Đọc truyện Vừa Chạm Là Cháy – Chương 97: Ảnh tốt nghiệp
“Một câu trước “Thu thủy cộng trường thiên nhất sắc”.” Sở Miên cầm một bài thơ cổ kiểm tra Vu Nhiên viết chính tả, “Một câu sau “Túng nhất vi chi sở như”.”(*)
(*)Câu đầu trích từ bài thơ “Đằng Vương các tự”của Vương Bột, câu sau trích từ “Tiền Xích Bích phú” của Tô Thức
Vu Nhiên múa bút thành văn, mỗi câu Sở Miên nói thì cậu đều có thể viết một câu trước sau không có chút do dự, vô cùng thuần thục.
Chờ hắn đọc xong năm mươi câu, cổ tay Vu Nhiên cũng có chút đau nhức. Sở Miên lấy giấy kiểm tra cẩn thận, không ngờ tất cả đều đúng, bao gồm cả những từ lạ.
“Không tồi, tiếp tục duy trì.”
Vu Nhiên dán lên hỏi: “Khen thưởng đâu?”
“Khen thưởng cái gì?” Sở Miên cười khẽ, “Đây là việc cậu phải làm.”
“Ai nói viết chính tả, tớ nói là thi thử lần hai. Tớ nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy(*), nói thi được 450 là thi được 450, không thừa không thiếu.” Vu Nhiên đường hoàng khen ngợi may mắn của mình, “Chuẩn xác cỡ nào chứ, quả thực chính là vận mệnh an bài.”
(*) Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy: lời đã nói như bát nước hắt đi, không rút lại được
“Được rồi.” Sở Miên ôm cậu, “Khen thưởng thì tính tớ thiếu đi, chờ thi xong thì cho cậu thoải mái chọn.”
“Không cần quà cáp đâu, cậu để tớ muốn làm gì thì làm một ngày là được.” Vu Nhiên gối lên vai Sở Miên, nhỏ giọng thì thầm, “Tớ muốn làm bẩn phụ nam đàng hoàng.”
Cánh tay Sở Miên chậm rãi chảy xuống từ bả vai Vu Nhiên, nhéo chặt eo cậu, đáy mắt có một tia ngạo mạn, “Nếu cậu có năng lực đấy thì thử xem đi.”
Vu Nhiên cười hai tiếng, hôn hôn sườn mặt Sở Miên, nói: “Buông tớ ra, tớ muốn học tập.”
Càng gần ngày thi đại học, nhiệt tình của Vu Nhiên với học tập chỉ có tăng không có giảm, buổi sáng học xã hội buổi chiều luyện tự nhiên. Dù sao điểm cậu cũng không cần quá cao, không cần phải theo đuổi bài khó, chỉ cần nắm vững cơ sở cũng có thể cao hơn ba bốn mươi điểm so với điểm chuẩn mỗi năm của Học viện Mỹ thuật Trung ương, việc này khiến áp lực tâm lý của cậu không lớn.
Thành tích thi thử lần hai của Sở Miên là đứng thứ bảy ban khoa học tự nhiên toàn thành phố, điểm vừa công bố, bạn học toàn khối đều muốn quỳ bái. Nhưng Sở Miên lại không hưng phấn đến vậy, vân đạm phong khinh đặt bài thi vào trong ngăn bàn, tiếp tục làm đề thi đại học năm rồi.
“Bởi vì tất cả những câu cuối cùng của các môn đều rất khó, nói là người ra đề muốn đả kích lòng tự tin của chúng ta cũng không sai.” Sở Miên nói cho Vu Nhiên, “Phong cách ra đề thi đại học năm năm gần đây của Dung Cảng đều rất ổn định, nhìn quy luật thì năm nay hẳn sẽ thiên cơ bản một chút, cho nên thi thử càng có tính tham khảo.”
Vu Nhiên lập tức trưng ánh mắt khâm phục, trong mắt cậu thì bài thi các năm chẳng có gì khác biệt, không nghĩ tới loại học sinh xuất sắc như Sở Miên còn có thể tổng kết ra quy luật.
“Đề khó như vậy mà cậu còn có thể thi được thứ bảy, cơ bản thì càng dễ chơi.”
Sở Miên lại lắc đầu: “Đề càng cơ bản thì khả năng cạnh tranh trước hạng mười càng khó, thi đại học chân chính không có nhiều bài khó như vậy, cho nên ưu thế của tớ liền thu hẹp hơn.”
Vu Nhiên cầm lòng không nổi mà thở dài vì hắn, sau đó lại mau chóng che miệng lại, sợ bản thân lo lắng sẽ ảnh hưởng tới cảm xúc của Sở Miên.
Sau khi tan học, Vu Nhiên cùng những người bạn cùng lớp khác đi ăn kem dưa hấu, mát lạnh ngọt lành, thích hợp với thời tiết hơi nóng này nhất. Cậu còn thuận tay gọi hai phần cơm hộp, giao cho Sở Miên cùng Sở Hành.
Từ khi Lập hạ tới nay, nhiệt độ không khí không nóng đến mức khó có thể chịu đựng nổi. Dung Cảng thường xuyên mưa, thời tiết sảng khoái hợp lòng người. Những ngày nay học sinh lớp mười hai đều trải qua trong bầu không khí khẩn trương, dường như thần kinh mọi người đều căng chặt, nỗ lực nâng cao thành tích ở những tuần cuối cùng.
Cuối cùng, con số trên bảng đếm ngược chỉ còn một chữ số.
“Mị Mị, cháu cầm cái lược này đi, hôm nay không phải là ngày chụp ảnh tốt nghiệp sao?”
Trước khi Sở Miên ra cửa, Sở Hành nhét hai món đồ nhỏ vào trong túi, là nguyên bộ gương lược, trên đó còn có con chó Cinnamonroll cô thích. Đồ vật này nhìn sao cũng thấy là đồ của con gái, Sở Miên trực tiếp cự tuyệt.
“Ảnh tốt nghiệp rất quý giá! Hơn nữa Vu Nhiên cũng ở đó, cháu là bạn trai thì chẳng phải phải dùng dáng vẻ tốt nhất chụp ảnh chung với thằng bé sao.”
Sở Miên phản bác, “Lúc nào cháu cũng là dáng vẻ tốt nhất.”
“Nhưng tóc vẫn có lúc lộn xộn.”
“Dùng tay vuốt vuốt là được.” Sở Miên đặt đồ lên tủ giày, vừa nhấc cặp sách lên định đi thì chợt nhớ ra tối hôm qua Vu Nhiên gửi tin nhắn dặn dò hắn mang thêm một bộ đồng phục mùa hè, lại lộn lại đi lấy.
Đây là một tuần đi học cuối cùng của bọn họ ở trung học Thành Tuấn, những đề cần ôn đều đã ôn xong, các giáo viên không giảng bài, ngồi ở phòng học hoặc văn phòng chờ học sinh tới hỏi bài.
Vì giảm bớt căng thẳng trước khi thi đại học, các bạn học hôm nay đều mang thêm một bộ đồng phục mùa hè, ký tên cho nhau trên vải dệt màu trắng, làm vật kỷ niệm trân quý nhất cao trung.
“Để tớ nhìn xem còn ai chưa ký không.” Phương Chiêu săm soi áo trắng dày đặc chữ ký lung tung, “Úi, không ngờ lại quên mất Vu Nhiên, tớ còn tưởng rằng tớ tìm nó viết đầu tiên.”
Vu Nhiên vừa mới vẽ một bức chân dung đơn giản cho lớp trưởng xong, quay đầu nói với Phương Chiêu, “Hai ta về sau cũng không phải không gặp nhau, viết cho mày cái gì? Tao còn chưa viết cho Sở Miên.”
“Nhưng tao không thi ở Bắc Kinh.” Âm lượng Phương Chiêu nhỏ lại, đưa áo qua, “Viết đi.”
“Chỗ này không đủ, chữ tao to, vẫn là viết trên người mày đi.” Vu Nhiên tháo nắp bút Marker, bắt đầu viết chữ trên ngực Phương Chiêu.
Đôi tay Phương Chiêu căng áo ra giúp cậu, cố ý nghiêng mặt sang một bên, không nóng vội xem nội dung cụ thể. Đáy mắt cậu phát hiện sắc mặt Vu Nhiên vô cùng nghiêm túc, không chút cẩu thả, hẳn đang chân thành viết những lời suốt ba năm nay chưa từng nói ra.
“Xong rồi.” Vu Nhiên thở phào, đóng nắp bút lại.
Phương Chiêu nghĩ thầm “Dù có thấy cảm động cũng không thể rơi lệ”, cúi đầu nhìn xuống, tại vị trí ngực trên đồng phục của cậu, Vu Nhiên vẽ hai vòng tròn riêng biệt, cũng thêm “.” ở giữa vòng tròn.
Không hổ là thí sinh đứng thứ sáu Học viện Mỹ thuật Trung ương, còn nhớ rõ đánh bóng, khiến cho hai đốm đen trước ngực càng thêm đầy đặn sống động.
Các bạn học lúc này đều đang viết lời nhắn cho nhau, bỗng nhiên nghe thấy cửa phòng học bị người thô lỗ kéo ra, đều không hẹn mà cùng nhìn qua, vừa lúc thấy Vu Nhiên đang chạy trối chết cùng Phương Chiêu đang hổ hởi truy bắt đằng sau.
Đến năm lớp mười hai, ngoài hàng hiên rất ít khi xuất hiện cảnh tượng các nam sinh cãi nhau ầm ĩ, tất cả mọi người đều lọc đi nóng nảy của mình, đè nén thiên tính bản thân. Hôm nay có hoạt động trao đổi lời nhắn, cuối cùng cũng làm phòng học đã chứa đựng tiếng nói tiếng cười suốt ba năm lại náo nhiệt trở lại.
Sở Miên nghiêm túc viết mấy câu cho từng người, tuy rằng phần lớn đều không quen thân với hắn, nhưng ở chung lâu như vậy đều sẽ có ấn tượng cố định với từng người.
“Vừa rồi tôi thấy cậu vẫn luôn nhìn ra bên ngoài, rốt cuộc là có gì vậy?” Sở Miên ngẩng đầu hỏi Dạ Hi.
“A? Cậu hỏi tớ sao?”
“Ừ.”
“Tớ đang nhìn pho tượng.” Dạ Hi nhìn ra xa ngoài cửa sổ, “Kỳ thật tớ vẫn luôn… vẫn luôn muốn thử cưỡi lên.”
Trong mắt Sở Miên có hoang mang thoáng qua, nhưng vẫn ủng hộ cô: “Vậy cứ thử đi, tôi có thể canh chừng giúp cậu.”
Dạ Hi sửng sốt, cười cười lắc đầu: “Không không, tớ tùy tiện ngẫm lại mà thôi.”
“Hiện tại không thử thì sau này sẽ không có cơ hội.” Sở Miên nói, “Không tiếc nuối sao?”
“Ặc… Loại hành vi mất mặt xấu hổ này dù không làm thì cũng không có gì tiếc nuối cả.”
Cô Bạch hôm nay nói với mọi người, nếu ba năm này có tâm nguyện gì chưa hoàn thành thì có thể đi làm, đừng lưu lại tiếc nuối cho cao trung của mình. Rất nhiều học sinh phản hồi lại cô, chẳng hạn như “Hối hận vì lớp mười từ chối lời thổ lộ của một người”, “Chưa bao giờ đứng nhất môn thích nhất”, còn có “Nếu có thể lựa chọn ban xã hội thì tốt rồi, tiếc là cha mẹ không cho”, “Đánh rơi 50 tệ, đến nay vẫn chưa tìm lại được”.
“Từ nhỏ tới lớn chưa từng gian lận, vẫn luôn muốn biết cảm giác kích thích khi anh dũng đấu trí với giám thị như thế nào.”
“Đến khi thi đại học thì thử xem sao.” Những người khác ở bên cạnh tiếp lời, không khí trong phòng học hào hứng.
Vu Nhiên tránh thoát khỏi đuổi giết của Phương Chiêu, thở hồng hộc chạy về, nói với mọi người: “Bên ngoài, đang mưa nhỏ.”
Mọi người nhìn qua cửa sổ, quả nhiên thấy bầu trời tối tăm, bậc thang bên ngoài có giọt nước bắn lên.
“Vậy chụp tốt nghiệp hôm nay thì làm sao bây giờ?” Các bạn học lo lắng, “Nếu không chụp thì kéo dài tới ngày mai sao? Mưa cũng rất nhỏ, không thì chúng ta chấp nhận đội mưa một chút vậy?”
Ông trời không chiều lòng người, vốn nên đi ra ngoài tập hợp thì nay các cô trò lớp mười hai chỉ có thể ở trong phòng học. Việc ký tên viết lời nhắn đã tạm ổn thỏa, mọi người cũng thu tâm tư lại, lại vô cùng chăm chú vùi đầu vào ôn tập.
Vu Nhiên ngã vào vai Sở Miên, đại não trống rỗng nhìn không trung bên ngoài, quan sát nó chuyển dần từ tối đen sang ngời sáng.
“Mị Mị, cao trung có cái gì tiếc nuối không?”
“Không có.” Sở Miên nói.
“Rất hoàn mỹ sao?”
“Cũng không phải. Chẳng qua những thiếu sót đó không đáng để nhắc tới, không tạo thành “tiếc nuối”.” Sở Miên quay mặt qua, lặng lẽ hôn lên tóc Vu Nhiên, trong khoang mũi đều là mùi hoa sơn trà. Điềm đạm tĩnh nhã, hoàn toàn không xứng đôi với khí chất người kia, nhưng Sở Miên vẫn trầm mê ở đây.
Vu Nhiên đưa một tay lên đỉnh đầu, dùng trực giác sờ soạng mũi cùng gương mặt Sở Miên, nói: “Tớ cũng vậy, dù có tiếc nuối thì cũng bị may mắn lớn nhất là cậu triệt tiêu rồi.”
“Lời hay đều để cậu nói.” Sở Miên cầm tay Vu Nhiên duỗi tới, đặt đầu ngón tay cậu lên môi, cắn nhè nhẹ.
Mưa phùn đầu hạ không kéo dài lâu, như là trò đùa dai nho nhỏ trời cao bày ra. Các lớp mười hai rất nhanh được giáo viên dẫn khỏi phòng học, tới sân thể dục tập hợp.
Bục chụp ảnh còn chưa dựng xong, các bạn học một bên chờ một bên cầm di động chụp ảnh lưu niệm với người khác. Những việc như này thì Vu Nhiên vô cùng được chào đón, cậu không chỉ tích cực đổi pose mà còn chủ động cầm di động giúp nữ sinh.
“Cho cậu.” Lớp trưởng Hướng Tuyết Hoa đi tới, đưa cho Vu Nhiên một dây lụa đỏ.
Lụa đỏ ý chỉ may mắn, Hướng Tuyết Hoa muốn đan thành vòng tay cho mọi người trong lớp từ sớm, nhưng bởi vì thời gian mà cô chỉ kịp thắt nút kết đơn giản.
Vu Nhiên kinh hỉ nhận lấy: “Cảm ơn!”
Sau khi mưa tạnh, mặt trời buổi chạng vạng lại chiếu rọi mặt đất lần nữa, giống như bị gột rửa, trưng ra sắc da cam đậm lại không nóng cháy tới phơi người. Mấy trăm học sinh tụ tập dưới khu dạy học, vô cùng náo nhiệt.
Đúng lúc này, từ một cửa sổ nào đó trên lầu bỗng nhiên truyền tới tiếng kêu của một nữ sinh: “Các đàn anh đàn chị thi đại học cố lên!”
Rất nhiều người đang nói chuyện đột nhiên im bặt, theo bản năng nhìn qua hướng đó, là hướng của học sinh lớp mười.
Mỗi tuần thì các giáo viên lớp mười lớp mười một đều phải đi họp hai buổi chiều, bởi vậy phần lớn lớp đều đang tự học. Nhìn thấy khối mười hai sắp thi đại học chụp ảnh tốt nghiệp ở dưới, có người bắt đầu sinh ra ý tưởng cổ vũ cho bọn họ, thoải mái kêu to lên.
Các học sinh khối dưới đang chán muốn chết, chịu ảnh hưởng của nữ sinh kia, cũng có không ít người ghé vào cửa sổ cổ vũ cho học sinh lớp mười hai dưới lầu.
Trong lúc nhất thời, tiếng cổ vũ hết đợt này đến đợt khác. Giữa không khí ầm ĩ, Vu Nhiên nghe thấy có người hô to tên mình.
“Anh Vu Nhiên – “
“Hả?” Vu Nhiên nghi hoặc ngẩng đầu, muốn tìm chủ nhân tiếng gọi, “Ở đâu vậy?”
Không đợi cậu tìm được, đối phương đã tiếp tục hô to với cậu, “Nhất định phải thi tốt -!”
Vu Nhiên buồn cười, tuy rằng không kịp lúc nhìn thấy nữ sinh kia, nhưng cậu vẫn giơ cao hai tay, hướng mặt vào khu dạy học, đáp lại: “Nhất định rồi!”
Cánh tay cậu còn chưa rụt về, bỗng nhiên bị Sở Miên túm lấy cổ tay.
“Vu Nhiên, quay đầu.” Giọng Sở Miên khó có lúc dồn dập, dùng lực rất nhỏ lôi kéo Vu Nhiên.
Vu Nhiên xoay người theo mệnh lệnh của hắn, trong khoảnh khắc ngẩng đầu nhìn lên, cầm lòng không đậu mà hô to một tiếng.
Sau cơn mưa, không khí vẫn còn hơi nước chưa khô cạn, tán sắc từ ánh sáng mặt trời, hình thành cầu vồng kép cong cong. Mỏng như dải lụa, ánh sáng nhu hòa, tuy không quá diễm lệ nhưng khoảng cách với mặt đất vô cùng gần, có thể đánh sâu vào thị giác mọi người.
Một tiếng vừa rồi của Vu Nhiên khiến cho rất nhiều người chú ý, vì thế các giáo viên học sinh trong khuôn viên trường đều lục tục ngẩng đầu, kinh ngạc cảm thán.
“Tớ sống mười bảy năm rồi mới thấy lần đầu tiên! Thật lớn!” Bởi vì cảnh tượng trước mắt quá mức kinh hỉ mà Vu Nhiên không ngăn được nụ cười, “Giống như thật sự có thể rớt kẹo cầu vồng.”
“Có hai cái, cậu có thấy không? Bên ngoài là mây ngũ sắc, bên ngoài là cầu vồng.” Sở Miên cũng chưa từng nhìn thấy cầu vòng kép lớn như vậy, mỹ lệ không gì sánh kịp, phảng phất như giơ tay là có thể với tới.
Tất cả mọi người đều tin tưởng rằng cầu vồng biểu thị thi đại học thuận lợi.
Bục chụp ảnh tốt nghiệp đã dựng xong, hai bên sườn còn trưng linh vật của “Tư Tư gia tộc”. Đám học sinh mặc áo khoác đồng phục màu đen cẩn thận, các lớp thay phiên nhau chụp ảnh với giáo viên.
“Cậu nói xem, nếu chúng ta nắm tay thì có bị chụp phải không?”
Sở Miên thuận tay nắm lấy: “Hẳn là không, đứng cuối cùng sẽ bị bọn họ chặn lại.”
Vu Nhiên “Ừ” một tiếng. Nhưng ngay khi nhiếp ảnh gia ấn nút chụp, cậu bỗng nhiên đan mười ngón với Sở Miên, giơ cao tay hai người, cười cười với máy ảnh.
Sở Miên còn chưa kịp phản ứng lại, nhiếp ảnh gia cũng không kịp phản ứng, trực tiếp để hình ảnh dừng tại một khác này – hai nam sinh tay trong tay, không kiêng nể gì mà đường hoàng thể hiện tình yêu dưới cầu vồng.
Trong ảnh tốt nghiệp, tất cả mọi người đều mỉm cười. Vì tránh để cảm xúc trước khi thi đại học dao động, trong lòng mọi người đều hiểu rõ mà không nói ra bất kỳ cái gì lừa dối hoặc thương cảm, phảng phất như qua hôm nay, bọn họ còn có thể đến phòng học đúng giờ buổi sáng, ăn bữa sáng, chép bài tập, làm vệ sinh… Có giáo viên không nhịn được mà rơi lệ, chỉ có thể tránh ở hàng hiên một mình, lau sạch nước mắt rồi quay lại chụp ảnh chung.
Có một đàn anh lớp trên từng nói, mặt trái mỗi tấm ảnh chụp tốt nghiệp của Thành Tuấn sẽ in một câu: “Có lẽ về sau chúng ta sẽ không gặp lại nhau, nhưng nhất định phải nhớ kỹ, giờ phút này chúng ta không có gì giấu diếm nhau.”
Ánh nắng tươi sáng, khuôn viên trường hiện đang ở thời điểm tốt nhất mùa hè.
Bắt đầu từ ngày mai chính là kỳ nghỉ ba ngày ngắn ngủi trước khi thi. Sau khi tan học, Vu Nhiên mua hai ly nước ô mai ướp lạnh cùng trứng cút nướng, chia cho Sở Miên. Hai người một bên ăn một bên đi trên đường.
Sở Miên liếc qua dây lụa đỏ trên tay Vu Nhiên một cái, hỏi: “Vì sao trên dây của cậu còn có giỏ đào?”(*)
(*) Giỏ đào: Là vật trang sức dùng để trừ tà, chủ yếu đeo trên cổ tay hoặc cổ chân trẻ nhỏ. Hiện tại có thể coi là vật cầu bình an, khỏe mạnh
Vu Nhiên giơ lên xem, “Ể? Cậu không có sao?”
“Không có, hình như bọn tớ đều không có.” Sở Miên lấy sợi dây của bản thân ra, “Lớp trưởng chỉ treo lên cho cậu.”
“Oa, vì sao vậy? À, tớ biết rồi… Lớp trưởng cảm thấy thành tích tớ kém cỏi nhất, cho nên muốn giúp tớ may mắn thêm một chút!” Vu Nhiên tự hỏi tự đáp, tin tưởng vững chắc suy luận của mình. Ngẩng đầu liền thấy Sở Miên thình lình cười hai tiếng.
“Cậu cười cái gì?”
“Không có việc gì.” Sở Miên nói, ôm bả vai Vu Nhiên, vỗ vỗ đầu cậu.
Mỗi lần xuất hiện động tác thân mật này, Vu Nhiên đều biết tiếp theo Sở Miên sẽ bất đắc dĩ nói mình là “Muggle”. Nhưng đợi một lát, lần này Sở Miên không nói gì, chỉ yên tĩnh ôm cậu.
“Ba ngày nay cậu sẽ ôn tập sao?” Vu Nhiên hỏi.
“Ừ, ôn qua cơ sở, không ôn những cái khác.” Sở Miên nắm nắm vành tai Vu Nhiên, “Cậu cũng vậy, đừng bớt cảnh giác, để em trai cậu tránh xa cậu một chút, đừng ảnh hưởng tới cậu.”
Vu Nhiên cười ha hả: “Vu Tẫn còn bận thi trung khảo, không đếm xỉa tới tớ.”
“Mã vạch báo thi đâu? Vừa rồi cậu cất cẩn thận chưa?”
“Yên tâm, tớ đều đặt trong tập tài liệu cậu cho tớ, sẽ không đánh mất.” Vu Nhiên giơ cốc nước ô mai, chạm cốc với hắn, “Ba ngày ôn tập này cậu quên tớ đi, không cần liên lạc với tớ, dù có nhớ tớ thì cậu gọi tớ cũng không nhận.”
Sở Miên giả như không nghe thấy, không hé răng, trong lòng lại yên lặng nhắc mãi một câu “Tớ lại càng muốn gọi.”
Hai người như là tự cảm ứng tâm linh, Vu Nhiên ngẫm nghĩ, lại bổ sung: “Không thì một ngày một lần đi.”
“Được.” Sở Miên lần này dứt khoát đồng ý.
“Ai, hôm nay khi cậu nhờ người khác ký tên, tại sao lại không để tớ nhắn cho cậu? Tớ đã chuẩn bị sẵn nội dung viết cho cậu rồi, là cái câu ba ngàn gì gì đó…”
Sở Miên vừa định nói cho cậu là “Dù có ba ngàn con sông cũng chỉ múc một gáo nước(*)”, ai ngờ đầu Vu Nhiên đột nhiên lóe sáng, nói: “Hậu cung ba ngàn giai lệ, trẫm chỉ độc sủng ái khanh.”
(*) Lời thoại phim Như Ý Cát Tường
Sở Miên liếm liếm môi, nhíu mày hỏi: “Cậu lấy đâu ra hậu cung ba ngàn?”
“Lấy ví dụ thôi.” Vu Nhiên nhếch miệng cười, để lộ hàm răng trắng tinh, “Nếu tớ là hoàng thượng, tớ sẽ trực tiếp để cậu từ dân nữ lên hoàng hậu, sau đó mỗi ngày đều không lên triều, chỉ chạy tới cung của cậu.”
Khóe môi Sở Miên nhếch lên, cười mắng một tiếng: “Hôn quân.”
Bọn họ đeo cặp sách bình thản đi qua vạch kẻ, tâm trạng như thường ngày, vai sóng vai đi qua một ngày vô cùng bình thường trước khi tốt nghiệp cao trung.