Vua Diễn Xuất Trong Giới Giải Trí

Chương 8: Phỏng Vấn


Bạn đang đọc Vua Diễn Xuất Trong Giới Giải Trí – Chương 8: Phỏng Vấn


Chương 8: Phỏng vấn
Nếu nói lần thứ hai Công Tây Kiều xuất hiện ở đài truyền hình Hồng Quang được đãi ngộ tốt hơn so với lần đầu tiên ra sao, thì đó chính là sự khác biệt giữa khách phổ thông với khách VIP, được dùng phòng hóa trang riêng, có đoàn đội hoá trang tốt nhất, nếu không phải do Công Tây Kiều đã mặc trang phục thích hợp, thì có lẽ bọn họ cũng sẽ chuẩn bị tốt trang phục cho y luôn.

Mấy ngày hôm trước thì chịu lạnh nhạt, so với nhiệt tình hiện tại thì tương phản quá lớn, lớn đến mức làm trợ lý Hà Bằng cảm thấy không thích ứng kịp.

Ngược lại Công Tây Kiều cảm thấy đây là nhân chi thường tình, lần trước lúc đến đài truyền hình, nhân viên công tác nơi này đối với y tuy rằng không nhiệt tình, nhưng vẫn đầy đủ lịch sự, có thể làm được điểm ấy, đã xem như không tồi rồi, so với những kẻ nịnh hót y thấy qua ở đời trước, hành động của nhân viên đài truyền hình Hồng Quang hoàn toàn không tính là gì.

Mọi người đều thích tôn trọng cường giả, là nhân chi thường tình.

Cho nên chỉ khi nhìn rõ vị trí của mình, mới có thể khách quan nhìn nhận vấn đề.

Lưu Tuyết vốn còn lo lắng Công Tây Kiều sẽ có ấn tượng không tốt với đài truyền hình do lần trước không được tiếp đãi nhiệt tình, dẫn đến khi phỏng vấn sẽ không phối hợp, nào biết đối phương tựa hồ cũng không để ở trong lòng, đối với nội dung kịch bản cũng không có ý kiến gì.

Thấy vẻ mặt y bình thường, Lưu Tuyết nhịn không được lại hỏi một lần nữa: “Em không có ý kiến gì với kịch bản sao?”
“Rất tốt,” kịch bản cũng không có vấn đề quá phận, cho nên Công Tây Kiều mỉm cười khép kịch bản lại, nhẹ nhàng để qua một bên, “Chỉ là nội dung trả lời mấy vấn đề này, đều là em tự do phát huy sao?”
Lưu Tuyết gật gật đầu, nụ cười trên mặt chân thành thêm hai phần, cô đứng lên nói: “Vậy bây giờ chúng ta đi đến phòng thu nhé?” Cô đã nhìn thấy nhiều người trẻ tuổi mới có chút danh khí liền kiêu ngạo, cũng đã sớm quen với chuyện có khả năng xuất hiện các loại tình huống khác nhau, hiện tại đột nhiên lại xuất hiện một người không xảy ra tình huống nào mà còn dễ nói chuyện như vậy, ngược lại làm cô cảm thấy có chút không quen.

《Đối Mặt Mỗi Ngày》 là một talk show của đài truyền hình Hồng Quang, khách quý của chương trình gồm có nghệ nhân, chuyên gia các giới, cũng có một ít đương sự liên quan đến các sự kiện lớn, tuy rằng tỉ lệ rating không nằm trong top 3, nhưng vẫn có độ nổi tiếng nhất định, có tỉ lệ rating tương đối ổn định.

Chương trình này vốn do một nữ MC khác chủ trì, nhưng hai tuần trước nữ MC này sắp sinh, cho nên liền để Lưu Tuyết thay thế, đáng tiếc là trải qua mấy kì phát sóng, độ tiếp thu của khán giả đối với cô cũng không cao như Lưu Tuyết tưởng tượng.

Những bình luận tiêu cực của khán giả trong lòng cô đều biết rõ ràng, nhưng ngoài mặt lại không biểu hiện ra, nếu để lãnh đạo biết được, chỉ sợ ngay cả địa vị của cô trong các tiết mục giải trí cũng sẽ chịu ảnh hưởng.


Thu hình bắt đầu, cô vẫn giới thiệu thân phận khách quý như bình thường, sau đó dần dần chuyển đề tài khiến khán giả cảm thấy hứng thú.

“Có cư dân mạng bình luận nói rằng, em là soái ca ba trăm sáu mươi độ không góc chết, em cảm thấy như thế nào?”
“Ừm?” Trên mặt Công Tây Kiều lộ ra một tia xấu hổ cùng ý cười ngượng ngùng, giống như rất nhiều người mới khác, đối mặt với ống kính vẫn thấy không quen, “Em cảm thấy làm được điểm này chỉ có thể là nhân dân tệ mà thôi, chẳng hạn như so với mị lực của đồng tiền Hoa quốc, em vẫn còn kém xa lắm.


Lưu Tuyết nghe vậy cười khẽ, trong giọng nói mang theo chút trêu chọc “Chị còn tưởng rằng em sẽ nói cám ơn mọi người, kỳ thật tôi không có soái như vậy đâu chứ.


“Trong mắt một ngàn người sẽ có một ngàn cách nhìn khác nhau, nói em soái em sẽ cám ơn, nói em không soái, vậy cũng không có cách nào, dung mạo là ba mẹ cho, không đổi được.

” Công Tây Kiều khó xử sờ sờ mũi, “Nhưng về phần em, em vẫn thích mọi người khen em là soái ca.

” Nói xong, hướng về máy quay dùng hai tay tạo thành chữ thập.

“Xem ra Tiểu Kiều tương đối tôn sùng diện mạo thuần tự nhiên?” Lưu Tuyết đề cập đến đề tài mẫn cảm của giới giải trí, “Vậy nếu về sau bạn gái của em phẫu thuật thẩm mỹ, em có thể tiếp thu không?”
“Cũng không phải là tôn sùng thuần tự nhiên, chỉ là có cảm giác phẫu thuật thẩm mỹ rất đau đớn, người có dũng khí phẫu thuật thẩm mỹ cũng rất giỏi,” Công Tây Kiều đưa tay sờ sờ mặt mình, “Nếu gặp đúng người, dung mạo ra sao cũng không quan trọng, nên có phẫu thuật thẩm mỹ hay không, cũng không quan trọng như vậy thôi.


“Xem ra Tiểu Kiều là một anh chàng có tư tưởng khai sáng, trước kia lúc đi học nhất định đã có rất nhiều nữ sinh thích em,” Lưu Tuyết nói, “Nghe nói em vừa mới tốt nghiệp liền tới tham gia bộ phim 《Công Chúa Bế Nguyệt》, nguyên nhân nào khiến em chọn một công việc khác với ngành học của em như vậy?”
“Là do yêu thích nên muốn trải nghiệm,” Công Tây Kiều cười nói, “Ba của em nói với em, tuổi trẻ thích cái gì thì nên đi trải nghiệm, đừng chờ đến già rồi lại hối hận, chỉ cần em không làm chuyện có hại cho xã hội, ba mẹ em đều nguyện ý ủng hộ.



“Xem ra em rất là hạnh phúc, có ba mẹ vừa tiến bộ lại vừa yêu thương em như vậy,” đáy mắt Lưu Tuyết có vài phần ôn sắc, không biết phần cảm xúc này là giành cho Công Tây Kiều hay là cho ba mẹ y nữa.

“Đối với em mà nói, bọn họ chính là ba mẹ tốt nhất thế giới,” ý cười trên mặt Công Tây Kiều chân thành hơn rất nhiều, “Có được bọn họ, đời này của em rất hạnh phúc.


Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.

wordpress.

com/.

Bên này chương trình 《Đối Mặt Mỗi Ngày》đang thu hình, bên kia Chu Hoài Sinh đang chuẩn bị phát tán ảnh chụp trong di động của mình ra ngoài.

“Lúc nào mới truyền ra được?”
Hắn suy xét một chút, nói với người bên kia, “Khoảng tám giờ tối nay đi, lúc đó người online sẽ rất nhiều, càng nhiều người mới càng náo nhiệt.


Sau khi cúp điện thoại, hắn cười lạnh một tiếng, Trần Văn muốn lôi kéo một người mới chống đối với hắn, không dễ dàng vậy đâu, có chút hậu trường thì tính là gì, trong vòng luẩn quẩn này, ai mà không có hậu trường chứ?
Một tên newbie còn chưa xuất đầu, muốn đạp y xuống quả thực rất đơn giản, “giúp” y học được đạo lý làm người là xong.


“Hoài Sinh, cậu thật sự muốn phát tán số ảnh kia sao?” người đại diện của Chu Hoài Sinh nhìn ảnh chụp trong di động, bởi vì vấn đề khoảng cách mà ảnh chụp có chút mơ hồ, nhưng vẫn đủ để phân biệt người chuẩn bị lên xe chính là Công Tây Kiều, nam nhân trung niên ngồi ở trong xe lộ ra một nửa khuôn mặt, nếu bị phát tán ta, cũng sẽ không có người nhận ra hắn là ai, như vậy sẽ không đắc tội với đại nhân vật.

“Phát chứ! Như thế nào lại không phát?” Chu Hoài Sinh đốt một điếu thuốc ngậm vào trong miệng, vẻ mặt say mê hút một hơi, “Để tiền bối là tôi đây dạy cho y cái gì gọi là khiêm tốn.


Người đại diện thấy thái độ hắn kiên trì, khóe miệng giật giật, nhưng nghĩ đến Công Tây Kiều cùng lắm chỉ là một người mới tầm thường, vì thế nuốt lời đến bên miệng vào trong.

Khi chương trình《Đối Mặt Mỗi Ngày》 sắp kết thúc, Trần Văn liền nói: “Nghe Trương đạo nói, em chơi đàn cổ rất tốt, lúc quay căn bản không cần thế thân, nếu em không để ý, có thể biểu diễn một khúc cho mọi người không?”
“Kỳ thật cũng không phải là am hiểu, chỉ là miễn cưỡng đàn ra thành khúc mà thôi, là Trương đạo coi trọng em,” Công Tây Kiều quay đầu liền thấy nhân viên công tác đã dựng xong giá đỡ cầm, ngay cả đàn cổ cũng đã dọn xong, liền cười đứng lên nói, “Vậy em đây liền bêu xấu.


Công Tây Kiều chỉ cần nhìn giá đỡ cầm kia liền biết rằng lúc chương trình chuẩn bị đạo cụ rất có dụng tâm, đàn cổ này có chất lượng tốt hơn rất nhiều so với đàn cổ trong《Công Chúa Bế Nguyệt》.

Gảy đàn cổ chú ý không chỉ có thủ pháp, mà còn có ý cảnh.

Trong lòng Công Tây Kiều rất rõ ràng, chút trình độ ấy của mình, chẳng qua là tự ngu tự nhạc [1], so với một vị đồng liêu am hiểu tài đánh đàn ở kiếp trước, quả thực kém xa vạn dặm.

[1] Tự ngu tự nhạc: tự mình kiếm chuyện vui đùa và thỏa mãn.

Lưu Tuyết không hiểu về đàn cổ, lại càng không biết gảy đàn, cô không biết thủ khúc Công Tây Kiều gảy tên là gì, cũng không biết độ khó có cao hay không, nhưng cô biết thủ khúc này rất êm tai, giống như là có người đang thả câu ở bờ sông, mà cô chính là người ngồi ở bờ sông ngắm cảnh.

Nhàn nhã tự tại, thanh thản tự nhiên.

Một khúc hoàn tất, Lưu Tuyết cùng với khán giả đứng dậy vỗ tay, cô cảm khái nói: “Bây giờ chị đã tin tưởng câu nói kia của fan điện ảnh, Tiểu Kiều, em đúng là soái ca ba trăm sáu mươi độ không góc chết, nếu một ngày kia có ai nói cho chị biết em tinh thông cầm kỳ thư họa, chị tuyệt đối sẽ không cảm thấy bất ngờ.

Ngón trỏ Công Tây Kiều nhẹ nhàng chạm vào cầm huyền, cười nhạt không nói gì.

Sau khi thu hình chấm dứt, Công Tây Kiều chụp ảnh chung với vài nhân viên công tác rồi tạm biệt ra về, xuống lầu liền thấy ba y đang chờ ở bên ngoài.

“Ba,” Công Tây Kiều bước nhanh tiến lên, mở cửa xe ngồi vào trong, “Không phải ba nói hôm nay đi bàn chuyện làm ăn à, sao lại có thời gian tới đây?”
“Đúng lúc bàn bạc xong với bọn họ, tiện đường liền tới xem con một lát,” Công Tây Hùng để lái xe khởi động ô tô, sau đó nói, “Vừa rồi mẹ con gọi điện thoại lại đây hỏi, chương trình con thu hôm nay khi nào mới chiếu, để mẹ con canh TV.


“Lúc con rời đi có nghe được ý tứ của đạo diễn, nếu đuổi kịp cắt nối biên tập cùng hậu kỳ, hẳn là tám giờ rưỡi tối nay sẽ chiếu,” Công Tây Kiều nói đến đây, cười tủm tỉm, “Hôm nay lúc nói chuyện với MC có nhắc đến ba mẹ đó.


Công Tây Hùng cố gắng làm ra dáng vẻ chẳng hề để ý: “Ba với mẹ con có cái gì hay đâu mà nói chứ.

” Nhưng đôi mắt sáng lên kia cùng với lỗ tai ửng đỏ đã bán đứng ông mất rồi.

“Sao lại không có gì để nói, ba với mẹ là người quan trọng nhất của con, không nói về hai người thì nói về ai đây,” Công Tây Kiều cười tủm tỉm nói, “Nếu những người đó biết ba của con có tiền có năng lực như vậy, nhất định sẽ hâm mộ ghen tỵ.


“Khụ, nói hưu nói vượn gì đó,” Công Tây Hùng vội ho một tiếng, mất tự nhiên xoay đầu qua một bên, “Về nhà nghỉ ngơi cho tốt, buổi tối chúng ta cùng xem TV.


Lái xe nhìn vào kính chiếu hậu một cái, ở dưới đáy lòng yên lặng đổ mồ hôi, ông chủ à, nếu mặt của ngài không có hồng như thế, ánh mắt cũng không chờ mong như thế, có lẽ sẽ càng có sức thuyết phục hơn đấy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.