươi đã là rất có lễ
rồi, còn bình thường ta đều trực tiếp dùng nắm đấm để giải quyết vấn
đề!”
Trần Tuấn xanh mặt, tiếp tục nhướng mày nói: “ A, thật sao? Ta cũng rất
thích dùng vũ lực để giải quyết vấn đề, không bằng chúng ta tìm một chỗ
để tỷ thí thử xem!”
Đồng Ca cười lạnh lắc đầu: “Ta đã từng thấy kẻ không sợ chết, nhưng chừa từng gặp kẻ lớn gan như ngươi, được, ta đồng ý!”
Đồng Ca vén tay áo lên, lộ ra làn da trắng nõn mịn màng, khiến Trần Tuấn suýt chảy nước miếng.
Đoàn Lâm không vui hừ một tiếng, tiến lên ngăn trước mặt Đồng Ca, nói với Minh Ngọc Chiếu: “Thái tử phi cát tường!”
“Thái tử phi ~~” Đoàn Lâm thành công dời sự chú ý lên Minh Ngọc Chiếu.
Đồng Ca co quắp miệng, nhìn chằm chằm Đoàn Lâm, “Cơm có thể ăn lung tung, nhưng kêu không thể kêu bậy à!”
“Đúng vậy!” Trần Tuấn phụ họa.
“Chủ nhân của ta đúng là thái tử phi!” Lam Tâm tức giận kêu lên.
Minh Ngọc Chiếu khổ sở nhìn Đoàn Lâm, nhớ ra hắn chính là tùy tùng thường đi theo Đoàn Thịnh.
“Ha ha ha! Thật khéo, người một nhà lại không biết nhau! Trần Tuấn lập tức cười nói.
“Đúng vậy, đúng vậy!” Đám lâu la bên người hắn lên tiếng phụ họa.
“Ôi, thái tử phi, không ngờ chúng ta là thân thích! Thật trùng hợp. Vừa
rồi có điều xúc phạm, xin hãy tha lỗi!” khả năng gió chiều nào theo
chiều đó của Trần Tuấn quả rất mạnh.
Minh Ngọc Chiếu thản nhiên nhìn hắn, không nói không cười.
“Thái tử phi, ngài phải về phủ sao? Để an toàn, ta phái người tiễn ngài về nha!” vẻ mặt Trần Tuấn rất cung kính.
Minh Ngọc Chiếu cười lạnh nói: “Không cần.”
Đúng lúc này, một đám thị vệ nhanh chóng chạy tới, hộ tống thái tử đang cỡi ngựa.
Minh Ngọc Chiếu nhìn thấy người tới, mặt khẽ biến.
Thái tử kia tung người xuống ngựa, đảo mắt qua, khi thấy Đồng Ca, hắn híp mắt đi thẳng qua bên này.
“Thái tử điện hạ!”
Một đám người nhanh chóng làm lễ.
Đồng Ca, Sở Mộ Hành, Giang Tiểu Thủy là người giang hồ, không liên quan
với người làm quan, nên đứng thẳng không làm lễ. Sở Mộ Hành chỉ khẽ gật
đầu ý chào.
Thái tử lạnh nhạt liếc Minh Ngọc Chiếu một cái, “Ái phi rất nhàn sao?!” giọng hắn lành lạnh, nghe không ra giận hay vui.
Đồng Ca quan sát thái tử, người này mặc áo đen dát vàng, lông mày hẹp
dài, ánh mắt tối tăm, trên người như bao phủ bởi một loại khí hắc ám.
Trong lúc Đồng Ca quan sát thái tử, đồng thời thái tử cũng nhìn nàng
không chớp mắt, bị thái tử nhìn như vậy khiến Đồng Ca thấy lạnh cả
người, cảm giác như đang bị một con rắn độc dòm ngó.
“Vừa rồi xảy ra chuyện gì?”
“Bẩm thái tử điện hạ, vừa rồi người này trêu chọc thái tử phi, may được
vị công tử kia giúp đỡ.” Lam Tâm trả lời. Lam Tâm là thị nữ tâm phúc của thái tử, được phái tới hầu hạ Minh Ngọc Chiếu.
Thái tử âm trầm liếc Trần Tuấn. Trần Tuấn lập tức tươi cười tiến lên:
“Thái tử điện hạ, hiểu lầm, toàn là hiểu lầm thôi! Vừa rồi tiểu vương
muốn vào xem hát, tình cờ gặp thái tử phi bước ra, thấy thái tử phi khóc nức nở, nên mới muốn giúp đỡ đưa về phủ, tuyệt không có ý chọc ghẹo,
xin thái tử hiểu cho!”
Thái tử lạnh nhạt nói: “Như thế, thật cảm ơn thế tử giúp đỡ !”
“Có thể vì thái tử và thái tử phi phục vụ là vinh hạnh của ta!” Trần Tuấn không hề khiêm tốn nói.
Thái tử có quắp miệng, ngoài cười nhưng trong không cười.
Đồng Ca cười lạnh một tiếng, dời mắt đi. Bên cạnh Sở Mộ Hành, chẳng biết từ lúc nào đã có một nam tử đang đứng, đang vui vẻ nhìn Đồng Ca.
“Hắn là ai?” Đồng Ca hỏi.
“Viện chủ của rạp hát.” Sở Mộ Hành đáp.
“Còn trẻ như vậy ?! Ta còn tưởng là ông lão chứ!” Đồng Ca nói.
“Tại sao?” Viện chủ nháy mắt cười nói.
“Vì ngươi thật cổ hủ! Đi xem hát còn bị chận ngoài cửa, kinh doanh mà vậy sao?”
Viện chủ cười nói: “Công tử nói rất đúng, vừa rồi người làm không biết,
giờ mời các vị vào! Một lát ta sẽ cho diễn một vở riêng phục vụ các vị!”
Đồng Ca phất tay một cái nói: “Không cần, ta phải đến miếu thắp nhanh xua điều xui đây!”
“Đại Đại, không phải muội muốn xem kịch sao? Không xem nữa à?” Giang Tiểu Thủy hỏi.
“Không xem, không có hứng nữa!” Đồng Ca trả lời, thái tử và thế tử gì kia khiến nàng ghê tởm quá rồi.
Mấy người trò chuyện tự nhiên, hoàn toàn gạt đám người thái tử sang một
bên. Đoàn Tác nhìn Đồng Ca, mỗi lần gặp nàng đều được thấy nhiều phong
thái khác nhau, hoặc oai hùng, hoặc quyến rũ, hoặc hoạt bát, lần nào
cũng khiến hắn kinh ngạc không thể dời mắt, âm u trong lòng hăns dần lan tràn, cô nương tốt đẹp như vậy phải ở trong phủ của hắn!
Một hồi vó ngựa dồn dập truyền đến, mấy người nhìn lại, thì ra là Đoàn
Thịnh, hắn vội vàng đến trước mặt Đồng Ca, thân mật kéo tay nàng: “Đồng
Đồng, chơi vui không?”
Đồng Ca vui vẻ cười, “Không tệ, kinh thành vừa lớn vừa nhộn nhịp, mỹ nhân lại nhiều, trên đường đi thu hoạch không ít trái tim!”
Đoàn Thịnh điểm ngón tay lên trán nàng: “Nàng nha! Cái tính dụ hoa dẫn bướm vẫn không chịu đổi!”
Đồng Ca cười đắc ý: “Hết cách! Trời cho mà! Ta muốn khiến tất cả nữ nhân trong kinh thành đều thích ta!”
“Không thể nào! Đại Đại, chẳng lẽ hai giới muội đều thích?” Giang Tiểu Thủy kinh ngạc nói.
Bởi vì Đồng Ca giả nam rất thành công, nên Giang Tiểu Thủy vừa nói ra,
người biết Đồng Ca là nữ đều hiểu, nhưng những người khác lại mờ mịt.
“Đi chết đi!” Đồng Ca đẩy Giang Tiểu Thủy ra.
“Đồng Đồng, sao lại nói vậy!” Đoàn Thịnh hỏi điều mà mọi người đều muốn biết.
Đồng Ca ngoắc ngoắc tay, Đoàn Thịnh nghe lời đưa đầu lại gần nàng: “Nghe nói, chàng là người mà tất cả các thiếu nữ trong kinh thành đều ao ước, ta làm cho bọn họ yêu thích ta, vậy thì họ sẽ không đi quấy rối chàng
nữa, như vậy ta sẽ tránh được rất nhiều phiền toái!”
Đoàn Thịnh cười gượng, lòng thầm nghĩ, nhưng như vậy hắn lại có thêm rất nhiều phiền toái, vốn đã lo lắng nàng bị nam nhân câu đi, giờ thì hay
rồi, còn phải coi chừng nữ nhân nữa!
Minh Ngọc Chiếu chăm chú nhìn Đoàn Thịnh, trong mắt che giấu đầy ghen
tỵ, dịu dàng của hắn không phải dành cho mình, tình yêu của hắn cũng
không phải mình, cưng chiều trong mắt hắn cũng không phải mình……..
Nghĩ đến những uất ức và nhục nhã của mình, lòng Minh Ngọc Chiếu dâng
lên chua xót……
Đoàn Tác nhìn chằm chằm nét mặt Minh Ngọc Chiếu, mắt càng tối tăm hơn…………