Vừa Chạm Là Cháy

Chương 93: Kẹo que


Đọc truyện Vừa Chạm Là Cháy – Chương 93: Kẹo que

Đến cuối buổi lễ trưởng thành, tất cả các học sinh cần phải đi qua cổng vòm thổi phồng đã được trang trí, việc này mang ý nghĩa đại diện cho lần đầu tiên trưởng thành.

Vu Nhiên sóng vai cùng Sở Miên bước trên thảm đỏ, đồng thời còn cùng quay đầu vẫy tay với các bạn học xung quanh, gật đầu nói: “Cảm ơn, cảm ơn mọi người đã chúc phúc cho chúng tớ!”

Thôi Hà quyết đoán bổ một chưởng vào bàn tay đang nắm chặt của hai người, “Này mẹ nó là lễ trưởng thành, không phải hôn lễ của hai cậu!”

“Ấy – ” Vu Nhiên huơ huơ tay ra hiệu động tác im lặng với cô, “Kín đáo chút, đừng để người khác biết quan hệ giữa tớ với Sở Miên, cậu ấy e lệ.”

Sở Miên nhỏ giọng thở dài, nắm cổ tay Vu Nhiên, túm cậu đến bên người mình, nhẹ nhàng nói: “Mọi người đều biết từ lâu rồi.”

“Hả?” Vu Nhiên ngạc nhiên, “Truyền đi từ khi nào vậy, tại sao tớ lại không biết?”

Môi Sở Miên mấp máy vài cái, lại lười giải thích. Cuối cùng vẫn là Thôi Hà cười mỉa nói với Vu Nhiên: “Hai cậu ở bên nhau đã bao lâu rồi, cậu tưởng người khác đều mù cả, không nhìn thấy hai cậu ôm ôm ấp ấp trước cổng trường à? Sở Miên trước kia ba ngày hai lần đều có nữ sinh tới thổ lộ, cậu không phát hiện từ năm trước đã bắt đầu không có ai tới tìm cậu ta sao?”

Việc hai nam sinh có nhân khí cao nhất trên tường thổ lộ của trung học Thành Tuấn yêu nhau đúng là một vụ nổ không hề nhỏ, nhưng Vu Nhiên căn bản không hiểu rõ cái nhìn của người khác, càng không thể tưởng tượng được chuyện này đã một truyền mười mười truyền trăm từ sớm, trở thành việc bát quái khiến người khác nói chuyện say sưa.

“Tớ đây còn rất ngượng ngùng đấy.” Vu Nhiên nhéo nhéo vành tai mình.

Cậu quay đầu hỏi Sở Miên: “Mặt tớ đỏ không?”

“Không.”

“Vì sao lại không đỏ? Rõ ràng tớ đang thẹn thùng!” Vu Nhiên duỗi dài cổ, muốn để Sở Miên nhìn kỹ xem.

Sở Miên che trán Vu Nhiên lại, chậm rãi đẩy cậu ra, sau đó nâng cánh tay ôm bả vai Vu Nhiên, dẫn cậu đi tới “cửa thành niên”. Bởi vì cổng vòm thổi phồng này được làm quá đơn sơ khiến cho cảm giác nghi thức suy giảm, đám học sinh cười cười nói nói, không hề có vẻ đứng đắn khi tuyên thệ vừa nãy.

“A? Hiện tại tớ là trẻ con.” Vu Nhiên đứng ở ngoài cửa, sau đó bước nhanh qua, “A? Hiện tại tớ là người lớn!”

Cậu nhảy qua nhảy lại cổng vòm mấy lần, “A” vài tiếng, chuyển thân phận người lớn trẻ con rất tự nhiên.

Sở Miên đứng ở một bên cười khẽ, chờ cậu chơi đủ rồi, hai người mới cùng nhau đi lên trước, xếp hàng lĩnh hạc giấy.

Thùng giấy siêu to chất đầy hạc giấy đỏ, tất cả đều do nhóm đàn em của câu lạc bộ thủ công hỗ trợ gấp, để học sinh lớp mười hai viết nguyện vọng hoặc điểm số lý tưởng lên trên cánh. Vu Nhiên chọn một con lớn nhất, mượn bút viết mấy chữ “Học viện Mỹ thuật Trung ương”.

Mấy trăm con hạc giấy đỏ xâu thành chuỗi treo trên cây, chịu sức nặng kỳ vọng của mọi người, phiêu diêu theo gió.

Vu Nhiên hỏi Sở Miên: “Mị, cậu sẽ gấp hạc giấy chứ?”

“Ừ.”

“Sẽ gấp quần nhỏ chứ?”

“Ừ, tớ đều gấp cả.”

Vu Nhiên lộ vẻ thán phục: “Cậu gấp Transformers cho tớ đi.”


“Cậu đây là làm khó tớ quá.” Sở Miên cười cười.

“Vậy đổi đi, gấp Đông Tây Nam Bắc cho tớ.”

“Hai dạng này khác biệt quá nhiều.”

“Không phải là do tớ không muốn làm cậu khó xử sao!” Vu Nhiên tự nhận là vô cùng quan tâm săn sóc.

Sở Miên tìm người khác xin một tờ giấy đỏ, đứng tại chỗ cúi đầu gấp, ngón tay linh hoạt thành thạo, Vu Nhiên nhìn đến mê mẩn.

Hai phút sau, hắn gấp một hình trái tim ngay ngắn, đặt trong tay Vu Nhiên, nhẹ giọng bâng quơ: “Cậu nhìn cũng không học được đi.”

Trái tim này rất nhỏ, đôi tay Vu Nhiên nhéo hai bên của nó, giơ cao hướng mặt trời, vui sướng khoe ra: “Các cậu mau xem, Sở Miên đào tim ra cho tớ!”

Người khác sôi nổi khiếp sợ ghé mắt qua.

Vu Nhiên vô cùng nâng niu trân trọng trái tim giấy này, thường xuyên nhìn nó, yêu thích không buông tay.

Sau khi lễ trưởng thành kết thúc, lớp trưởng kêu gọi mọi người đi liên hoan ăn lẩu. Rất lâu rồi Vu Nhiên không tham gia vào hoạt động của lớp, lần này vô cùng tích cực, chủ động mua đồ uống giúp mọi người.

“Đều đã trưởng thành rồi, uống rượu thì làm sao?” Vu Nhiên nói năng hùng hồn, bê thùng bia vào phòng.

Phương Chiêu ngăn cậu lại: “Không cần thể hiện, mày quên rằng trước đó có lần mày uống say như chó sao.”

Vu Nhiên không cho là đúng: “Tại sao tao lại không nhớ – ”

Giọng cậu đột nhiên im bặt, ngay một khắc tầm mắt không cẩn thận thoáng nhìn qua Sở Miên kia, cậu đột nhiên nhớ ra. Rất lâu trước kia… đúng là có một lần bản thân uống rất nhiều, lúc ấy gây thêm không ít phiền toái cho Sở Miên.

Tự biết tửu lượng mình không tốt, Vu Nhiên đương nhiên sẽ không uống nhiều nữa, dù sao ngày mai còn có vòng thi quan trọng nhất tại Học viện Mỹ thuật Trung ương. Nhưng hôm nay là ngày đặc biệt, các bạn học giơ tượng trưng chén rượu chúc mừng một chút, cũng coi như giảm bớt áp lực thi đại học.

“Cầu chúc thi đại học kỳ khai đắc thắng, mã đáo thành công, kim bảng đề danh.”(*)

(*) Kỳ khai đắc thắng: mở cờ là thắng, đánh trận đầu đã thắng; mã đáo thành công: đi đến đâu giành thắng lợi đến đó; kim bảng đề danh: đề tên bảng vàng

“Còn có chúc mọi người thân thể khỏe mạnh, nghênh đón thi đại học bằng trạng thái tốt nhất.”

“Chúc tất cả bài thi đều làm đúng.”

“Còn có… Còn có cái gì nữa?”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, trao đổi ánh mắt có thâm ý khác, cười cười chạm cốc: “Còn có chúc Vu Nhiên Sở Miên tân hôn vui vẻ, sớm sinh quý tử!”

Vu Nhiên không kịp trở tay, sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng đứng lên kính rượu từng người. Trong lòng vô cùng cảm kích, đồng thời không quên nhắc thứ quan trọng nhất: “Tiền mừng lát nữa thống nhất giao cho tớ nhé.”

Sở Miên nâng tay che nửa khuôn mặt ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng mím môi cười cười vài cái theo bầu không khí.


“Đúng rồi, Vu Nhiên, mày vẫn là kín đáo chút, không cần show ân ái trước mặt nhiều giáo viên như vậy.” Có người tốt tính khuyên nhủ, “Giáo viên bình thường vẫn còn ổn, nhưng có những lãnh đạo cổ hủ, mấy năm nay thành tích thi đại học trường chúng ta trượt xuống, bọn họ mở họp nói là bởi vì phong cách trường học không nghiêm cẩn.”

Không đợi Vu Nhiên phản ứng, những người khác đã phản bác: “Phong cách trường học không nghiêm cẩn? Trường chúng ta chỉ là mở lòng bao dung một chút thôi, nội quy trường vẫn rất nghiêm mà. Hơn nữa, thầy hiệu phó trước đó không phải để người thân mình đi cửa sau sao, rốt cuộc là ai đi đầu không nghiêm cẩn chứ.”

Lớp trưởng cũng tham gia đề tài này: “Trước đó tớ lén nghe trộm giáo viên nói chuyện ở văn phòng, hình như từ khóa sau, thầy hiệu trưởng muốn từ nhiệm, thay đổi người.”

“Bởi vì đến tuổi rồi, nhưng thầy ấy tuổi lớn như vậy, mấy năm gần đây lại khai sáng cho tổ trưởng. Nói không chừng hiệu trưởng mới không cho dùng di động, không cho để tóc dài, còn cả chắc chắn sẽ làm chặt vụ yêu sớm.” Có người nói, lại chụp bả vai Vu Nhiên: “Ngàn vạn lần đừng có học lại.”

Nghe nói Thành Tuấn muốn đổi hiệu trưởng, mọi người đều không khỏi cảm thấy tiếc nuối, nhưng cũng may mắn mình đuổi kịp thời điểm tốt. Đã từng có một thời gian các giáo viên vô cùng nghiêm khắc với việc yêu đương, nhẹ thì phê bình, nặng thì mời phụ huynh dẫn về nhà nói chuyện lại.

Nhưng loại hình phạt này cũng không liên tục lâu, bởi vì hiệu trưởng sau khi nghe nói đến đã ra lệnh cưỡng chế cấm các giáo viên dùng thân phận của mình để áp chế đám học sinh. Nếu thành tích học sinh trượt xuống thì hẳn phải nghĩ cách giúp phân rõ tầm quan trọng, đề cao thành tích; chứ không phải áp đặt lại trói buộc học sinh, càng cấm cản thì càng có khả năng hoàn toàn ngược lại.

Cũng có phụ huynh đưa ra ý kiến phản đối, yêu cầu trường học ra quy định cấm yêu sớm rõ ràng. Nhưng hiệu trưởng suy xét mấy ngày vẫn không nghĩ ra lý do cấm yêu sớm, chỉ có thể từ chối yêu cầu của phụ huynh: “Yêu đương là bản năng sinh ra đã có sẵn của con người, ở trước mặt tình cảm, không có ai có quyền uy cả.”

Ông vẫn luôn tin tưởng chỉ có thấu hiểu cùng bao dung mới có thể dẫn đường cho các thanh thiếu niên hướng tới con đường rộng sáng. Bắt đầu tình yêu là chuyện thường tình của con người, ức chế tình cảm mới thật sự là vi phạm nhân quyền.

“Yên tâm, tớ sẽ không học lại, cùng lắm thì ở lại Dung Cảng, thành tích liên khảo của tớ vẫn có thể vào được mấy trường học.” Vu Nhiên cười hai tiếng, nhìn về phía Sở Miên, “Hơn nữa từ Dung Cảng đến Bắc Kinh chỉ sợ còn nhanh hơn tàu điện ngầm ở Bắc Kinh, nói không chừng tớ gặp cậu càng tiện hơn, đúng không?”

Sở Miên không trả lời, ánh mắt sâu thẳm nhìn Vu Nhiên, phảng phất như hiện tại chỉ còn hai người bọn họ.

Một bàn tay Vu Nhiên lặng lẽ với qua bàn, đặt lên đầu gối Sở Miên, lay lay hắn rất nhẹ. Chỉ là chút động chạm tứ chi hoàn toàn không có ý nghĩa, nhưng lại có thể khiến bọn họ bắt giữ được một tia mờ ám giữa không khí náo nhiệt.

Kết thúc bữa tiệc, đám người dần dần tan đi, đi khắp các hướng bất đồng về nhà. Vu Nhiên đưa Sở Miên qua đường lớn như thường, sau đó lộn trở lại, cùng Phương Chiêu chờ xe bus.

Cậu nhéo nhéo trái tim Sở Miên gập cho thật cẩn thận, dùng nó che ở ngực trái mình.

“Này này này, rõ như ban ngày ban mặt, đừng có làm trò đồi phong bại tục.” Phương Chiêu ghét bỏ nhìn lướt qua, ngăn hành động sờ dzú của cậu trước mặt mọi người.

“Cái này gọi là “tâm đầu ý hợp”.” Vu Nhiên nói như thật, sau đó chuyển trái tim giấy qua ngực Phương Chiêu, “Cái này gọi là “lòng lang dạ sói”.”

“Cút!”

Vu Nhiên cất trái tim giấy vào túi tiền, trầm mặc một lát, không tự chủ được mà than nhẹ một tiếng.

Cậu chỉ vào bồn hoa ven đường, nói: “Chờ lần sau tao lại trở về, hoa này sẽ nở.”

“Làm sao, mày cho là chúng nó nở vì mày à?”

“Ông đây là ý cảnh!” Mắt thấy xe bus sắp dừng lại, Vu Nhiên vẫy vẫy tay đi về phía trước, “Bỏ đi, tao không có lời nào để nói với mày!”

Phương Chiêu lè lưỡi, ấu trĩ nói “Xùy xùy xùy” với cậu.


Vu Nhiên lên xe rời đi, nhưng xe vừa đi được mấy mét lại dừng ở sân ga.

Cửa sau mở ra, cậu hậm hực đút tay vào túi đi xuống, cúi đầu không nói lời nào.

Phương Chiêu nhìn bồn hoa, nói: “Hoa còn chưa có nở đâu, mày trở về cũng quá nhanh đấy.”

Vu Nhiên xấu hổ giải thích: “Lâu lắm rồi không ngồi xe ở đây, nhớ lộn phải ngồi chiếc nào, đm.”

“Không sao, mày cũng chỉ nhớ được một thời gian thôi.” Ngữ khí Phương Chiêu có phần vui sướng khi người gặp họa, “Chẳng hạn như viết chính tả của Vương tổng.”

“Cái này tao nào dám quên! Ký ức hãy còn mới mẻ như vậy.”

Thi năng khiếu đã trải qua được hơn phân nửa, chờ những vòng thi của trường kết thúc, Vu Nhiên sẽ lại quay về trường học. Học tập từng là việc cậu chống đối nhất, nhưng hiện giờ nó biến thành nhịp cầu tiếp cận ước mơ, cậu không sao sinh ra cảm xúc mâu thuẫn nổi, ngược lại lại có chút gấp gáp không chờ nổi.

Hai ngày sau, Vu Nhiên lại đến Bắc Kinh lần nữa, tham gia vòng thi của Học viện Mỹ thuật Trung ương.

Vì vòng thi này, trước đó Vu Nhiên tốn một thời gian dài tìm tòi trên các diễn đàn thi năng khiếu lớn, góp nhặt một chút kỹ xảo từ kinh nghiệm của các đàn anh đàn chị. Liên khảo khác với vòng thi của trường, đặc biệt trường đầu ngành như Học viện Mỹ thuật trung ương, trừ kỹ thuật vẽ thì còn sẽ chú ý tới tư duy của thí sinh, hơn nữa khoa thiết kế nghệ thuật năm nay có điều chỉnh, đề thi nhất định sẽ có thay đổi so với những năm trước.

Vu Nhiên đeo họa cụ, đi tới tòa nhà lớn màu xám của Học viện Mỹ thuật Trung ương. Trong quá trình chờ đợi, khó có lúc cậu căng thẳng, nhưng nghĩ lại, lúc này nhất định Sở Miên đang nhớ tới mình, chẳng may bọn họ có cảm ứng tâm linh, vậy chẳng phải sẽ làm Sở Miên lo lắng sao?

Vu Nhiên mau chóng điều chỉnh hô hấp.

Khi túi đề thi tạo hình cơ sở được phát xuống, toàn trường thi yên tĩnh không một tiếng động. Khi mọi người xem đề thì cảm thấy ngoài dự kiến – đồ vật giám khảo cung cấp cho bọn họ trừ giấy vẽ thì còn có kẹo que. Đề bài yêu cầu tác phẩm phải có ba bộ phận: viên kẹo, que, giấy gói kẹo, có thể mở hoặc không mở giấy gói tùy ý.

Đề bài chưa từng gặp này khiến đại não Vu Nhiên trống rỗng, cậu còn chưa kịp suy nghĩ đã thấy có vài người trong trường thi đứng dậy rời đi.

Mờ mịt ngắn ngủi đi qua, trong lòng Vu Nhiên chỉ còn cảm giác hiếu thắng mãnh liệt. Đây là vòng thi đầu tiên của Học viện Mỹ thuật Trung ương, cậu nhất định phải nắm lấy cơ hội, tuyệt đối không thể để lại tiếc nuối.

Nếu đề bài linh hoạt, như vậy có ý nghĩa không gian cho thí sinh phát huy sẽ rất lớn. Vu Nhiên dùng nửa phút đồng hồ để bình ổn lại nhịp tim đập cùng sức lực đầu ngón tay, sau đó chậm rãi mở giấy gói kẹo ra.

Vu Nhiên nhớ rõ Sở Hành đã từng nói với cậu, ằng nếu muốn được các giáo viên đánh giá cao, tác phẩm nhất định không thể bình thường. Phần lớn mọi người nhìn thấy đề bài mới mẻ này chắc chắn sẽ muốn ổn định giành thắng lợi, lựa chọn trực tiếp vẽ vật thực; như vậy mình phải đổi phương thức, hấp dẫn ánh mắt giám khảo.

Vu Nhiên mở một nửa giấy gói, sau đó đưa kẹo lên răng, dùng sức cắn.

Vẽ một viên kẹo có hình cầu bất quy tắc vô cùng khó khăn, Vu Nhiên quả thật không luyện tập vẽ vật thực cùng loại quá nhiều, nhưng cậu vẫn có tin tưởng với bản lĩnh của mình. Kẹo vỡ vụn, giấy gói kẹo nhăn nheo, còn có phần que còn dấu răng nhợt nhạt, Vu Nhiên vô cùng chăm chút, dùng bút miêu tả cẩn thận.

Bài thi này tiêu tốn thời gian hơn cậu tự đánh giá nhiều, cũng may cuối cùng thành phẩm vẫn rất hoàn chỉnh, không phải chạy bài.

Sau khi kết thúc, Vu Nhiên tạm thời thở phào nhẹ nhõm, trên đường đi ăn cơm trưa thì nhịn không được mà gọi điện thoại cho Sở Miên.

Cậu không nói tới căng thẳng vừa rồi, mà là hưng phấn nói với Sở Miên bản thân vừa nỗ lực vượt qua một khó khăn siêu lớn. Sở Miên ở bên kia điện thoại cũng tự cảm thấy vui vẻ từ đáy lòng, giọng nói ôn tồn nhỏ nhẹ khích lệ cậu.

“Để tớ dứt khoát xin nghỉ nửa ngày đi qua đó.” Sở Miên bỗng nhiên nảy ra ý định này, “Buổi chiều mấy giờ cậu thi xong?”

“Không cần lo lắng!”

“Tớ không lo lắng. Nhưng đây là vòng thi quan trọng nhất của cậu, chờ đến khi thi xong… Hẳn là cần phải có người ở bên cạnh cậu.”

Sở Miên cảm giác tâm trạng xuất phát từ Vu Nhiên vừa rồi không giống bình thường, sau khi nói xong, hắn càng thêm kiên định với quyết tâm đi làm bạn với đối phương, “Để hiện tại tớ đến văn phòng.”

Vu Nhiên không ngăn cản nữa, cười cười nói: “Được.”


Ăn cơm trưa đơn giản xong, Vu Nhiên lại phải về Học viện Mỹ thuật Trung ương chuẩn bị cho bài thi vẽ màu. Sau khi trải qua thử thách “kẹo que”, tất cả thi sinh đều chuẩn bị tâm lý thật tốt, chờ đợi nghênh đón đề bài độc đáo.

Nhưng điều khiến bọn họ không ngờ tới, chính là giám thị ôm một túi kẹo Từ Phúc Ký lớn đi xuống phát cho mọi người. Chủ đề bài thiết kế cơ sở vẫn là kẹo que, lại còn có yêu cầu thí sinh ăn luôn kẹo que được phát, căn cứ vào cảm nhận vị giác của mình, thiết kế lại những yếu tố cơ bản trên giấy gói kẹo.

Cảm nhận vị giác… Vu Nhiên phân biệt rõ trong miệng là vị quýt, nghĩ thầm còn có cái gì để “cảm nhận”. Cậu ăn kẹo ngọt liền nhớ tới Sở Miên, nhớ tới Sở Miên chạng vạng muốn tới đón cậu, kẹo trong miệng lại trở nên càng ngọt.

Trường hợp hơn tám mươi người cùng nhau ngậm kẹo que rất kỳ diệu, lần này tâm trạng Vu Nhiên ổn hơn buổi sáng rất nhiều, quan sát giấy gói kẹo Từ Phúc Ký thật cẩn thận, chậm rãi ngẫm nghĩ ý tưởng thiết kế, cậu chuẩn bị từ nguyên tố “múi quýt” trong tay, thể hiện phong cách tả thực trên giấy gói kẹo. Dù sao cậu không quá am hiểu thiết kế sản phẩm, ý tưởng quá thiên mã hành không đến không tưởng có khả năng sẽ biến khéo thành vụng, chi bằng thể hiện ý tưởng thật cẩn thận, như vậy cũng sẽ rõ ràng trực quan hơn.

Kẹo trong miệng đã tan sạch sẽ từ sớm, Vu Nhiên quên đi khóe môi còn ngậm một cây gậy nhựa, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm giấy vẽ, chăm chú đưa bút.

Một khắc kết thúc cuộc thi, Vu Nhiên hoàn toàn như trút được gánh nặng, trong đầu chỉ hiện ra câu nói kia – tẫn nhân sự, thính thiên mệnh.

Cậu thu dọn ba lô tùy thân xong xuôi, gọi điện thoại cho Sở Miên.

“Tớ đứng bên cửa, đối diện trạm xe bus, bên cạnh cửa tiệm.” Sở Miên nói, “Bên này người không nhiều lắm, cậu đi ra sớm một chút.”

“Ừ!”

Còn chưa ra tới cổng lớn Học viện Mỹ thuật Trung ương, Vu Nhiên đã nhìn thấy hình bóng quen thuộc kia. Cậu lập tức bước chân nhanh hơn, dần dần thành bước chạy, một khi đến gần Sở Miên thì liền ném các loại đồ vật ràng buộc trên người xuống, dang hai tay nhảy dựng lên.

Vu Nhiên nhảy lên người Sở Miên, kẹp chặt hai chân, dùng sức câu lấy cổ hắn, sang sảng cười nói: “Mị Mị, tớ rất nhớ cậu.”

“Hôm trước vừa mới gặp mặt mà.” Sở Miên cười cười, ôm ổn định Vu Nhiên, nhẹ nhàng chùng đầu gối nhặt đồ rơi trên mặt đất của cậu, “Nghe giọng cậu hẳn là rất thuận lợi, khi trở về đừng quên gọi điện thoại cho cô tớ, cô vẫn luôn lo lắng cho cậu.”

“Ừ, cái này chắc chắn tớ sẽ không quên.” Vu Nhiên rụt cổ, mở miệng nói với Sở Miên, “Hôm nay tớ ăn rất nhiều kẹo, cậu muốn nếm thử không?”

“Có.” Sở Miên hôn lên trước, quả nhiên giữa môi răng Vu Nhiên còn có vị quýt nhàn nhạt.

Cho dù mấy ngày sau còn có vài vòng thi nữa, nhưng vòng thi của Học viện Mỹ thuật Trung ương đã kết thúc, đối với Vu Nhiên mà nói thì có nghĩa là thi năng khiếu đã hạ màn. Hơn nửa năm nay, mỗi ngày cậu đều nỗ lực vì nó, mỗi nét vẽ mỗi đường bút đều phảng phất như có thể tiếp cận tới ước mơ này.

Sở Miên không buông cậu xuống, cứ ôm như vậy chậm rãi đi về phía trước. Vu Nhiên dựa vào đầu vai rắn chắc của Sở Miên, nghiêng đầu nhìn dây thường xuân rậm rạp còn chưa sống lại trên vách tường của học viện.

“Sở Miên.”

“Ừ.”

“Tớ rất muốn nhìn mặt tường này mọc đầy lá xanh.” Vu Nhiên duỗi tay chỉ chỉ.

Sở Miên quay đầu nhìn thoáng qua, nói: “Tớ cũng muốn. Về sau cậu dẫn tớ tới xem đi.”

Cho dù không biết chút gì về con đường phía trước, nhưng trước mắt, bọn họ vẫn tin tưởng khả năng thực hiện ước mơ của đối phương vô điều kiện. Vị quýt trong miệng Vu Nhiên hoàn toàn biến mất, cậu gối lên Sở Miên, cuối cùng cũng hậu tri hậu giác cảm giác được mệt nhọc của hôm nay.

“Chúng ta còn phải đi bao lâu nữa?” Vu Nhiên hỏi.

“Rất lâu, tài xế không qua đây, tớ kêu chú ấy dừng ở bên ngoài.” Sở Miên nghiêng mặt, đè thấp giọng nói chuyện, “Như vậy chúng ta có thể ở bên nhau nhiều hơn một chút.”

“Ngày mai tớ sẽ ở nhà nghỉ ngơi một ngày, ngày kia sẽ tới trường đi học.”

“Nhanh như vậy?”

“Ừ.” Vu Nhiên ghé vào trên vai Sở Miên, nheo đôi mắt vô cùng thích ý, “Tớ đã trở về.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.