Đọc truyện Vừa Chạm Là Cháy – Chương 34: Nắm tay
Quen biết Vu Nhiên đã lâu, Sở Miên rốt cuộc hiểu được vì sao người ta sống phải theo đuổi “bàng quan”.
“Đừng luận dài ngắn cùng thằng ngốc.” Phương Chiêu vỗ vỗ bả vai Sở Miên, an ủi hắn bớt giận.
Sở Miên ngồi xuống uống nước giải khát, lúc sau mặc kệ Vu Nhiên nói gì hắn đều làm lơ, sợ đối phương lại bẫy mình.
Trêu đùa hắn thành công, Vu Nhiên cảm thấy mỹ mãn, tràn đầy thành ý: “Sở Miên, để tớ quỳ xuống xin lỗi cậu.”
Cậu vươn ngón trỏ cùng ngón giữa tay phải, bắt chước thành dáng hai chân đi trên bàn Sở Miên, sau đó “Cộp” một tiếng quỳ xuống.
Sở Miên mệt mỏi lại bất đắc dĩ thở dài, đeo cặp sách lên đường hoàng rời đi.
Hiện tại tuyết không tính quá lớn, chỉ là hơi dày, vụn tuyết màu bạc nhỏ xíu bay tán loạn trong không trung thành phố, xe trên đường từ buổi chiều bắt đầu chen chúc. Thế giới hoàn toàn không có dấu hiệu hủy diệt, so với tận thế trong lời đồn thì việc hôm nay là Đông chí kỳ thật quan trọng hơn.
Màn đêm lạnh lẽo, đèn đóm sáng trưng, ánh đèn làm bạn với bông tuyết.
Lý Quế Dung nấu ba bát sủi cảo thịt heo cải trắng lớn, bưng từ phòng bếp qua, thấy hai thằng con trai đang cùng nhau nắm chặt đũa gõ bàn, phiền người thật sự.
Vu Nhiên một bên đổ nghiêng lọ giấm một bên hỏi: “Hôm nay cha trở về sao ạ?”
Nghe được lời này, Lý Quế Dung càng ngại cậu ồn ào, đá một cái: “Quản cha mày làm gì, mày thế mà hóa ra cũng rất có hiếu tâm nhỉ? Mày xem anh ta có quản mày không? Chỉ toàn ở đây hỏi vớ vẩn.”
Vu Nhiên không nói chuyện, chỉ cười cười.
Vu Tẫn hôm nay dường như không có hứng ăn uống, không ăn ngấu nghiến như bình thường, ăn xong một chén liền lấy cớ làm bài tập về phòng. Vu Nhiên nhìn qua nó có vẻ bất thường, qua một lát đi vào hỏi: “Êu, làm sao vậy em trai, không phải mỗi ngày mày đều phải ăn ba chén sao?”
“Đừng làm phiền em.” Vu Tẫn uể oải ỉu xìu ghé vào trên giường.
Vu Nhiên cợt nhả bò đến bên cạnh, ôm bả vai nó: “Ai chọc mày? Nói với anh, anh qua đưa cho người đó cái cờ “thay trời hành đạo”.”
“Anh phiền muốn chết, lăn…” Vu Tẫn tâm phiền ý loạn kêu rên vài tiếng, đấy Vu Nhiên ra.
Nhưng trong lòng thằng nhóc sầu khổ, hiện tại cũng muốn nhanh chóng phát tiết, vẫn là rầu rĩ nói cho Vu Nhiên: “Em đây là thất tình.”
Nó dùng gương mặt non nớt này nói ra lời nói thương tâm nghiêm túc như thế, Vu Nhiên chỉ muốn cười to, nhưng thân là anh trai vẫn là nên nhịn một chút, cậu mở Kugou, phát cho Vu Tẫn một bài 《 Đàn ông khóc không phải tội 》, sau đó kiên nhẫn nghe nó tố khổ.
Sự việc rất đơn giản, hôm nay trên QQ tràn ngập thông báo tận thế như thủy triều dâng, không khí vừa ngọt ngào vừa sôi nổi. Vu Tẫn cũng muốn tham dự, từ đêm qua liền bắt đầu biểu đạt tình cảm, trên ghi nhớ viết vài trăm lời âu yếm cho bạn gái, chuẩn bị giữa trưa hôm nay gửi qua.
Kết quả… sáng sớm bạn gái liền chia tay nó, lý do là “Chết đến nơi rồi, tớ không muốn lừa mình nữa”, quay đầu đi thổ lộ với một đàn anh lớp trên.
Vu Tẫn vì thế mà buồn bực một ngày.
Vu Nhiên không có cách nào đồng cảm kiểu bản thân cũng bi thương ở phương diện này, chỉ có thể an ủi theo hình thức: “Ai, em trai, đừng sợ. Có câu nói như thế nào nhỉ… “Khắp phương trời có nơi nào không có cỏ”, không còn người này thì tìm người tiếp theo.”
“Vốn dĩ em đã tính toán sẽ tìm người tiếp theo.” Vu Tẫn nói, “Em chỉ là không thể chấp nhận được cô ấy đưa ra lời chia tay trước, dựa vào cái gì mà em lại bị đá?”
“Hả? Em trai à, cái này thì mày có hơi so đo đi…”
“Anh không hiểu đâu, tránh ra tránh ra, đừng có cao giọng hát!” Vu Tẫn lại đẩy cậu ra, nằm ở trên giường bi thương vùi vào chăn.
Vu Nhiên không vội rửa mặt, dựa vào đầu giường chơi di động, chờ đồng hồ chuyển qua “23:59”.
Ngày 21 tháng 12 thuận lợi trôi qua, giả thuyết tận thế tự sụp đổ.
Lớp trưởng là người đầu tiên nhắn tin trong nhóm QQ của lớp: “Chúng ta may mắn còn tồn tại!”
Những người bạn khác cũng theo sát sau đó: “Còn sống thật tốt.”, “Í? Chúng ta hiện tại không phải đang ở thiên đường sao?”, “Thi cuối kỳ sắp tới còn đáng sợ hơn tận thế!”, “Có bao nhiêu người hối hận vì hôm qua thổ lộ?”.
Vu Nhiên hoàn toàn buông tâm, xoay người thay Vu Tẫn kéo chăn ra, để cho nó ngủ hít thở thông suốt.
Tiếp theo, Vu Nhiên nhắn tin cho Sở Miên, hỏi hắn: “Còn sống không?”
Đối phương hiện tại mất ngủ, rất nhanh đã nhắn lại: “Ừm.”
“Hi hi! Tớ cũng còn sống!”
Vu Nhiên kỳ thật rất muốn nghe giọng Sở Miên một chút, nhưng Vu Tẫn đang ngủ ở bên cạnh, cậu không muốn quấy rầy, đành phải tiếp tục nhắn tin.
“Sở Miên, chúng ta là người cùng nhau trải qua sinh tử.”
Sở Miên vốn không có cảm xúc gì với “đồng sinh cộng tử”, nhưng Vu Nhiên nói ra lại khiến hắn có cảm giác tình nghĩa giữa hai người tăng cao, đáng để vui vẻ.
Hắn nắm di động, gõ chữ trả lời: “Vậy về sau thỉnh chiếu cố nhiều hơn.”
Ánh sáng màn hình chiếu vào mặt, khóe miệng Vu Nhiên không thể ức chế mà nhếch lên cao cao. So với “sống sót sau tai nạn”, dường như những lời này của Sở Miên càng khiến cậu vui vẻ.
“Được!!” Cậu gấp không chờ nổi mà nhắn lại.
Trong đêm tối, tuyết ngừng rơi.
Sở Miên nhìn di động sáng lên vài lần, chắc chắn tiếp theo Vu Nhiên sẽ không nhắn tin nhắn mới, hắn mới đặt di động xuống, xoay người ngủ.
Cuối tháng mười hai, gió lạnh phương Bắc tàn sát khắp nơi, nhiệt độ không khí ở Dung Cảng lại càng thấp. Tập thể dục giữa giờ của trường trung học Thành Tuấn dứt khoát dừng một tuần, tránh cho mặt đất kết băng quá trơn khiến học sinh xảy ra sự cố.
Đêm Bình An cùng lễ Giáng Sinh là thời gian làm việc bận rộn nhất, các cửa hàng bọc những quả táo bằng giấy bóng tinh xảo đẹp đẽ, đến gần trung tiểu học chào hàng, có thể hấp dẫn không ít những thanh thiếu niên đơn thuần, thuận lợi phất lên kha khá.
Bắt đầu từ hai ngày này, toàn bộ các lớp lục tục viết thư giấy. Lớp mười ban đầu không hiểu được là muốn làm gì, nhưng mọi người rất nhanh đã phát hiện ra ngoài cửa khu dạy học có thêm một hòm thư màu đỏ cực lớn, trên đó có dòng chữ màu trắng to: Hốc cây của hiệu trưởng.
Ý nghĩa như tên, học sinh nếu có bí mật gì muốn nói thì có thể tranh thủ những ngày này viết xong rồi bỏ vào. Học sinh lớp mười một mười hai biết đây là truyền thống của Thành Tuấn, hiệu trưởng làm như vậy chính vì muốn để bọn nhỏ trong quá trình viết mà học được việc tiêu tan tiếc nuối của năm nay, lại tràn ngập chờ mong với năm mới.
Vu Nhiên thấy hòm thư, đứng tại chỗ nghẹn họng nhìn trân trối.
“”Hốc cây của hiệu trưởng”(*)? Đm, trường học chúng ta cũng quá dã man đi!” Vu Nhiên kinh ngạc chỉ vào hòm thư góc cạnh, “Lấy hiệu trưởng thụ cái này? Này, này chính là hình chữ nhật mà, nhét vào như thế nào?!”
(*) Hốc cây của hiệu trưởng: Hiệu trưởng thụ động, thụ là cái trò của mấy ông thần này =))))
Bên cạnh vừa lúc có mấy người bạn chuẩn bị đặt thư vào, nghe được lời nói của Vu Nhiên thì nhất loạt dừng động tác, dùng vẻ mặt phức tạp nhìn cậu.
Phương Chiêu bỏ giấy vào, quay đầu giải thích cho Vu Nhiên nghĩa từ “hốc cây”. Vu Nhiên bừng tỉnh, lập tức chạy về lớp, lấy tờ giấy viết thư mình đã viết ra đặt vào.
Phương Chiêu tò mò: “Mày còn có bí mật không thể cho ai biết? Viết cái gì vậy?”
Vu Nhiên ra vẻ thần bí: “Thiên cơ bất khả lộ.”
“Mày đừng có sáng tác văn trong đó đấy!” Phương Chiêu lo lắng sốt ruột, “Hiệu trưởng mà thấy thật thì sang năm chắc chắn sẽ để chúng ta học nhiều tiết ngữ văn hơn.”
Thư trong hòm thư càng ngày càng nhiều, vui vẻ cùng phiền não tuổi dậy thì lộn xộn ở bên nhau, mọi người còn phảng phất như có thể nghe thấy bên trong ồn ào náo nhiệt.
Thẳng đến ngày cuối cùng của năm, hòm thư nhận bí mật mới bị dọn đi, chờ đợi sang năm trở lại.
“Mị Mị, cháu muốn đi đâu? Đã khuya rồi.”
Ăn xong cơm chiều, Sở Hành thấy Sở Miên mặc áo khoác muốn ra cửa.
Sở Miên bình thản: “Cháu đi đón năm mới.”
“Hôm nay thế mà là ngày 31 rồi…” Sở Hành gần đây chạy deadline chẳng phân biệt ngày đêm, “Vậy cháu đi đường cẩn thận, đừng ngủ nha, có mấy người bạn đi cùng cháu vậy?”
“Bốn người ạ.” Sở Miên cất chìa khóa, xuống lầu bắt taxi tới nơi đã hẹn với đám Vu Nhiên.
Bởi vì căng tin đã đóng cửa, mấy người sau khi tan học đành phải trở về nhà ăn cơm trước rồi mới ra đây. Sở Miên từ trước tới nay chưa từng đi đếm ngược năm mới, hắn thậm chí rất ít ra cửa buổi tối, chỉ là hai ngày trước Vu Nhiên đề nghị chuyện này, hắn không cần nghĩ ngợi mà đồng ý.
Phố Cửu Bảo không có gì bất ngờ mà biển người tấp nập, Sở Miên tới địa điểm đã hẹn sớm, thuận tiện hội họp với Phương Chiêu và Dạ Hi.
“Điện thoại Thôi Hà không có ai nhận, có thể là đang đi trên đường nên không nghe thấy.” Dạ Hi tạm thời từ bỏ việc gọi điện thoại, hỏi hai nam sinh còn lại, “Vu Nhiên liên hệ hai cậu chưa?”
Phương Chiêu cúi đầu nhìn tin nhắn mới nhất của Vu Nhiên: “Nó nói nó lập tức đến… Đệt, nửa giờ trước nó đã nói như vậy!”
Dạ Hi bắt đầu lo lắng: “Làm sao bay giờ, phía dưới Đồng hồ thế kỷ là vị trí tốt nhất, nếu chậm trễ hẳn không chen được lên hàng trước.”
Sở Miên nhìn đồng hồ, nói với hai người bọn họ: “Hai cậu đi trước đi, tôi chờ cậu ta.”
Phương Chiêu: “Có thể chứ? Tớ sợ cậu chờ một lát lại ngủ mất.”
“Trước khi ra cửa tôi đã uống thuốc rồi.”
“Ừ.” Phương Chiêu yên tâm việc này, cùng Dạ Hi tới vị trí bắn pháo hoa năm mới chiếm mấy chỗ trước.
Sở Miên đứng bên đám người ầm ĩ, gọi điện thoại nghe không rõ bèn nhắn tin cho Vu Nhiên. Mười phút xau, xe taxi của Vu Nhiên dừng bên lề đường, cậu nhanh chóng chạy tới chỗ Sở Miên, gần cuối không đứng vững, thiếu chút nữa kéo đối phương ngã.
Hai người theo bản năng đỡ lấy nhau, ổn định trọng tâm.
Sở Miên đứng vững, nói: “Người bắt đầu nhiều rồi, chúng ta đi qua bãi đỗ xe đi.”
Vu Nhiên thở hồng hộc, chóp mũi hồng hồng, vội gật đầu đồng ý.
Bãi đỗ xe ngầm dưới phố Cửu Bảo kéo dài qua bốn trung tâm mua sắm lớn, đi ra ngoài lại qua thêm đường cái là có thể tới gần Đồng hồ thế kỷ. Hai người đi vào trong thang máy, ấn nút “B2”.
Sở Miên lúc này nhận được tin nhắn của Phương Chiêu, báo cho hắn người ở địa điểm đếm ngược năm mới quá nhiều, không chỉ không có cách chiếm vị trí hộ hai người mà chốc lát sợ đến mặt nhau cũng không nhìn thấy.
“Vậy như vậy đi.” Sở Miên tùy tay nhắn lại.
Hắn không cảm thấy có gì tiếc nuối, chỉ là có thể mượn cơ hội chỉ trích Vu Nhiên: “Đều là tại cậu đến quá trễ.”
“Kẹt xe, đành chịu thôi.”
Thang máy chậm rãi đi xuống, Vu Nhiên nhắm mắt lại duỗi người, cánh tay vừa giơ được một nửa, cậu bỗng nhiên cảm giác sàn nhà dưới chân hẫng một cái.
Sở Miên còn chưa kịp phản ứng, ánh đèn trên đỉnh đầu tắt ngúm.
Vu Nhiên mở mắt ra, phát hiện tầm nhìn đều tối đen: “Đm! Tớ mù rồi! Sở, Sở -”
“Không mù.” Sở Miên bước lại gần cậu nửa bước, “Thang máy dừng mà thôi, hẳn là trung tâm thương mại cắt điện.”
Trong đầu Vu Nhiên lập tức hiện ra vài cảnh khủng bố trong phim: “Thang máy sẽ không rơi xuống chứ?”
Sở Miên muốn nói lại thôi, hắn vừa định nói “Không”, dù sao thang máy rất nhiều dây thép, hơn nữa còn có cả giảm xóc. Nhưng nghe thấy ngữ khí hoảng loạn của Vu Nhiên, hắn ngược lại không tính làm đối phương an tâm nhanh như vậy.
Hắn khí định thần nhàn lấy di động ra ở trong bóng tối: “Có thể, nhưng chắc là rơi không chết.”
“Hả?” Cả người Vu Nhiên cứng đờ.
Sở Miên mở đèn pin, hướng ánh sáng ngay mặt Vu Nhiên, quả nhiên phát hiện vẻ mặt cậu hoảng sợ.
“Vậy, vậy khi nào mới có người tới cứu chúng ta? Có khi nào không ai phát hiện trong thang máy có người hay không?” Vu Nhiên cuống quýt cầm di động muốn báo cảnh sát, phát hiện trong thang máy không có tín hiệu: “”Điện thoại khẩn cấp” nghĩa là sao? Trực tiếp báo cho cảnh sát sao?”
Sở Miên chiếu đèn pin trong tay về phía trước, mượn cái này che giấu khóe miệng cười tươi của mình: “Không có việc gì, chờ một chút là được.”
Vu Nhiên ngẫm nghĩ, nhanh chóng ôm cánh tay Sở Miên, vội vàng nói cho hắn: “Sở Miên, cậu yên tâm, nếu hai ta bị kẹt ở chỗ này mà không ra được, tớ cũng sẽ nghĩ cách để cậu sống sót.”
Sở Miên ngẩn ra.
Hắn vốn dĩ chỉ là muốn nhân cơ hội mà chỉnh Vu Nhiên, hòa nhau một ván; không nghĩ tới Vu Nhiên không chỉ đem tình trạng hiện tại trở thành nguy nan mà còn muốn chủ động an ủi mình.
Trong lòng Sở Miên chậm rãi hòa hoãn, nhẹ giọng hỏi: “Cậu có biện pháp gì?”
“Tớ đi tiểu cho cậu uống!” Vu Nhiên chân thành mà kiên định, “Đều cho cậu uống!”
“…” Yết hầu Sở Miên lên xuống, rút cánh tay ra: “Không cần.”
“Đừng khách khí với tớ. Ai, đáng tiếc tớ không mang theo ly, nếu cậu muốn uống cũng chỉ có thể miệng đối miệng…”
Sở Miên nhanh chóng dịch sang bên cạnh hai bước, tránh xa Vu Nhiên.
Đúng lúc này, nút trên thang máy sáng ánh màu cam nhạt một lần nữa, nửa giây sau, bóng đèn trên đỉnh đầu cũng khôi phục lại lúc ban đầu.
Vu Nhiên sợ bóng sợ gió một hồi, thở phào một hơi, lập tức ấn nút xuống bãi đỗ xe.
Hai người nhanh chóng đi về phía trước, đi qua cầu thang của trung tâm thương mại khác đi ra ngoài, thấy đối diện đường cái quả nhiên đã chen đầy người. Vu Nhiên muốn gần đám Phương Chiêu hơn một chút nên quyết đoán chen lên trước, Sở Miên không muốn bị lạc một mình chỉ có thể theo sau.
Đi được nửa đường, bọn họ đều mệt mỏi, dù có thấy Phương Chiêu ở đâu thì cũng không có cách đi tới.
Đang chen chúc giữa đám đông, Vu Nhiên ngã ra sau nửa bước, cậu lập tức xoay người bắt lấy tay Sở Miên, kéo đối phương hướng bên cạnh mình.
Lòng bàn tay hai người đều lạnh, nhưng chạm vào cùng nhau lại dần dần cảm giác được độ ấm.
Sở Miên ghé lại gần bên tai Vu Nhiên, hỏi: “Có người đụng vào cậu?”
“Ừ, không có việc gì.” Vu Nhiên không thèm để ý mà cười cười: “Cũng không có đau.”
Sở Miên tặc lưỡi, vô thức dùng sức nắm chặt tay Vu Nhiên: “Ý tôi là cậu nhìn lại tiền cùng di động.”
Hai người không buông tay nhau, cứ như vậy mà nắm một lúc. Sở Miên hậu tri hậu giác phát hiện ngón tay Vu Nhiên ấm lên rất nhiều, lúc này mới phản ứng lại, bọn họ không cần tiếp tục nắm tay.
Chỉ là hiện tại, trạng thái hai lòng bàn tay dán chặt vào nhau lại mười phần tự nhiên, so với không cần phải nắm tay thì dường như càng không cần phải buông ra.
Sở Miên cúi đầu ngây người, đám người xung quanh đều không hẹn mà cùng cao giọng đếm ngược, ầm ĩ đến mức hắn dựa cả vào người Vu Nhiên. Nhưng này cũng không có tác dụng gì, bởi vì giọng Vu Nhiên còn ồn ào hơn bất kỳ kẻ nào.
Bắt đầu từ “60”, lại tới “15”, giọng mọi người chậm rãi đồng thanh. Sở Miên cho dù không phát ra tiếng thì cũng bị không khí náo nhiệt xung quanh ảnh hưởng, tâm dần dần sinh ra vui vẻ.
“Năm!”
– Hắn cảm giác được Vu Nhiên bỗng nhiên siết chặt tay.
“Bốn!”
– Hắn nghe thấy giọng Vu Nhiên càng vang dội.
“Ba!”
– Hắn thấy khóe miệng Vu Nhiên nhếch lên còn cong hơn người khác.
“Hai!”
– Hắn thấy ngực trái mình nóng lên.
“Một!”
– Hắn thấy đồng tử đen láy của Vu Nhiên phản chiếu ánh pháo hoa rực rỡ.
Suy nghĩ của Sở Miên dần dần thu lại, sau đó chậm nửa nhịp mà cảm thán “Không thể tưởng tượng”. Bản thân không ngờ cùng Vu Nhiên nắm tay đi tới cuối năm 2012.