Vừa Chạm Là Cháy

Chương 40: Chế phục


Đọc truyện Vừa Chạm Là Cháy – Chương 40: Chế phục

Vu Nhiên vừa về nhà thì Lý Quế Dung gọi điện thoại chất vấn cậu vì sao hai ngày nay không đi học, cũng không xin nghỉ với giáo viên chủ nhiệm. Vu Nhiên giả vờ giọng điệu yếu ớt, nói dạ dày không thoải mái, hiện tại nằm ngay đơ không nhúc nhích nổi.

Lý Quế Dung ở bên kia điện thoại làu bàu: “Hai anh em chúng mày đều thế, không phát sốt chứ? Để mẹ dứt khoát tan tầm về xem hai đứa.”

“Không cần không cần! Con tự mình nấu cháo hạt kê là được rồi, mẹ còn bận việc của mẹ.” Vu Nhiên nhanh nhẹn đổi dép lê, vừa vào nhà thì thấy hoá ra hôm nay em trai cũng không đi học, đang rúc trong chăn, vẻ mặt hận đời đau khổ nhìn lên trần nhà.

Vu Nhiên ngồi xuống bên cạnh: “Uầy, em trai, mày làm sao vậy? Trên người có một luồng yêu khí.”

Vu Tẫn nghiêng mặt sang một bên, mày không thả lỏng. Vu Nhiên vừa rồi cho rằng nó không muốn đi học nên mới giả bệnh, hiện tại mới thấy dường như thật sự có chỗ không thích hợp, vội lo lắng thò lại gần sờ lên trán nó.

“Chỗ nào không thoải mái, chúng ta đến bệnh viện xem.”

“Em… Sáng nay em vừa tỉnh…”

Vu Tẫn bắt lấy bả vai Vu Nhiên, muốn nói lại thôi, nhưng nó ngẫm nghĩ, cảm thấy chuyện này chỉ có thể nói cho anh trai bên cạnh: “Sau khi tỉnh, phát hiện quần lót hơi ướt, đến WC xem mới phát hiện có rất nhiều “cái kia”…”

Vu Nhiên vừa nghe thấy ngữ khí mờ mịt này, tư duy nhanh chóng vận động, rất nhanh đã đoán được “cái kia” trong lời Vu Tẫn là cái gì.

Cậu bừng tỉnh, kỳ thật bản thân hồi sơ trung cũng từng gặp loại tình huống này, lúc ấy sợ hãi không dám nói cho cha mẹ, một mình nửa đêm lặng lẽ giặt quần lót. Sau đó học sinh học mới hiểu được, thì ra đó là một hiện tượng sinh lý bình thường của tuổi dậy thì, những bạn học khác tới độ tuổi này cũng sẽ trải qua.

“Yên tâm đi em trai, tình huống này gọi là… gọi là…” Vu Nhiên vò tóc nỗ lực nhớ lại danh từ riêng của từ kia, nhưng cậu học qua môn sinh học đã hai năm rồi, kiến thức đã sớm quên sạch bách.

Cậu nhìn sắc mặt thấp thỏm bất an của Vu Tẫn, ý xấu nhất thời ngo ngoe rục rịch, thương tiếc nói cho thằng nhóc: “Mày bị liệt dương.”

Hai mắt Vu Tẫn cứng đờ, thân thể non nớt hiển nhiên không tiêu hóa được tin tức bất ngờ này, cả người chết lặng trên giường.

Không khí lặng ngắt như tờ, vài phút sau, môi Vu Tẫn không ngăn nổi run rẩy, nước mắt tràn mi.

Nó đầu tiên là che mặt nức nở, sau đó gào khóc: “Thôi xong rồi, em còn là trai zin chứ!”

Vu Nhiên chép chép miệng, bình tĩnh nói: “Này cũng không hiếm lạ.”

Vu Tẫn nổi điên với cậu: “Em còn là xử nam bảo hộ bậc một của quốc gia!”

Vu Nhiên đột nhiên cười ha hả, cách chăn đánh đùi Vu Tẫn, nói cho nó tình hình thực tế: “Đùa mày thôi, thằng ngốc, không liệt dương không liệt dương, đừng khóc.”

Vu Tẫn lập tức thực hiện tư thế cá chép lộn mình, xoay người đánh anh trai mình.

“Mày đợi đi, để tao tìm sách xem lại, trên đó có ghi.” Vu Nhiên tới phòng khách tìm kiếm trên giá sách, trên đó có mấy quyển sách bảo vệ sức khỏe, Trung Y các kiểu, là cha mua từ rất nhiều năm trước. Cậu đem về phòng, ngồi bên cạnh Vu Tẫn cùng nhau lật xem, nhìn đến một đoạn trích 《Hàn Thi ngoại truyện (*)》: “Nam tám tháng mọc răng sữa, tám tuổi thay răng, mười sáu tuổi phát dục, cơ quan sinh dục phát triển.”

(*) Hàn Thi ngoại truyện: Bộ sách chép những việc, những câu nói đời xưa, dưới mỗi bài có chứng dẫn mấy câu thơ của Hàn Anh làm. Hàn Anh là người đời nhà Hán làm bác sĩ đời vua Văn Đế, lấy những ý trong thơ của người ta mà làm Nội Ngoại truyện, gọi là Hàn Thi, bây giờ chỉ còn Ngoại truyện mà thôi


Vu Nhiên lật cẩn thận trang giấy ố vàng, thì thầm với Vu Tẫn: “Tám tuổi thay răng, mười sáu phát dục, ranh con.”

Cậu còn ý vị thâm trường mà “À” một tiếng, ôm bả vai Vu Tẫn: “Nhìn thấy không, sách nói mày đến mười sáu tuổi sẽ thành tinh, sau đó mọc ra một cái – ”

Vu Tẫn bỗng nhiên che lỗ tai lại, trừng lớn mắt mà rít gào chói tai: “Em không nghe! Em không nghe!”

Vu Nhiên ném sách sang một bên, ngã vào giường ôm bụng cười to, sau đó bẻ hai tay nó ra, ghé sát tai nó lớn tiếng nói: “Về sau mày chính là người song tính, trâu bò chưa em trai!”

Vu Tẫn khóc đến mặt mũi hung ác, bóp chặt cổ Vu Nhiên muốn cùng cậu đồng quy vu tận.

Cuối cùng hai người vẫn là cùng nhau tìm đáp án chính xác về hiện tượng sinh lý này cả buổi tối. Vu Tẫn nhớ thật kỹ từ “mộng tinh”, như trút được gánh nặng mà tê liệt ngã xuống, lẩm bẩm vài câu “Làm em sợ muốn chết”.

Vu Nhiên tò mò xem nhiều trang web hơn một lát, trên bách khoa nói là hiện tượng sau khi đi vào giấc ngủ. Cậu suy nghĩ một chút, trong lòng không khỏi sinh ra thắc mắc: Người ngủ quá độ giống như Sở Miên chẳng phải sẽ có tỷ lệ gặp “giấc mơ ướt” nhiều hơn sao?

“Đang bệnh nặng trên giường, tôi hốt hoảng ngồi dậy, ngỡ là Ngân Hà rơi khỏi chín tầng mây.(*)” Vu Nhiên nhịn không được mà ngâm thơ tại chỗ, lẩm bẩm hạ quyết tâm: “Hôm nào mình hỏi cậu ta một chút vậy.”

(*) Ở đây ghép 2 câu từ 2 bài thơ “Nghe Bạch Lạc Thiên bị giáng làm tư mã ở Cửu Giang” của Nguyên Chẩn và “Xa ngắm thác núi Lư” của Lý Bạch

Tháng ba đầu xuân, bừng bừng sức sống.

Học kỳ mới bắt đầu, phong cảnh vườn trường rực rỡ hẳn lên. Tường bao được quét ve lại sáng sủa, pho tượng ngựa đồng trước cổng lớn cũng đã đổi bệ mới, chắc chắn hơn trước kia rất nhiều.

Vu Nhiên ngồi trong phòng học, vuốt ve linh vật “Niên Tư Tư” mới của trung học Thành Tuấn, là hình dạng sủi cảo chiên, biểu cảm dương quang thoải mái nhất trong “Tư Tư gia tộc”. Vu Nhiên buộc nó lên trên cặp sách, nghĩ tới thì xoay người, dùng nụ cười của linh vật vấn an Sở Miên.

Sở Miên không để ý nhiều đến cậu, cúi đầu đọc sách, tránh phân tâm.

Nhưng Vu Nhiên ngồi ở trước mình, vừa lên lớp liền như bị tăng động, nghiêng người châu đầu ghé tai với người khác. Sở Miên thường xuyên bị cậu hấp dẫn lực chú ý, muốn nghe cậu với bạn học khác nói cái gì một chút.

Không được… Phải khống chế.

Sở Miên yên lặng nhắc nhở bản thân, phải khống chế tần suất chú ý tới Vu Nhiên.

Nhưng Vu Nhiên giống như con số đỏ của phần mềm di động, một khi đã nhảy lên thì dễ dàng khiến người ta phải duỗi tay ấn vào. Sở Miên còn cố tình mắc phải chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, mỗi phần mềm đều phải đổi mới thành phiên bản mới nhất. Số liệu của app có thể gỡ bỏ xóa sạch, nhưng hắn không thể làm Vu Nhiên biến mất khỏi trước mắt mình.

Sở Miên nhìn bóng dáng Vu Nhiên, vô thức dùng ngòi bút chọc cục tẩy, chọc đến mức nó nứt toác.

May mắn sáng nay còn một tiết ngữ văn, sợ hãi của Vu Nhiên với cô Vương không giảm chút nào, vừa thấy cô vào cửa liền nhanh chóng ngồi nghiêm chỉnh, không dám làm việc riêng. Sở Miên cũng có thể vô cùng chăm chú mà nghiêm túc nghe giảng.

Rất nhanh Vu Nhiên đã bị điểm danh phiên dịch văn cổ, đọc toàn vẹn đáp án một lần, cô Vương lại không để cậu ngồi xuống.

“Tiết này tôi không nói, để các em giảng.” Cô Vương nói với cả lớp, “Ai trả lời xong rồi thì chọn một người tiếp theo trả lời câu hỏi, tôi nhìn xem ai phân tâm. Vu Nhiên, em chọn đi.”


Vu Nhiên ngẩng đầu ưỡn ngực, phảng phất như đang nắm trên tay quyền sinh sát của lớp, đắc ý mà hô to một tiếng: “Sở Miên!”

Sở Miên không chút bất ngờ, ung dung đọc cẩn thận câu trả lời. Đến lúc phải điểm danh bạn học khác, hắn như trả thù mà lại kêu tên Vu Nhiên.

Vu Nhiên nhanh chóng đọc đáp án một lần: “Sở Miên!”

Sở Miên lần này cũng không buông tha cậu: “Vu Nhiên!”

“Sở Miên!”

“Vu Nhiên!”

Một tiết cuối cùng cũng kết thúc, mọi người nghe hai người này vô thức trả lời hết câu hỏi của bài thi, phảng phất như vừa xem một trận đấu.

Cô Vương rất vừa lòng, khen ngợi hai người trước mặt cả lớp: “Học tập phải có tinh thần bạn truy tôi đuổi, phía sau tiếp trước như vậy! Vu Nhiên cùng Sở Miên của chúng ta vất vả rồi, vỗ tay cho hai bạn.”

Cùng với tiếng chuông tan học trầm bổng kéo dài, hai người bọn họ cuối cùng thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống, đồng thời cảm thấy mỏi mệt.

Trên đường tới nhà ăn, Vu Nhiên nâng cánh tay đè lên bả vai Sở Miên, còn nói: “Cậu xem tiết ngữ văn cậu cũng không mệt rã rời, còn không cảm tạ tớ?”

Sở Miên gật đầu có lệ, im lặng không nói, khống chế bản thân không nhìn cậu ta.

Vu Nhiên rất tò mò số lần Sở Miên trải qua hiện tượng sinh lý, nhưng ở trước mặt hai nữ sinh Thôi Hà cùng Dạ Hi cậu cũng không dám làm trò mà hỏi trực tiếp, chỉ là ở thời điểm ăn cơm thì nhịn không nổi mà quan tâm tới Sở Miên, gắp cho hắn thật nhiều đậu bắp, mướp hương, đậu đũa.

Thật không khéo, những thứ này Sở Miên đều chán ghét, vì thế để nguyên gắp trả lại Vu Nhiên.

Phương Chiêu nhìn đũa bọn họ đưa tới đưa đi, thuận miệng hỏi Vu Nhiên: “Mày gắp cho Sở Miên nhiều rau xanh như vậy làm gì?”

Vu Nhiên bâng quơ tỉnh rụi: “Tráng dương.”

Biểu cảm Sở Miên hơi cứng đờ, đũa trên tay bất động.

Những người khác không sao hiểu nổi mà nhìn Vu Nhiên: “Cái này cậu cũng phải quan tâm?”

“Ai, đều là anh em, đừng khách khí với tớ. Tới, mọi người cũng đều ăn nhiều một chút.”


Vu Nhiên nhiệt tình gắp đậu bắp cho Sở Miên, còn không quên nói cho hắn: “Bổ ở thân cậu, tráng tại lòng tớ; anh em đồng lòng, tát biển Đông cũng cạn.”

Dạ Hi cảm giác không khí trước mắt toàn màu hường huệ, thử hỏi: “Vu Nhiên, hai ngày trước cậu không đi học, trải qua đại sự gì sao?”

Ý cười trên khóe miệng Vu Nhiên thu lại nửa phần, suy nghĩ cậu phức tạp, nhỏ giọng thở dài: “Ai, đàn ông mà, lần đầu tiên trưởng thành đều sẽ đau.”

Cậu không muốn nhớ lại, nhanh chóng tiếp tục thúc giục Sở Miên ăn cơm: “Cậu mỗi ngày đều ngủ nhiều lần như vậy, tẩm bổ nhiều một chút.”

Dưới ánh nhìn ngạc nhiên chăm chú của những người còn lại, Sở Miên chậm rãi buông đũa xuống, ngẩng đầu nghiêm túc nói cho Vu Nhiên: “Tôi không cần.”

Thôi Hà lớn tiếng ho khan vài cái, bưng khay ăn dịch ra xa: “Đang ăn cơm đấy, các cậu đừng có nói tới đề tài này.”

Vu Nhiên vội vàng gật đầu không ngừng, Sở Miên nhìn một lớp xanh lục che đầy chén cơm của mình, tức khắc ăn không vào.

Hắn không phân rõ được Vu Nhiên rốt cuộc là thật sự quan tâm tình trạng sinh lý của mình hay là mượn điều này ám chỉ cái gì. Lấy hiểu biết của Sở Miên về Vu Nhiên, Muggle này không có khả năng nắm giữ loại kỹ xảo câu thông cao cấp như “ám chỉ”, nhưng hắn không hiểu vì sao Vu Nhiên đột nhiên có hứng thú với phương diện kỳ quái này.

… Chẳng lẽ “phiên bản hệ thống” muốn đổi mới sao? Sở Miên cảm thấy hoang mang.

Vừa mới đi học lại không lâu, lớp mười được phát đồng phục xuân hạ mới, nam sinh mặc áo vest cùng cà vạt, nữ sinh váy ngắn cùng nơ. Tuy rằng loại phong cách bắt nhịp với thế giới này khiến rất nhiều học sinh kinh hỉ không thôi, nhưng dù sao không tiện hoạt động rèn luyện, trường học chỉ cho phép mọi người mặc bộ đồng phục này trong một số trường hợp quan trọng, bình thường vẫn thống nhất mặc đồng phục thể thao màu đen như cũ.

Mà “trường hợp quan trọng” đầu tiên trong học kỳ này chính là Đại hội động viên Tết trồng cây. Lớp mười lớp mười một đều bị yêu cầu mặc chế phục xanh biển, đến hội trường tập hợp.

Vu Nhiên không biết đeo cà vạt bèn buộc một nút đơn giản trên cổ áo, khiến đồng phục học sinh trên người cậu không có khí chất đứng đắn đáng phải có. Nhưng cũng may dáng người cậu cao ráo, khuôn mặt tuấn tú, dù ăn mặc lộn xộn cũng là tiêu điểm trong đám người.

“Tết trồng cây cũng mẹ nó có đại hội động viên? Tao chưa từng thấy ngày này trên đời bao giờ luôn.” Vu Nhiên xếp hàng chờ vào chỗ, nhỏ giọng nói với Phương Chiêu, “Nhưng mà tao rất thích Tết trồng cây, ngày hội màu xanh lục, vừa nghe là thấy rất khỏe mạnh.”

“Sao mày lại kéo quần, số đo bộ đồng phục này cũng không vừa người?” Phương Chiêu vươn tay sờ soạng eo Vu Nhiên một chút, “Phắc, nhỏ thế.”

Chủ nhiệm lớp nhìn thấy Vu Nhiên, lập tức đi tới, tự mình sửa sang cà vạt cho cậu, nhắc nhở: “Đại hội lần này phải ghi hình, lớp chúng ta ngồi đầu tiên, em ngồi đó đừng làm trò, nghe thấy chưa?”

“Vâng vâng vâng.”

Vu Nhiên túm chặt eo quần, theo sát đội ngũ theo hàng phía trước, mở bung ghế dựa ngồi yên.

Các lớp theo trật tự ngồi xuống, đại hội chính thức bắt đầu. Vu Nhiên nhớ lời chủ nhiệm nói, bày ra dáng ngồi đoan chính trước camera, mắt nhìn phía trước.

Nửa đầu đại hội cậu vẫn luôn duy trì thái độ tốt đẹp, nhưng đến nửa sau, chính là đến phiên đại biểu học sinh phát biểu, thì cậu có chút buông thả.

“Tiếp theo xin mời đại biểu học sinh lớp mười phát biểu.” Người chủ trì giới thiệu chương trình xong, toàn bộ ánh mắt mọi người đều tập trung vào người thiếu niên đang đi lên trên đài.

Áo vest càng có thể tôn dáng vai rộng chân dài của Sở Miên hơn áo khoác thể thao, dáng người có tỷ lệ hoàn mỹ phô ra, hắn mắt nhìn thẳng đi tới bục microphone giữa đài, nhìn hội trường, bình tĩnh điều chỉnh độ cao của microphone, sau đó mới cất tiếng đọc bản thảo.

“Các giáo viên, các bạn học, chúc mọi người buổi sáng vui vẻ.” Sở Miên mặt vô cảm, ánh mắt cuối cùng cũng tìm được vị trí của Vu Nhiên, “Giữa sắc xuân dạt dào, mùa vạn vật đổi mới tươi đẹp, chúng ta lại nghênh đón Tết trồng cây, nghĩa vụ toàn dân mỗi năm một lần -”

Đọc xong câu đầu tiên, hắn khó có khi quên từ, nhanh chóng cúi đầu đọc bài viết.

Vu Nhiên chậm rãi thả lỏng, cậu hoàn toàn quên lời dặn dò trước đó của Bạch Ngọc Châu, thân thể lười nhác dán vào lưng ghế dựa, chuyên tâm thưởng thức dáng vẻ trên đài của Sở Miên, vừa anh tuấn vừa xuất sắc.


Cậu đang nhìn đến mê mẩn, trọng tâm thân thể bất tri bất giác dịch về phía sau. Khi đang thả lỏng, ghế dựa bỗng nhiên chùng xuống, cậu còn chưa kịp há miệng phát ra tiếng thì trực tiếp lọt xuống phía dưới ghế dựa.

Phương Chiêu chỉ nghe thấy bên cạnh có động tĩnh, quay mặt qua, thình lình phát hiện cả người Vu Nhiên kẹp ở giữa ghế gấp, hai chân treo ở ngoài.

Vu Nhiên ngẩn người, nhớ tới gần đó còn có camera đang quay, bởi vậy không dám cử động, cứ như vậy mà lặng yên không tiếng động hòa làm một với chỗ ngồi, hoàn toàn tự nhiên.

“Xây dựng môi trường sinh thái là mục tiêu theo đuổi của cộng đồng, cũng là sứ mệnh quang vinh của chúng ta, khiến chúng ta lập tức hành động – ” Sở Miên đọc gần xong bản thảo, không chút để ý mà thoáng nhìn dưới đài, thấy Vu Nhiên đang ở giữa ghế gấp.

Sở Miên nháy mắt bị không khí trong miệng làm sặc đến ho khan hai tiếng, đỏ mặt nén cười, hấp tấp đọc xong bản thảo, cúi chào xuống đài.

Chờ đại hội động viên kết thúc, dưới sự trợ giúp của bạn học xung quanh, Vu Nhiên cuối cùng mới cố sức thoát khỏi thế kẹp chặt trước sau của ghế gấp, xách quần xếp hàng rời khỏi hội trường.

Sở Miên đã trở về lớp, trong tay cầm một cái thắt lưng màu nâu, ném cho Vu Nhiên: “Xài tạm đi.”

Vu Nhiên không rõ lý do mà nhận lấy, sau đó cột chặt vào cánh tay mình.

Sở Miên giật xuống, “Để cậu đeo ở giữa.”

“Ừ.”

Vu Nhiên đánh giá Sở Miên, cười với hắn, nhận xét bộ chế phục kia: “Rất hợp với cậu.”

Sở Miên cuộn bản thảo phát biểu trong tay thành hình ống, không nhìn Vu Nhiên, chỉ nói: “Cậu cũng vậy.”

Vu Nhiên kéo chặt thắt lưng, thấy bốn bề vắng lặng, nhanh chóng bắt lấy cánh tay Sở Miên, lặng lẽ kéo hắn lại gần mình.

Trong lòng Sở Miên trầm xuống.

Sau đó, hắn nghe thấy Vu Nhiên nhỏ giọng hỏi: “Mỗi ngày cậu đổi quần lót mấy lần?”

Sở Miên theo bản năng làm bộ mình không nghe rõ: “Gì cơ?”

Vu Nhiên cảm thấy câu hỏi của mình vô cùng hàm súc, người ta có thể tự nhiên hiểu. Nhưng không nghĩ tới một nam sinh đương tuổi dậy thì như Sở Miên lại hỏi lại cậu: “Có ý gì?”

“Chính là… Cái từ hình dung cái kia khi ngủ, là cái gì ấy nhỉ.” Trong đầu Vu Nhiên hiện vài chữ, chẳng hạn như “tinh”, “ngủ”, “bắn”, “lưu”, nhưng không có biện pháp sắp xếp chúng nó thành cách gọi chính xác.

Nôn nóng suy nghĩ một lúc, cậu bỗng nhiên thoát khỏi bế tắc, đổi cách hỏi trắng ra Sở Miên: “Ngày thường cậu có đẻ trứng nhiều không?”

Sở Miên kinh ngạc, thì thào trả lời: “Tôi không có công năng kia.”

“Thật hay giả vậy?” Vu Nhiên nhanh chóng nhìn lướt qua quần đồng phục của Sở Miên, “Cậu nghẹn nhiều đến thế, chẳng trách căng lớn như vậy.”

Sở Miên vừa định thử điều chỉnh suy nghĩ của mình theo cùng tần số với Vu Nhiên, kết quả nghe thấy Vu Nhiên hừ cười một tiếng: “Ai nha, phồn vinh giả dối mà thôi.”

==================

Các vị huynh đài còn nhớ đồng chí Tra ca từng có tên là Chu thụ nhân không =)))) đọc cmt bên Trung toàn kêu cười ỉ nên tôi tò mò đi tra thử xem vì sao lại cười, hóa ra vì tên thật của Lỗ Tấn là Chu Thụ Nhân =)))))))) Còn Tra ca là Trương Kiệt =))))


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.