Bạn đang đọc Vừa Gặp Đã Thương Nhất Niệm Sơ Kiến FULL – Chương 185: Phiên Ngoại 20 Bố Ơi Mình Đi Đâu Thế 3
Thu đồ chơi của mấy đứa nhỏ xong thì cũng đã 11 giờ rưỡi.
Lúc này bên ngoài rất nóng, cũng đã đến giờ cơm trưa.
Tổ chương trình không muốn lãng phí thời gian, trực tiếp chọn hình thức rút thăm may rủi để chọn phòng ở.
Mỗi thăm tương ứng với một con số từ 1 đến 5, rút được số nào sẽ ở nhà số đó.
Rất nhanh trưởng thôn cũng đem ảnh 5 gian phòng kia cho mọi người xem.
Năm gian phòng kia điều kiện cũng không giống nhau.
Các bố nhất trí quyết định để các bạn nhỏ đi rút thăm.
Dù sao tuổi nhỏ không biết gì, rút được cái gì thì là cái đó đi.
Các bạn nhỏ rút xong liền cùng các bố đi tìm gian phòng kia.
Gian phòng mà cha con Chu Dục rút trúng trùng hợp lại cùng đường với cha con của Thẩm Vọng Tân.
Tiếu Tiếu liền ăn vạ trên người Thẩm Vọng Tân đòi bế, một khi đã bế cũng không chịu đi xuống.
Chu Dục “Tiếu Tiếu lại đây, bố ôm con được không?”
Tiếu Tiếu yên lặng mà ôm lấy cổ của Thẩm Vọng Tân.
Thẩm Vọng Tân cười nói “Không sao, cứ để tôi ôm con bé đi.”
Chu Dục cũng không biết làm gì mới được, ánh mắt anh dừng trên người Sơ Sơ.
Sơ Sơ cảm nhận được ánh mắt của Chu Dục liền ngẩng đầu nhìn Chu Dục.
“Sơ Sơ có mệt không? Chú bế con nhé?”
Sơ Sơ nghe vậy lập tức lắc đầu “Không cần, cháu tự đi được ạ.”
Đi bộ tầm mười phút thì bọn họ cũng tìm ra được hai gian phòng kia.
Bọn họ thế mà lại là hàng xóm của nhau.
Lúc đến cửa Tiếu Tiếu vẫn không chịu xuống, cuối cùng Chu Dục phải mạnh mẽ ôm con bé đi.
Tiếu Tiếu bị ép buộc ôm đi chân đá loạn không ngừng vào người cha con bé.
Thẩm Vọng Tân nhìn theo bật cười, duỗi tay sờ đầu Sơ Sơ.
Anh cầm lấy tay nhỏ của Sơ Sơ dắt thằng bé vào nhà “Đi thôi”
Sơ Sơ “Vâng” một tiếng, theo Thẩm Vọng Tân đi vào.
Chủ nhà của bọn họ là một cặp vợ chồng già.
Lúc vào cửa cha con họ chào hỏi đôi vợ chồng xong còn được bọn họ chỉ cho chỗ ở.
Cha con cảm ơn xong rồi mới đi sang hướng của gian phòng kia.
Phòng của cha con Thẩm Vọng Tân ở tầng hai, trang hoàng theo phong cách cổ.
Lúc bước lên thang sẽ kêu lên tiếng kẽo kẹt.
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
Không gian không tính là lớn nhưng lại sạch sẽ.
Trên giường còn có gối, gối ôm.
Trên bàn phía bên kia còn có một số vật phẩm là đồ của nhà tài trợ chương trình.
Bên ngoài còn có một cái ban công nhỏ.
Một lát sau nhân viên chương trình đã mang hành lý của bọn họ đưa đến trước cửa nhà.
Thẩm Vọng Tân nói cảm ơn với nhân viên sau đó mới mang hành lý về phòng.
“Sơ Sơ, con qua bên kia uống nước trước đi.
Bố đem hành lý sắp xếp xong chúng ta đi ăn cơm sau.”
Hôm nay là hôm đầu tiên bọn họ đến đây cho nên cơm trưa hôm nay sẽ do tổ chương trình chuẩn bị.
Từ buổi tối hôm nay cho đến mấy ngày sau nữa ngoại trừ bữa sáng.
bữa trưa và bữa chiều đều do bọn họ tự mình giải quyết.
Sơ Sơ uống nước xong tự mình rót một li nước khác đưa cho Thẩm Vọng Tân “Bố, uống nước đi.”
Thẩm Vọng Tân uống nước xong mới dắt Sơ Sơ ra ngoài.
Lúc vừa ra khỏi cửa trùng hợp lại gặp được cha con Chu Dục cũng vừa đi ra.
Tiếu Tiếu đang được Chu Dục ôm trong ngực nhìn thấy Thẩm Vọng Tân liền giãy giụa.
Chu Dục nói với con bé “Tiếu Tiếu ngoan.
Chú Thẩm vừa bế con lâu như thế để cho chú ấy nghỉ ngơi một lúc được không?”
Đôi lông mày nhỏ của Tiếu Tiếu nhíu lại, trầm mặc hai giây lúc này mới nói “Không gọi là chú, gọi là anh.”
Chu Dục liền sửa lại “Là chú.”
Tiếu Tiếu phản bác “Mẹ bảo ai đẹp trai đều phải gọi là anh”
– — D*, cười chết mất! Thật sự là một nhan khống!
– — haha không sai.
Đẹp trai thì gọi là anh!
– — Hằng ngày tôi đều cảm khái anh trai chúng ta tại sao lại đẹp trai như thế
– — Tôi là người qua đường chân chính bị nhan sắc đó quật thành fan!!!
…..
Thẩm Vọng Tâm dắt tay Sơ Sơ, Chu Dục ôm Tiếu Tiếu cùng đi đến nơi trưởng thôn đã thông báo trước đó.
Trên đường đi còn gặp được Tạ Nhất Phủ và Miên Miên.
Ba cặp cha con bọn họ cùng đi qua chỗ hẹn.
Hai cặp cha con Trương Tường và Lâm Giang đều đã đến và đang đợi bọn họ.
Nhìn thấy bọn họ đến liền vẫy tay “Mau đến đây ngồi.”
Mọi người đều ngồi xuống lúc này mới bắt đầu bữa trưa.
Các bạn nhỏ đều rất ngoan, không cần phải có người đút, các bạn nhỏ đều tự mình ăn.
Người lớn bên này vừa ăn vừa nói chuyện.
Lúc ăn cơm trưởng thôn ngồi cùng các bạn nhỏ hàn huyên vài câu.
Trưởng thôn hỏi Sơ Sơ “Sơ Sơ vì sao lại muốn tham gia chương trình? “
Sơ Sơ buông đũa nhìn về phía trưởng thôn, nghiêm túc trả lời “Kiếm tiền mua sữa bột ạ.”
Trưởng thôn cùng với các bố đều quay lại nhìn Sơ Sơ.
Kiếm tiền mua sữa bột?
Trưởng thôn cười nói “Sơ Sơ còn phải tự kiếm tiền mua sữa sao?”
Sơ Sơ lắc đầu “Không phải mua cho cháu, là mua cho em gái.”
– — ***! Cái gì cơ? Anh trai chúng ta đã có con gái rồi à?
– — Là tôi nghe lầm sao?
– — Chị Tinh Dã có thật à? Thật hay giả thế?
– — Kiếm tiền mua sữa bột cho em gái??? Em gái???
“Chúc mừng anh Thẩm!” Tạ Nhất Phủ vui vẻ nói.
Các bố cũng theo nhau lần lượt mà chúc mừng.
Thẩm Vọng Tân cười xua tay giải thích “Vẫn chưa có.
Chỉ là có kế hoạch thôi.”
“Như vậy à.
Có kế hoạch là tốt rồi.
Có thêm một đứa con gái đáng yêu rất tốt.” Người không có con gái – Lâm Giang nói.
Đao Đao lặng lẽ nhìn bố mình.
“Đúng thế, Sơ Sơ đáng yêu như thế em gái nhất định cũng sẽ không kém.” Trưởng thôn cười nói.
Đứa nhỏ Sơ Sơ này càng nhìn càng đẹp, sao lại có một đứa nhóc đẹp như thế.
Trưởng thôn hận mình chỉ có một đứa con trai, không có con gái.
Hay là xem xét sinh thêm một bé gái nhỉ? Kém năm tuổi cũng không phải là vấn đề gì lớn.
– — Trưởng thôn nói quá đúng! Thiếu gia thật sự quá đẹp!
– — Thật hận mẹ tôi, sao lại sinh tôi sớm thế!
– — Giá trị nhan sắc của thiếu gia thật sự cao! Sau này trưởng thành rồi còn có thể đẹp như thế nào nữa nhỉ?
– — ha ha ha ha nhìn thiếu gia có vẻ như không thích có người khen thằng bé xinh đẹp.
– — Một công chúa nhỏ thật cm* tuyệt vời!
“Anh Sơ Sơ xinh đẹp thật, nhưng Tiếu Tiếu thấy anh trai còn đẹp hơn rất nhiều lần.” Tiếu Tiếu nãy giờ vẫn vùi đầu ăn cơm đột nhiên nói.
Người lớn đều bị con bé chọc cười.
Trưởng thôn nói “Tiếu Tiếu con gọi Sơ Sơ là anh, như thế nào lại gọi bố của Sơ Sơ cũng là anh?”
Tiếu Tiếu nghiêng đầu hỏi “Tại sao lại không thể?”
“Bởi vì Sơ Sơ là con trai của thầy Thẩm.”
“Nhưng mà mẹ nói người nào đẹp trai thì gọi là anh.”
“Ha ha ha ha ha ha” Các bố đều không nhịn được mà cười.
Con nhóc này thật đáng yêu.
Giữa trưa trời rất nóng cho nên tổ chương trình cũng không sắp xếp hoạt động nào nữa.
Cơm nước xong mọi người lần lượt trở về nghỉ ngơi.
Thẩm Vọng Tân sắp xếp giường xong liền bảo Sơ Sơ “Mau lại đây nghỉ trưa.”
Sơ Sơ nghe lời đi qua, tự mình cởi giày leo lên giường nằm.
Sơ Sơ còn từ bên cạnh lấy ra một cái chăn nhỏ che bụng mình lại.
– — Hả? Chị em có thấy cái chăn bông này quen mắt không??
– — Để tôi xem nào.
Thật sự là có chút quen mắt.
Cái này không phải là set goods của trạm tỷ nhà chúng ta sao?
– — Chính là nó! Vừa rồi ở bên cạnh không chú ý đến.
Hơn nữa còn là trạm của hai người.
Phía trên là hình một nhà ba người.
– — Chị em phía trên biết quá nhiều rồi ha ha ha ha
– — Các vị trạm tỷ về sau nhất định phải chú ý đến chất lượng goods rồi ~ Bởi vì có thể bạn nhỏ sẽ dùng đến nó ~
– — (rep lầu trên) Thân làm một trạm tỷ, tôi đã nhớ rõ rồi
Phát sóng trực tiếp mở lại vào lúc 3 giờ chiều.
Lúc này Thẩm Vọng Tân đang giúp Sơ Sơ rửa mặt, sau mới dẫn Sơ Sơ đi ra ngoài.
Làng chài nhỏ lúc 3 giờ chiều mặt trời đang dần dần xuống.
Trưởng thôn tập hợp bọn họ ở một quảng trường nhỏ trong làng, mọi người lần lượt đến nơi.
Cặp cha con Tạ Nhất Phủ cùng Miên Miên là cặp cha con cuối cùng đến điểm hẹn.
Tạ Nhất Phủ nhìn thấy Thẩm Vọng Tân liền vội vàng ôm Miên Miên chạy đến “Anh Thẩm, chuyện này anh phải giúp em!”
Lúc này mọi người mới phát hiện có điểm không đúng.
Hốc mắt Miên Miên đã đỏ hồng, có vẻ như đã khóc.
Bím tóc xinh đẹp lúc trưa cũng không còn nữa mà mỗi bên một cao một thấp.
Tạ Nhất Phủ lúng túng nói “Lúc ngủ dậy tóc đã rối rồi, tôi giúp con bé buộc lại nhưng không có cách nào buộc lại như cũ.
Chỉ có thể được như vậy.” Nói xong liền nhìn Thẩm Vọng Tân với ánh mắt cầu cứu.
Các bố đang đứng ở đây cũng đồng cảm, Chu Dục mặc dù cũng có một đứa con gái nhưng Tiếu Tiếu để tóc ngắn không cần phải buộc tóc.
Mấy đứa trẻ còn lại đều là con trai, ngay cả bím tóc là gì cũng không biết.
Thẩm Vọng Tân cười duỗi tay kéo Miên Miên sang bên cạnh mình.
“Miên Miên có mang theo dây chun không?”
“Có, có mang theo.” Tạ Nhất Phủ rất nhanh từ trong túi lấy ra một túi dây chun.
“Thầy Thẩm sẽ thắt bím tóc sao?” Lâm Giang kinh ngạc hỏi.
“Trước kia trong chương trình Nhật kí tân hôn đã từng thấy thầy Thẩm giúp cô Tiểu Tô thắt bím tóc.”
“Chương trình kia tôi cũng đã xem, tôi làm chứng thầy Thẩm biết thắt bím tóc.” Trương Tường nói.
“Nhờ anh đấy.” Tạ Nhất Phủ chắp tay trước ngực nói với Thẩm Vọng Tân.
Thẩm Vọng Tân cười gỡ bím tóc của Miên Miên ra “Bím tóc lúc trước mẹ cháu thắt bác không nhớ rõ lắm.Bác thắt cho cháu kiểu khác được không.
Cũng rất đẹp, so với bố cháu nhất định sẽ đẹp hơn.”
Tạ Nhất Phủ cũng theo sau nói “Đúng thế.
Được không Miên Miên?”
Miên Miên gật đầu.
Thẩm Vọng Tân xoa nhẹ đỉnh đầu cô bé, bắt đầu thắt bím tóc cho cô bé.
– — ha ha ha ha cảnh tượng này cũng buồn cười quá đi.
Mấy người lớn đứng xung quanh xem anh trai chúng ta thắt bím tóc cho bạn nhỏ.
– — Tôi vẫn còn nhớ bím tóc anh trai thắt cho Tinh Tinh.
Thật sự là rất đẹp!
– — Động tác của anh trai chúng ta quá thuần thục
– — Cái này chắc là kiểu bò cạp?
Vài phút sau bím tóc bò cạp đã được thắt xong.
Mấy ông bố đứng đấy liền lần lượt khen “Rất đẹp đó, Miên Miên.”
Trưởng thôn cũng không biết từ nơi nào lấy ra một cái gương nhỏ đưa cho cô bé “Cháu nhìn xem.”
Sau khi xem xong Miên Miên cuối cùng cũng cười “Cảm ơn bác Thẩm, rất đẹp.
So với bố cháu đẹp hơn rất nhiều lần.”
Tạ Nhất Phủ thấy con gái cuối cùng cũng vui vẻ liền hùa theo nói “Đúng thế, bố thắt bím tóc thật xấu.
Không đẹp bằng bác Thẩm của con.”
Miên Miên ôm lấy đùi của Thẩm Vọng Tân, ngửa đầu nhìn anh “Bác Thẩm sau này mỗi ngày có thể giúp cháu buộc tóc được không?”
Thẩm Vọng Tân cười gật đầu “Đương nhiên là được.”.