Vừa Gặp Đã Thương Nhất Niệm Sơ Kiến

Chương 153: Không Mua


Bạn đang đọc Vừa Gặp Đã Thương Nhất Niệm Sơ Kiến FULL – Chương 153: Không Mua


Lúc nghe Đồ Điềm nói Tô Tinh Dã quay đầu nhìn sang phía bàn của mấy cô gái kia.

Quả thật họ đang nhìn bàn bên này của cô.

Lúc cô nhìn sang bọn họ đều căng thẳng, cậu đẩy tớ tớ đẩy cậu.

Bọn họ cũng không dám tiến lại gần phía bên này.

Tô Tinh Dã hướng bọn họ gật đầu, mấy cô gái nhìn thấy Tô Tinh Dã đáp lại bọn họ sửng sốt vài giây, vẻ mặt không thể tin được.

Lúc Tô Tinh Dã xoay người lại vừa lúc đồ ăn của cô và Đồ Điềm đã được đưa lên.

Mùi đồ ăn thơm nức mũi.

Đồ Điềm không nhịn được mà nuốt nước miếng “Thơm quá.”
Tô Tinh Dã ngước nhìn cô, cười cười gắp miếng thịt sang đĩa của cô “Ăn đi.”
“Chị Tinh Dã đối với em thật tốt, thực sự rất giống chị họ của em.”
Tô Tinh Dã chỉ cười với cô.

Đồ Điềm nuốt miếng thịt xong nói “Chị ấy là người chị đối tốt với em nhất.

Dì bảo có lẽ chị ấy sắp trở về nước rồi.”
“Vậy em bây giờ đang rất vui vẻ rồi.”
“Đúng thế, em rất vui.”
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, ăn xong lại lấy túi xách cùng nhau rời đi.

Tiểu Thuần cùng trợ lí của Đồ Điềm đã giúp bọn họ gọi một chiếc xe taxi đưa hai người trở về khách sạn.

Dù sao thì cả hai đều đi cùng nhau về khách sạn, cũng không cần phiền toái gọi hai chiếc xe làm gì.

Lúc quay phim bình thường đều là 11h mới có thể kết thúc công việc mà hôm nay thật khó mới có thể sớm kết thúc công việc.

Cô cũng biết Thẩm Vọng Tân lúc này còn đang quay phim ở bên kia cho nên về khách sạn cô đi tắm liền lên giường nghỉ ngơi.

Tính ra thì hôm nay là ngày ngủ sớm nhất trong tháng nay của cô.

Nội dung phim càng đến đoạn mấu chốt, bầu không khí quay phim hai ngày trước còn nhẹ nhàng bây giờ lại dần trở nên căng thẳng hơn.

Đồ Điềm đóng vai Lạc Cần cũng từ từ mà nhập vai diễn, cả người cô đều có chút mệt mỏi.

Lúc kết thúc quay phim Tô Tinh Dã đều sẽ mang cô đi ăn chút đồ ngon để thả lỏng.

Rất nhanh sau đó giai đoạn gian nan nhất cũng qua đi, Đồ Điềm cũng kết thúc cảnh quay cuối.

Lúc này tâm trạng của cô mới thực sự được thả lỏng.


Tô Tinh Dã cố ý chuẩn bị cho Đồ Điềm một bó hoa.

Cô vui vẻ ôm bó hoa chụp ảnh kỉ niệm.

Lúc chụp ảnh ánh mắt Đồ Điềm lại đột nhiên rơi xuống trợ lý bên cạnh cô.

Cô gái đứng bên cạnh trợ lý nhìn Đồ Điềm vẫy tay cười, quơ qươ bó hoa trên tay cô.

Đồ Điềm vừa kinh ngạc lại vui mừng chạy nhanh sang bên kia.

“Chị.”
….

Lúc Tô Tinh Dã quay phim mơ hồ cảm giác có người đang nhìn mình.

Tuy nói cô là diễn viên, lúc đóng phim cũng khó tránh có người vây xem nhưng cô cảm giác được ánh mắt này và ánh mắt trước đây vây xem không giống nhau.

Dù sao cô cũng cố phớt lờ nó đi mà chuyên tâm quay phim.

“Cắt! Qua.” Phó đạo diễn dùng loa hô:
Đồ Điềm đi qua đưa cho Tô Tinh Dã một chai nước khoáng.

Lúc chạy đến trước mặt cô còn vặn chai nước ra mới đưa cho cô “Chị Tinh Dã, hoa của chị tặng em rất thích.”
Tô Tinh Dã cười nói “Em thích là tốt rồi.

Không phải hôm nay trở về Bắc Kinh sao? Sao vẫn còn chưa đi?”
“Em muốn đợi chị quay xong, chào chị rồi mới đi.”
Tô Tinh Dã cười xoa xoa đầu cô.

Đồ Điềm nắm lấy tay của Tô Tinh Dã, nói “Đúng rồi, chị Tinh Dã.

Em giới thiệu một người với chị.”
Tô Tinh Dã đi theo Đồ Điềm lúc này mới chú ý đến cô gái đang đứng bên cạnh trợ lý của Đồ Điềm.

Khuôn mặt cô gái kia thanh tú, bộ quần áo màu xanh nước biển rất tôn da của cô.

Mặc dù chưa đến gần nhưng cô biết người đó chính là người mà Đồ Điềm muốn giới thiệu cho cô.

Vì vậy cô gật đầu và mỉm cười với cô ấy.

“Xin chào, tôi tên là Thư Nguyệt.” Thư Nguyệt chủ động vươn tay ra.

Tô Tinh Dã nhìn bàn tay mảnh khảnh của cô cũng nhẹ nhàng nắm lấy “Tôi là Tô Tinh Dã.”

Lúc Đồ Điềm đóng máy rời đi, đoàn phim trở lại Hoành Điếm quay phim.

Quay phim gần 4 tháng cuối cùng cũng chính thức đóng máy.


Buổi lễ liên hoan đóng máy tổ chức ở Bắc Kinh.

Các diễn viên từng người liền trở về Bắc Kinh.

Tô Tinh Dã vốn là muốn đi thăm ban, nhưng lúc nói với Thẩm Vọng Tân lại bị anh từ chối, chỉ vì bên kia quay phim thực sự rất bận.

Hơn nữa bọn họ đã dời vào vùng núi quay phim, di chuyển tương đối khó khăn.

Tô Tinh Dã không phiền nhưng anh để ý.

Cô vừa đóng máy nhất định cũng rất mệt mỏi, đường lên núi lại xóc nảy, anh không nỡ để cô đến đây.

Tô Tinh Dã cũng không lay chuyển được anh, cũng không muốn đem thêm phiền toái đến cho anh.

Cô liền ngoan ngoãn theo Tiểu Thuần trở về Bắc Kinh.

Lúc trở về Bắc Kinh Dương Vân thấy Tô Tinh Dã đã gầy đi rất nhiều, liền đẩy hết thông cáo lại muốn cho cô nghỉ ngơi thật tốt.

Vừa lúc mẹ Thẩm cũng nghỉ phép ở nhà cho nên liền gọi Tô Tinh Dã sang.

Mẹ Thẩm mỗi ngày đều làm rất nhiều món ngon cho Tô Tinh Dã.

Buối sáng cô cùng mẹ Thẩm đi chợ mua đồ ăn, giữa trưa cùng ông cụ Thẩm luyện thư pháp, buổi tối lại tụ họp ở phòng khách cùng ba Thẩm chơi cờ vây.

Sinh hoạt như này thực sự làm Tô Tinh Dã cảm thấy tràn ngập ấm áp.

Cô thường sẽ gởi video của Thẩm Vọng Tân, cho anh xem hôm nay dì làm món gì ngon cho cô ăn, ông đã dạy cô cái gì, cùng với bác chơi cờ thắng vân vân.

Tuy rằng cô biết tín hiệu bên kai không tốt, không biết có thể gởi đến nơi được không nhưng cũng không ngừng gởi cho anh video hàng ngày của cô.

Một ngày như bao ngày khác, Tô Tinh Dã uống cốc sữa bò nóng mà mẹ Thẩm đưa cho cô.

Lúc đi bà còn dặn dò “Gần đây thời tiết thay đổi, buổi tối bật điều hoà cao một chút,”
Tô Tinh Dã ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.


Lúc vào núi quay phim tương đối vất vả, lúc kết thúc cảnh quay vào giữa trưa Đường Viên chạy đến nói với Thẩm Vọng Tân “Anh Thẩm …”
Thẩm Vọng Tân nhìn Đường Viên do dự hỏi “Làm sao thế?”
“Anh Thẩm có người đến thăm anh.”
Thẩm Vọng Tân đầu tiên nghĩ là Tô Tinh Dã nhưng nếu là Tô Tinh Dã Đường Viên cũng sẽ không có biểu hiện thế này “Là ai thế?”
“Không quen biết.”
Thẩm Vọng Tân nhíu mày “Người đang ở đâu?”
“Ở trong lều nghỉ ngơi của chúng ta.”

Thẩm Vọng Tân nhấc chân hướng đến lều nghỉ.

Đường Viên thấy thế cũng chạy theo anh.

Lúc còn chưa đến gần Thẩm Vọng Tân đã thấy người kia, người kia cũng thấy được anh đang đến lập tức vẫy tay.

Thẩm Vọng Tân nhìn cô có chút quen mắt nhưng nhất thời không nhớ là ai.

Cô gái kia trên mặt còn tươi cười nói “Thẩm Vọng Tân!”
Thẩm Vọng Tân nhìn cô hỏi “Cô là?”
Nét cười trên mặt cô nháy mắt cứng đờ “Sao anh lại quên mất em là ai?”
“Tôi thực sự không quen cô, mời cô trở về.”
“Thư Nguyệt, em là Thư Nguyệt.

Em đã trở về rồi.”
Đoàn làm phim đều biết Thẩm Vọng Tân đã có bạn gái là Tô Tinh Dã, cùng nhau ở chung lâu như thế bọn họ đương nhiên biết Thẩm Vọng Tân là người như thế nào.

Dù như thế bọn họ vẫn không kìm được mà nhìn sang phía bên kia.

Bước chân Thẩm Vọng Tân ngừng lại “Hoá ra là tiểu thư sao.”
Thư Nguyệt cười nói “Có phải không nghĩ đến là em không.”
“Nếu tiểu thư không có việc gì vậy trở về đi thôi.”
Cho dù mấy năm không gặp thái độ của Thẩm Vọng Tân đối với cô vẫn trước sau không đổi, đều rất lãnh đạm.

Nhưng cô ở nước ngoài mấy năm ròng trong lòng đều chỉ có anh.

Cô tiến một bước hướng gần đên anh “Đã mấy năm không gặp, anh cũng không có gì muốn nói với em sao?”
Thẩm Vọng Tân lui về phía sau vài bước “Cũng không có gì cần thiết để nói.

Nếu như cô muốn vậy thì tôi chúc cô hạnh phúc vậy.” Nói xong cũng không để ý đến khuôn mặt khó coi của Thư Nguyệt nghiêng đầu nhìn về phía Đường Viên “Tiểu Viên tìm người đưa tiểu thư xuống núi đi.”
Thình lình bị nhắc đến, Đường Viên lập tức trả lời “Được ạ.”
“Tiểu thư mời cô đi theo tôi.

Trời tối rồi đường xuống núi sẽ không dễ đi đâu.”
Chuyện này cứ như thế mà qua, đoàn phim cũng có người trộm mà bàn tán.

Đúng là hoa rơi cố ý nước chảy vô tình, thái độ của Thẩm Vọng Tân đối với người kia quá mức lạnh nhạt.

So với ngày thường đối đãi với các nữ diễn viên cùng nhân viên nữ ở đoàn phim lại là vừa xa cách lại ôn hoà.

Quả nhiên chỉ có khi cùng với cô Tô gọi điện thoại hay nhắn tin mới lộ ra sự dịu dàng hiếm thấy kia.

Bởi vì ngày mai có một cái hoạt động cho nên lúc kết thúc công việc Thẩm Vọng Tân ngồi xe suốt đêm mà xuống núi.

Lúc nhắm mắt lại nghỉ ngơi Thẩm Vọng Tân lại nghe Đường Viên bên cạnh gọi “Anh Thẩm ….”
Thẩm Vọng Tân mở mắt hỏi “Sao thế?”
Đường Viên đưa di động cho anh “Bọn chó săn gởi tin cho em.”
Thẩm Vọng Tân nhìn ảnh chụp ngồi thẳng lên, nhăn mày “Hắn muốn cái gì?”
Đường Viên nuốt nước miếng “Tiền.”
“Bao nhiêu?”
Đường Viên dùng tay đưa ra một số.

Thẩm Vọng Tân hạ đuôi lông mày, thật đúng là dám ra giá mà.


“Anh Thẩm, mua không?”
“Không mua.”
“Hả?”
“Nói hắn, chỉ cần hắn đăng liền chờ thư của luật sự đi.”
Đường Viên nhìn ánh mắt sắc bén của Thẩm Vọng Tân cũng không dám nói lời nói.

Đem lời của Thẩm Vọng Tân gởi lại cho tên kia.

Đợi một lát bên kia cũng không có hồi âm lại.

…..

Tô Tinh Dã ở nhà họ Thẩm một tuần, lúc này Tiểu Thuần mới lại bên này đón cô.

Tuy rằng không có vào đoàn phim nhưng vẫn còn một số hoạt động cần tham gia.

Cùng với mẹ Thẩm ăn sáng xong liền phải lưu luyến mà rời đi.

Trên đường trở về hai người đều ôm điện thoại xem, Tiểu Thuần cũng không biết nhìn thấy gì đột nhiên sắc mặt biến đổi.

Cô nắm chặt điện thoại, điện thoại trong tay không cẩn thận rớt xuống.

Tô Tinh Dã khom lưng duỗi tay nhặt di động giúp cô.

Tiểu Thuần buộc miệng hô “Em tự mình nhặt!”
Chỉ là đã muộn rồi, Tô Tinh Dã nhạt điện thoại lên đưa đến cho cô “Em làm sao vậy?”
Nhưng nói xong cô lại lơ đãng nhìn thấy màn hình điện thoại của Tiểu Thuần.

Trên màn hình là bức ảnh chụp lén, trên đó là hình ảnh của một nam một nữ đang nói gì đó, người nam lộ sườn mặt kia là Thẩm Vọng Tân.

Mà cô gái kia cô cũng quen biết, dường như đã gặp nhau ở nơi nào đó rồi nhưng nhất thời lại không nghĩ ra.

Tiểu Thuần nhấp môi nhìn cô “Chị Tinh Dã …”
“Chuyện này là như thế nào?” Tô Tinh Dã hỏi.

“Là bọn chó săn đăng, nói là ở trường quay của anh Thẩm chụp được.”
“Cho nên là?” Tô Tinh Dã tiếp tục hỏi.

Tiểu Thuần đi theo Tô Tinh Dã cũng thường xuyên liên lạc với vài chó săn, như thế nào không biết ý đồ của bọn chó săn này.

“Có lẽ muốn chúng ta dùng tiền mua tin này.”
Tô Tinh Dã trả điện thoại lại cho cô “Không mua, gởi bức ảnh này sang Wechat cho chị.”
Tiểu Thuần có điểm không hiểu, không mua sao? Còn muốn bức ảnh này? Xong rồi, cô cảm giác được chị Tinh Dã đang tức giận.

Tô Tinh Dã nhìn Tiểu Thuần vẫn còn chưa có phản ứng.

Lại bổ sung một câu.

“Đứng rồi, nói cho bọn chó săn kia biết.

Hắn đăng chị liền kiện hắn!”
….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.