Bạn đang đọc Vừa Gặp Đã Thương Nhất Niệm Sơ Kiến FULL – Chương 176: Phiên Ngoại 11 Nhật Ký Tân Hôn 2
Tục ngữ nói “nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến”, vừa mới nhắc đến Tô Tinh Dã, cô đã xuất hiện ở cầu thang.
Cô vừa mới rửa mặt xong còn chưa đi xuống lầu.
Vừa nhìn đã thấy một nhóm nhân viên công tác vội vàng ở phòng khách, nhân viên dưới lầu cũng rất nhanh phát hiện ra Tô Tinh Dã.
Cô vẫy tay chào bọn họ “Buổi sáng tốt lành.”
Nhóm nhân viên công tác “Buổi sáng tốt lành.”
Một màn vừa rồi cũng đã được Lý Từ quay lại.
– — *** nhan sắc này, đồ ngủ này!!! Còn có thể đẹp hơn nữa không?
– — Là áo ngủ đôi~ Vì cái gì mà lại ngọt như thế!!!
– — Nếu có thể cưới được một người như này tôi nằm mơ cùng có thể cười được
– — Đừng mơ mộng nữa, người ta là hoa đã có chủ rồi.
ngôn tình hài
Thẩm Vọng Tân nhìn Tô Tinh Dã vẫy tay gọi cô “Xuống đây, mau ăn sáng đi.”
Tô Tinh Dã nháy mắt tươi cười với anh, lập tức xuống lầu bước đến bên cạnh anh “Thơm quá đó”
Thẩm Vọng Tân nhìn cô ôn nhu nói “Anh chiên hai cái trứng gà xong chúng ta cùng nhau ăn sáng.”
“Được, vậy em múc cháo trước.”
“Được.”
– — Thật ngọt, hôm nay cũng thật ngọt!
– — Anh trai chúng ta đối với Tinh Tinh thật quá ôn nhu
– — Đây chính là tình yêu mà ta ao ước
– — Anh trai của chúng ta bình thường cũng đã là một người dịu dàng, ấm áp.
Nhưng tôi cảm thấy đối với Tinh Tinh sự dịu dàng này không giống nhau.
– — Đây rốt cuộc là tình yêu thần tiên gì thế?
Tô Tinh Dã múc một tô cháo đầy, nghiêng đầu nhìn Lý Từ đang quay cô hỏi “Mọi người đã ăn sáng chưa?”
– — Ai uy, câu này giống như đúc với câu của anh trai chúng ta vừa nãy
Lý Từ nghĩ thầm, thật không hổ là một đôi.
“Đã ăn rồi.” Lý Từ trả lời.
Tô Tinh Dã nghe xong mới gật đầu, tiếp tục múc cháo.
Cô đem hai chén cháo đặt trên bàn ăn, lúc sau Thẩm Vọng Tân lại bưng đến trứng gà đã chiên xong cùng với sữa bò.
Hay người thuần thục như thế mà hỗ trợ nhau có thể thấy đây hẳn là thói quen của bọn họ.
Lúc ăn xong bữa sáng nhóm nhân viên công tác cũng đã chuẩn bị xong thiết bị.
Sau khi Hồng Diệu ra lệnh, các cảnh liền chuyển đến phát sóng trực tiếp.
Thẩm Vọng Tân nhìn các nhân viên đang lắp camera ở tầng dưới, anh nói với Tô Tinh Dã “Tinh Tinh em có thể dẫn mọi người lên lầu trên để lắp camera không?”
Tô Tinh Dã gật đầu “Được, vậy em dẫn mọi người lên.”
“Được, vậy đi đi.”
Bởi vì tầng dưới đã lắp camera cho nên dù Lý Từ không ở đây vẫn sẽ có cảnh phát sóng trực tiếp của Thẩm Vọng Tân.
Cho nên Lý Từ đi cùng Hồng Diệu theo Tô Tinh Dã lên lầu.
Trên lầu nhà bọn họ có 5 phòng, bỏ đi một gian phòng cho khách và một phòng nhỏ là không lắp camera.
Còn lại các phòng gồm phòng ngủ chính, phòng làm việc và phòng tập nhảy đều sẽ lắp.
Khi nhân viên chương trình đang lắp camera ở hành lang Tô Tinh Dã dẫn bọn họ vào thăm phòng làm việc của mình.
Phòng làm việc rất ngăn nắp có treo một số tác phẩm.
Nhưng bắt mắt nhất vẫn là tác phẩm của thầy Tào Mô.
Lý Từ tuy không am hiểu tranh chữ lắm nhưng cũng biết thầy Tào Mô là ai.
Nói đến Tào Mô thì có không ít người muốn sở hữu tranh chữ của ông ấy.
Nhất là bức này, hiện tại bức tranh này còn được treo ở thư phòng nhà của Tô Tinh Dã bọn họ cũng hoài nghi đây có phải là đồ dỏm hay không.
Tô Tinh Dã thấy tầm mắt của Lý Từ dừng ở bức tranh liền nói “Đây là quà mà ông ngoại tặng tôi nhân dịp năm mới.
Rất đẹp phải không?”
– — Cô gái ngốc, đây không phải là vấn đề đẹp xấu.
Đây là tiền đó!
– — Hình như bức tranh này có giá trị 7 chữ số? Là tôi không xứng với nó
– — Ông ngoại nhà họ Thẩm thực sự thích Tinh Tinh.
Nếu không thì sao lại tặng món quà quý giá như thế
– — Ông ngoại của người khác thật làm tôi muốn khóc.
Từ phòng làm việc đi ra sát bên chính là phòng tập nhảy, phòng tập nhảy cũng không khác phòng tập nhảy bình thường là ba.
Trước sau đều là gương, loa đặt phía trước.
Trên tường còn treo mấy khung ảnh.
Là ảnh của Tô Tinh Dã và Thẩm Vọng Tân, có ảnh của riêng bọn họ, cũng có ảnh hợp tác của bọn họ trong và.
“Mấy tấm ảnh này của Thầy Thẩm hình như đã được chụp rất lâu trước đây?” Lý Từ hỏi.
Tô Tinh Dã cười gật đầu, chỉ vào một bức tranh trong đó nói “Đúng vậy, là lúc anh ấy 23 tuổi.
Lúc này là buổi biểu diễn của anh ấy ở Nam Kinh, bức này là tôi đã chụp.”
Lý Từ sửng sốt, nhưng rất nhanh cũng phản ứng lại “Là cô đã chụp sao? Lúc ấy cô có đi đến buổi nhạc hội à?”
“Có đi, cùng với bạn cùng phòng đi.”
Chuyện đó đã là chuyện của 7 năm trước rồi, Thẩm Vọng Tân lúc đó 23 tuổi, còn cô vừa đúng lúc quay xong bộ phim.
Nhìn mấy tấm ảnh kia, cô chớp chớp mắt lại lễ phép tươi cười với mọi người.
Cô chỉ sang bức ảnh khác để lảng tránh chuyện này “Nào tới đây xem bức ảnh này đi”
– — Cười chết mất, anh quay phim này thật là hóng hớt đấy
– — Mọi người đều biết, Tinh Tinh chính là fan độc duy của anh trai chúng ta haha
– — Buổi biểu diễn kia của anh trai bảy năm trước tôi cũng đi!
– — Bức ảnh này là do Tinh Tinh chụp à? Hèn gì chưa từng thấy.
….
Từ phòng tập nhảy đi ra liền thấy Thẩm Vọng Tân đang đi về phía này.
Thẩm Vọng Tân duỗi tay ôm lấy eo Tô Tinh Dã như thói quen hỏi cô “Đang xem cái gì thế?”
“Đi xem phòng làm việc và phòng tập nhảy của chúng ta.”
– — Cái ôm này như một thói quen nhỉ? Thật tự nhiên
– — Mẹ ơi, tại sao tôi lại tự đi tìm ngược vào sáng sớm thế này?
– — Tôi cũng muốn ôm eo chị tôi
– — Mau mau mau! Tôi muốn xem phòng ngủ của anh trai chúng tôi!
– — Tôi cũng muốn xemm
Lý Từ nhìn dòng bình luận rồi nói “Thầy Thẩm, cô Tô chúng tôi bên này đều đã lắp xong camera rồi.” Bây giờ đến phòng ngủ rồi nhỉ?
Thẩm Vọng Tân cười nói “Chúng ta đi sang phòng ngủ xem coi.”
Lý Từ gật đầu “Được”.
Lúc vào phòng ngủ mục bình luận của phát sóng trực tiếp ngay lập tức bị spam.
Phòng ngủ có cửa sổ sát đất, thiết kế theo kiểu kiến trúc Pháp.
Màn rèm kéo ra ánh nắng ấm áp từ ngoài cửa sổ liền chiếu vào phòng.
Ga giường ngủ màu xám bạc, trên đầu giường là ảnh cưới của bọn họ.
Bên cạnh giường là bàn trang điểm, ở trên bàn có rất nhiều chai lọ.
Ban công phía ngoài còn trồng cây xanh, hoa tươi.
– — Cuộc sống này thực sự tựa thần tiên
– — Tôi thừa nhận khi tôi nhìn thấy cái này tôi đã ghen tị
– — Từ cách tranh trí nhà cửa liền mang cho tôi cảm giác ấm áp
***
Sau khi lắp xong camera, nếu như không có tình huống đặc biệt nào phát sinh nhân viên chương trình chỉ cần ở sau màn hình điều chỉnh camera và cảnh quay của bọn họ.
Hôm nay Tô Tinh Dã và Thẩm Vọng Tân không có công việc gì, buổi sáng hỗ trợ nhân viên chương trình lắp camera.
Giữa trưa vẫn là Thẩm Vọng Tân xuống bếp làm bữa trưa.
Hai người ăn xong cơm trưa liền ngồi nghỉ ở sô pha phòng khách.
Thẩm Vọng Tân mang theo tai nghe và Ipad để chơi game, Tô Tinh Dã xếp bằng ngồi trên thảm đánh dấu kịch bản.
Dương Vân vừa mới nhận cho cô một bộ phim truyền hình, chờ chương trình này của bọn họ kết thúc thì cô cũng sẽ tiến tổ phim quay phim.
Nắng buổi chiều rất đẹp, chiếu qua cửa kính nhà bọn họ.
Ánh nắng không chút chói mắt, rất ấm áp.
Bọn họ cứ như thế ngồi bên cạnh nhau, làm việc của chính mình, tựa như một bức tranh vậy.
Tô Tinh Tinh Dã không biết khi nào đã có thói quen cắn đầu bút.
Lúc đánh dấu kịch bản cô không tự chủ được mà đưa đầu bút lên miệng cắn, còn chưa kịp cắn đã nghe Thẩm Vọng Tân từ phía sau nói “Không được cắn đầu bút nữa, dơ lắm.”
Thẩm Vọng Tân còn chả ngẩng đầu nhìn sang cũng biết cô đang làm gì, cái này là kiểu tâm linh tương thông gì đây?
Tô Tinh Dã nghe xong, hậm hực nhả đầu bút ra.
Ỷ anh không thấy mà nhăn mặt khó chịu.
Người nọ lại nói “Đừng có tỏ ra bất mãn với anh.”
Tô Tinh Dã nghiêng đầu sang cãi lại “Em không có.”
Thẩm Vọng Tân vẫn đang chơi game như cũ “Thật không có à?”
“Thật sự không có.” Cô lớn tiếng nói.
“Vậy có dám đi xem lại đoạn ghi hình vừa rồi không?” Anh hỏi
Tô Tinh Dã nháy mắt, khẩn trương.
Vừa rồi rất tự tin bây giờ lại yên lặng.
Thẩm Vọng Tân ngẩng đầu nhìn cô một cái, nhướng mày.
Tô Tinh Dã dứt khoát bỏ kịch bản trên tay xuống, đứng dậy đi qua bên cạnh anh nói lảng sang chuyện khác “Chơi rất vui sao?”
– — haha haha haha hai người này cũng quá đáng yêu đi!
– — Không cần xem lại đâu, tôi làm chứng cô ấy có cắn
– — Anh chúng ta đối với Tinh Tinh rõ như lòng bàn tay
– — Năng lực chuyển đề tài này thật là 666[*]
*666 có phiên âm là /liu liu liu/, là một ngôn ngữ mạng ở Trung có nghĩa là lợi hại
Thẩm Vọng Tân cười, kéo cô đến bên cạnh, ôm cô ngồi trong lòng ngực mình.
Đôi tay ôm lấy eo cô, cằm đặt trên vai cô.
Tay vẫn chơi game như cũ “Vui lắm, muốn chơi thử không?”
“Chỉ là em chơi quá tệ.”
“Không sao, tuỳ tiện chơi đi.”
Trò mà Thẩm Vọng Tân chơi là “Hoà bình tinh anh”, cách gọi khác là “ăn gà”.
*tên gọi khác của PUBG ở Trung Quốc Đại Lục
“Anh cầm cho, em chơi đi.”
Tô Tinh Dã nghĩ một lúc, vậy thì chơi một chút đi.
Vì thế Thẩm Vọng Tân cầm Ipad, cô thao tác tay trên màn hình.
“Trong phòng có người, bắn hắn đi.”
“Ở đâu, ở đâu cơ?”
“35 độ hướng Đông Nam, mặc bộ đồ màu đỏ, bên cạnh cửa sổ.”
Tô Tinh Dã theo phương hướng mà anh chỉ mà hướng sang xem, quả nhiên thấy một cái đầu người đang ở đó.
Cô nhắm chuẩn hắn “bang bang” mấy tiếng.
Không đánh tới được hắn còn làm cho vị trí của mình bị lộ.
Người kia bắn sang đây mấy phát, Tô Tinh Dã sợ hãi kêu một tiếng.
Cô nhất nút để cho mình nằm sắp xuống, giấu mình trong bụi cỏ.
Thẩm Vọng Tân xem không khỏi nở nụ cười.
Bởi vì anh gối đầu lên vai cô cho nên khi anh cười cô liền cảm nhận được.
Tô Tinh Dã bị anh cười hai tai đều đỏ “Đều do súng không tốt”.
Thẩm Vọng Tân lại cười “Đúng đúng đều do súng không tốt.
Cây K98 này dùng không tốt chút nào.”
Tô Tinh Dã “…”
Lúc hai người bọn họ đang nói chuyện thì tiếng súng từ phía sau truyền đến.
Trực tiếp kết liễu tên vừa rồi.
Trên màn mình lập tức chuyển thành “Winner Winner Chicken Dinner”.
“Người anh em cậu sao thế? Bị người ta đánh thảm như thế.
Lúc nãy đâu có như thế.”
Thẩm Vọng Tân liền nói “Xin lỗi, vừa rồi mèo con nhà tôi chơi.”
Tô Tinh Dã trừng mắt nghiêng đầu nhìn anh “???”
Thẩm Vọng Tân cười nhéo má cô.
“***? Mèo nhà các người còn biết chơi game à?” Giọng nói của người nọ truyền đến.
Thẩm Vọng Tân “Ừ” một tiếng.
“Mèo nhà tôi rất lợi hại đó.”
– — haha haha haha cứu mạng, buồn cười quá đi.
– — Cái này là kiểu vợ chồng gì đây haha
– — Động tác nằm xuống của Tinh Tinh rất thuần thục
– — Mèo con haha, thật là sủng nịnh
– — Tô Tinh Dã: Anh nói ai là mèo con???
– — Quá hâm mộ người anh em được chơi cùng rồi.