Bạn đang đọc Vua Diễn Xuất Trong Giới Giải Trí – Chương 92: Lời Mời Đêm Hội Xuân
Mặc kệ dáng vẻ “anh em tốt” của Công Tây Kiều và Cố Nam kia là thật hay giả, ít nhất nét mặt cũng giống thật, các phóng viên cũng không quan tâm thật giả nữa, dù sao hai người họ cũng là ảnh đế đang nổi, chụp ảnh hai người đưa lên tạp chí rồi viết bài tốt về bọn họ, không lo không có người mua.
Quan trọng nhất là địa vị của hai người trong giới nghệ sĩ nam rất cao, các phóng viên cũng phải nể mặt bọn họ, biết cái gì nên viết cái gì không.
Nể mặt nhau thì sau này mới nhìn mặt nhau được.
Phía bên đây hai ảnh đế này là bạn tốt, phía bên kia Lương Vũ Mạnh thì như đang bị đặt trên lò nướng.
Tuy hai ảnh đế này không khẳng định chuyện trước kia là do Lương Vũ Mạnh làm, nhưng người ta cũng đâu hề phủ định.
Trong một năm nay, các tin tức tiêu cực của Lương Vũ Mạnh được đưa không ít, cũng khá nhiều người không còn hảo cảm với Lương Vũ Mạnh, bây giờ lại thêm chuyện Lương Vũ Mạnh hãm hại hai ảnh đế này, ngay cả nghệ sĩ khiến nước nhà rạng danh như Công Tây Kiều mà cũng không buông tha, Lương Vũ Mạnh quả thật đã đạt đến trình độ bị tất cả mọi người mắng chửi.
Đối với nhiều người mà nói, Công Tây Kiều không chỉ là nghệ sĩ, bởi vì anh không chỉ nhận được giải ảnh đế của Kim Diệp, mà trong giới thị họa còn có một địa vị đặc biệt.
Mọi người ai cũng biết, trong giới giải trí, trình độ văn hóa của nghệ sĩ là khác nhau, nghệ sĩ giống Công Tây Kiều tốt nghiệp đại học Đế Đô, còn là nghệ sĩ đại diễn cho quốc gia tham dự triễn lãm văn hóa cấp thế giới, lại là trăm năm khó gặp.
Những ánh hào quang ấy vô tình đã làm cho địa vị của Công Tây Kiều cao hơn các nghệ sĩ khác một bậc, cho nên sau khi mọi người biết tin Lương Vũ Mạnh vậy mà đi hãm hại Công Tây Kiều, bọn họ mới trở nên phẫn nộ như vậy.
Mọi người trong giới đều biết, lần này Lương Vũ Mạnh nhất định không thể trèo lên lại rồi, không chỉ không thể đứng dậy được, hơn nữa có thể cả đời này cũng không thể ngẩng đầu dậy, trừ phi Công Tây Kiều ngã, Tịch Khanh ngã hoặc Công Tây Kiều và Tịch Khanh trở mặt với nhau.
Thế nhưng cũng không có ai đủ kiên nhẫn đi thông cảm với Lương Vũ Mạnh, thông cảm với người khác, thôi thà cố gắng suy nghĩ tìm cách kéo tài nguyên về cho mình thì tốt hơn.
Trong một nhà hàng rực rỡ lộng lẫy, Tôn Tĩnh Tuyết đang ăn với người ta, thấy trợ lý sinh hoạt nhận vài cuộc điện thoại xong, sắc mặt không tốt lắm nên hỏi: “Chuyện gì thế?”
Trợ lý nhìn người ngồi đối diện với Tôn Tĩnh Tuyết: “Cậu Lương muốn gặp bà.”
“Cậu Lương?” Cặp mày thanh tú của Tôn Tĩnh Tuyết hơi cau lại, mang theo chút lẳиɠ ɭơ, bởi vì móng tay được sơn đỏ cho nên bàn tay cầm nĩa bạc càng trở nên nổi bật, trắng nõn, “Không phải đã thanh toán tiền xong rồi sao, còn gặp gì nữa.” Bây giờ bà ta đã không còn hứng thú với Lương Vũ Mạng rồi, cho dù là có đi, bà ta cũng không vì một người đàn ông để mà bị Tịch Khanh gây khó dễ đâu.
Đàn ông vừa dễ nhìn vừa thức thời ở đâu chả có, một nghệ sĩ cũng không đáng để bà ta đứng đối lập với Tịch gia.
Nhìn thấy vẻ phiền chán và châm biếm trong mắt của Tôn Tĩnh Tuyết, trợ lý sinh hoạt rời khỏi phòng, sau đó kéo số điện thoại kia vào danh sách đen.
Người có dã tâm không sai, nhưng người có dã tâm mà thực lực không đủ, lại còn không muốn trả giá vậy thì là sai rồi.
Trong phòng, trợ lý thấy sắc mặt Lương Vũ Mạnh trắng bệch cũng không dám hỏi nhiều, chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh.
“Bên phía công ty có gọi điện đến không?” Giọng Lương Vũ Mạnh khàn khàn, mắt mang theo tơ máu, dáng vẻ nhìn trợ lý có chút dữ tợn.
Trợ lý lắc đầu.
Cả người Lương Vũ Mạnh ngã phịch lên sô pha, bây giờ người đại diện của hắn ta đã vài ngày rồi không thấy mặt, công ty lại coi như là không có hắn ta, Lương Vũ Mạnh biết lần này thật sự là xong đời hẳn rồi, ngay cả cơ hội xoay chuyển cũng không có.
Nếu… Nếu lúc trước không đụng phải Công Tây Kiều, có lẽ Lương Vũ Mạnh sẽ không đi đến nước này.
Nghìn vàng cũng khó đổi lấy được “sớm biết”, bây giờ có hối hận cũng vô dụng.
Lúc cách Tết âm lịch hai tháng, Công Tây Kiều nhận được giải ảnh đế của Kim Diệp nên nhận được thư mời tham dự tiệc tối mừng Tết âm lịch từ ban tổ chức đài Quốc gia.
Tiệc tối mừng Tết âm lịch của đài Quốc gia là tiết mục long trọng nhất được tổ chức vào đêm 30, đặc sắc của buổi tiệc này là tiêu chuẩn cao, ăn mắng nhiều, nhưng đối với những người đã quen với buổi tiệc tối này thì đây là một tiết mục không thể thiếu.
Nguyên nhân là do ban tổ chức lựa chọn tiết mục biểu diễn vô cùng nghiêm khắc, hơn nữa còn phải diễn tập đi diễn tập lại nhiều lần, thậm chí có tiết mục vài phút nữa là diễn mà cũng có thể bị hủy bỏ.
Nhưng nghiêm khắc đến đâu thì cũng có vài người bọn họ phải đối xử đặc biệt, ví dụ như Công Tây Kiều.
Ý của ban tổ chức là, chỉ cần Công Tây Kiều đồng ý tham gia tiệc tối này, ban tổ chức có thể vì anh mà sắp xếp cho một tiết mục ca hát hoặc vở kịch nhỏ, tuyệt đối cam đoan rằng anh sẽ có thể phô diễn tài năng của mình.
Cũng không có gì lạ khi một ban tổ chức toàn mấy người có tên có tuổi mà lại đối đãi tốt với Công Tây Kiều như vậy, thật sự thì ảnh hưởng của Công Tây Kiều đối với thế hệ trẻ quá lớn, hơn nữa còn là ảnh hưởng tích cực.
Tốt nghiệp đại học tiếng tăm, lại là nhà thi họa trẻ nổi tiếng, hình ảnh tích cực lại còn nổi tiếng, hơn nữa còn là ảnh đế của Kim Diệp, có nghệ sĩ như vậy đến tham gia biểu diễn có thể hấp dẫn được người trẻ tuổi xem, lại còn phù hợp với yêu cầu của tiệc đêm xuân đối với nghệ sĩ, còn gì tốt hơn nữa.
Cho nên chỉ cần Công Tây Kiều gật đầu, sắp xếp tiết mục thế nào cũng không phải là vấn đề, cho dù đối phương đột nhiên muốn hát hí khúc, bọn họ cũng sẽ sắp xếp mời người hát hí khúc về dạy cho anh.
Vốn bản thân Công Tây Kiều không hứng thú lắm đối với lời mời tham dự tiệc tối mừng Tết âm lịch của đài Quốc gia, nhưng do Công Tây Hùng và Kiều Lan Phân lại cực kỳ kích động, hai vợ chồng này vẫn luôn sùng bái chương trình này, trong mắt bọn họ, có thể lên được chương trình tiệc tối mùa xuân thật sự là chuyện có thể làm nở mày nở mặt tám đời tổ tông.
Dưới ánh mắt nóng rực của ba mẹ, Công Tây Kiều sao có thể từ chối được, hôm sau đành gọi điện ngay cho ban tổ chức, bày tỏ rằng mình nhất định sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ chương trình bọn họ, nhân tiện sẽ chúc Tết mọi người vào đêm giao thừa.
Đạo diễn chương trình vừa nghe xong, trong lòng cực kỳ vui vẻ, lúc này khí phách bày tỏ, sẽ cho Công Tây Kiều tùy ý tự sắp xếp một tiết mục khoảng ba phút, hơn nữa cũng không cần tham gia diễn tập trước, chỉ cần tham gia quay vài lần diễn tập quan trọng ở phía sau là được.
Thật ra trong lòng ban tổ chức cũng rõ, với địa vị của Công Tây Kiều, anh chẳng cần phải tham gia đêm hội xuân để kéo danh tiếng, ngược lại anh tham gia là đã cho bọn họ mặt mũi rồi.
Đối với siêu sao kiểu này mà nói, mỗi giây mỗi phút đều là tiền, nếu bọn họ còn yêu cầu anh phải giống như những người khác, dành hai, ba tháng ở đây, quả thật là không hợp tình hợp lý.
Nhưng điều khiến bọn họ bất ngờ chính là, tuy Công Tây Kiều không có thời gian đến diễn tập, nhưng lại báo tiết mục của mình lên rất nhanh, hơn nữa còn gửi cho bọn họ sẵn đoạn nhạc nữa.
Tiết mục Công Tây Kiều báo là tiết mục đơn ca, đoạn nhạc là bài mà anh sẽ hát.
Nói thật thì ban tổ chức chưa từng nghe qua bài hát này, tên cũng rất kỳ lạ, tên gì mà “Khúc kính trời”, nghe tên như là đang cầu nguyện với trời cho cây lương thực được mùa, ý nghĩa yên bình vui vẻ.
Giai điệu tuy không giống cới các ca khúc dân ca được yêu thích, nhưng vẫn rất êm tai.
Ban tổ chức lén tưởng tượng, có khi vị đại thiếu gia này vừa hát vừa diễn, dù sao thì bài hát này mang theo ngụ ý tốt, biểu diễn ở tiệc tối mừng Tết như vậy coi như là điềm báo tốt.
Vì thế bọn họ cũng không ý kiến, lập tức đưa bài hát “Khúc kính trời” này cho vào danh sách biểu diễn trực tiếp.
Mùa đông ở Đế Đô từ trước đến nay luôn cực kỳ lạnh lẽo, cũng may là《Mộng hồi lang》được quay trong nhà khách nhiều, cho nên lúc mọi người quay cũng không vất vả lắm.
Lúc mọi người biết Công Tây Kiều nhận được lời mời từ đài Quốc gia đến tham dự tiệc mừng Tết âm lịch, tất cả mọi người đều cười cười bảo anh mời khách.
Có thể nhận được lời mời từ ban tổ chức như vậy, ít nhất cũng chứng minh được Công Tây Kiều được đài Quốc gia chào đón thế nào, nếu không thì cho dù có nổi tiếng đến đâu cũng đều vô dụng.
Công Tây Kiều cũng hiểu rõ những người này muốn nhân cơ hội này là làm náo nhiệt một phen, thân là nhà đầu tư cho bộ phim, anh cũng hào phóng, mời toàn bộ đoàn phim đến nhà hàng ăn ngay ngày hôm đó, khiến cho ngày hôm sau báo chí đua nhau đưa tin tính cách của anh hào phóng, được người của đoàn phim yêu quý.
Nhưng chuyện anh được ban tổ chức mời tham dự đêm hội xuân thì không bị tiết lộ.
Bản thân Công Tây Kiều không có bao nhiêu hí khúc để hát, thật ra “Khúc kính trời” là bài hát hồi kiếp trước của Thiên Tấn được anh cải biên lại.
“Khúc tế trời” ngoài cầu phúc ra thì còn có kính thần kính tiên nữa, Công Tây Kiểu cảm thấy không thích hợp lắm, cho nên cũng chỉ thu âm lại phần cầu phúc với trời thôi.
Nhưng phải nói rõ, đây không phải là do anh tự mình nghĩ ra mà là bài cầu phúc có trong lịch sử.
Người bình thường có thể nghĩ đây chỉ là một bài hát cầu phúc nào đó mới, nhưng nếu bí mật để các nhà khảo cổ nghe, bọn họ chắc chắn biết đây là khúc nhạc của Thiên Tấn.
Triều Thiên Tấn là một trang sử sách vô cùng chói mắt của lịch sử Hoa Quốc, khoa học kỹ thuật, kinh tế đẫn đầu thế giới, các tiểu quốc xung quanh cùng thờ phụng, văn hóa lại rực rỡ đa sắc, cho nên nên bây giờ có rất nhiều bộ phim lấy bối cảnh thời đó.
Tuy rằng… trong mắt Công Tây Kiều, có rất nhiều tác phẩm được làm khá lung tung.
Nhưng nói thế nào thì nói, ít nhất điều này cũng phản ánh được người hiện đại vô cùng có hứng thú đối với giai đoạn lịch sử thời Thiên Tấn kia.
Tịch Khanh đã sớm biết Công Tây Kiều chuẩn bị tham gia đêm hội xuân, cho nên hắn quyết định giữ lại vé tham gia đêm hội xuân này, tuy không thể lên sân khấu cùng Công Tây Kiều, nhưng được ngồi bên dưới nhìn anh biểu diễn cũng tốt lắm rồi.
Trong khoảng thời gian này, Công Tây Kiều bận rộn quay《Mộng hồi lang》, bởi vì vai diễn của anh bên ngoài thì nhìn tao nhã, nhưng thực tế thì bên trong là một tên bệnh hoạn tâm thần phân liệt, Tịch Khanh lo anh sẽ nhập vai quá, cho nên mỗi khi rảnh rỗi sẽ lôi kéo anh đi chạy bộ hoặc đánh cầu lông.
Nhưng sự thật nó cho hắn, lo lắng của hắn là hoàn toàn dư thừa, Công Tây Kiều không chỉ không hề nhập vai quá sâu, ngược lại mỗi khi rảnh còn thích ở trong phòng thu âm luyện tập hát “Khúc kính trời” nữa.
Phòng thu âm này là do Tịch Khanh cố ý chuẩn bị sau khi biết Công Tây Kiều sẽ biểu diễn tiết mục đơn ca ở đêm hội xuân, trang thiết bị còn tốt hơn cả những phòng thu âm chuyên nghiệp, tuy tác dụng của nó chỉ là dùng để hát mỗi một bài.
Hôm nay Công Tây Kiều không đi quay phim, vì thế lại đến phòng thu âm để hát, còn bảo Tịch Khanh đến nghe.
Tịch Khanh cũng biết Công Tây Kiều không phải quá thích việc ca hát, bình thường tâm trạng tốt cũng chỉ lôi kéo hắn cùng tản bộ trong vườn chứ không phải ca hát.
Nhưng hắn biết Công Tây Kiều có một giọng hát hay, bài hát cũng rất hay, lúc trước từng hát ở KTV rồi.
Nhưng hắn không ngờ Công Tây Kiều lại có thể hát được một bài hát mang đến cảm giác sùng kính thiên nhiên như vậy, bài hát này có vẻ như không phải là của thời đại này, hắn đột nhiên lại có cảm giác như mình đang tế trời không biết từ đâu ra.
“Thế nào?” Công Tây Kiều hát xong mỉm cười nhìn Tịch Khanh.
“Có chút cảm giác trang nghiêm khó tả,” Tịch Khanh đưa cho anh một cốc nước mật ong, “Bảo sao gọi là khúc tế trời.”
“Đương nhiên rồi, đây là bài lúc vua của thời Thiên Tấn muốn tế trời, quốc sư tự mình ngâm hát đó,” Công Tây Kiều nhận lấy cốc nước mật ong uống một ngụm, “Tên gốc vốn là “Khúc tế thiên”, nhưng em có giảm bớt một vài nội dung không thích hợp.”
Tịch Khanh nghe vậy, đưa mắt nhìn Công Tây Kiều đang cúi đầu uống nước, dừng một lát rồi nói: “Vua tế trời?”
“Đúng, hàng năm vào mùng tám tháng giêng, đó là lúc vua của Thiên Tấn tế trời, cầu cho một năm mưa thuận gió hòa, cây lương thực được mùa,” Công Tây Kiều cầm cốc, giọng nói mang theo chút cảm khái, “Khi đó khoa học kỹ thuật chưa phát triển nên chỉ biết cầu trời để dân chúng có thể có một năm an ổn.”
“Khó trách ca khúc này lại trang nghiêm đến vậy,” Tịch Khanh nghĩ nghĩ, “Rất hay.”
Công Tây Kiều cười cười, không nói gì.