Đọc truyện Vừa Chạm Là Cháy – Chương 10: Sói đội lốt chó
Sở Miên cuối tuần lên QQ xem phim, phát hiện ở góc dưới bên phải có tin nhắn từ một người bạn tốt mới.
Tên đối phương là “Sói đội lốt chó”, ảnh đại diện là nam chính của《 Vua trò chơi 》, Sở Miên có ấn tượng với người này, thường xuyên trong nhóm trò chuyện của lớp mà thảo luận về trò chơi, manga, anime, mỗi buổi tối đều chúc ngủ ngon mọi người.
Sở Miên chấp nhận tin nhắn, hai người chưa từng nhắn tin qua, chỉ là từng người nằm trong danh sách bạn tốt của nhau. Sở Miên bận nửa ngày liền quên đi người này, thẳng đến buổi tối sắp ngủ chuẩn bị tắt máy tính, “Sói đội lốt chó” mới nhắn một tin mới: “Cậu làm xong bài tập chưa?”
Sở Miên tưởng bạn học tùy ý hỏi thăm, ăn ngay nói thật: “Làm xong rồi.”
【 Sói đội lốt chó 】Đại ca, có thể cho tớ xem bài tập Vật lý chương Quang học được không [đáng thương]
Mấy quyển sách bài tập trước khi được phát đã bị giáo viên xé đáp án đi, mọi người chỉ có thể tự mình làm bài hoặc lên mạng tìm tham khảo, nhưng cũng có phương pháp vừa nhanh vừa tiện, chính là trực tiếp chép bài người khác.
Sở Miên đối với tất cả hành vi gian lận đều là khịt mũi coi thường, cho nên hắn trực tiếp từ chối: “Không thể, cậu đi mượn người khác đi.”
【 Sói đội lốt chó 】Thật trùng hợp, bọn họ đều không làm.
【 Sói đội lốt chó 】Đều là do quá nhiều bài tập Ngữ văn! Tớ viết sáu trăm lần lận! Hai ngày nay tay cũng muốn rụng luôn!
Sở Miên nhớ rõ bài tập tuần này là viết lại chính tả sai năm mươi lần, sai càng nhiều phạt càng nặng. Hắn không cảm thấy bài tập này có gì quá phận, dù sao cũng là học kỳ đầu, kiến thức đều rất đơn giản, chỉ cần không ham chơi và bỏ chút thời gian học thuộc, viết chính tả tuyệt đối không có vấn đề gì.
Nhưng mà… sáu trăm lần cũng không khỏi quá nhiều, tương đương với sai đáp án tới bốn phần năm. Trong ấn tượng của Sở Miên, cô Vương dạy Ngữ văn ngày đó đúng là có điểm danh phê bình một bạn học có chất lượng viết chính tả cực kỳ kém.
“Vu Nhiên?” Sở Miên không chắc chắn, hỏi lại thân phận cậu ta.
【 Sói đội lốt chó 】Đúng là tại hạ. [ngầu lòi]
【 Sói đội lốt chó 】chia sẻ ca khúc 《Nhạc dạo tiểu đao hội 》, ấn vào sẽ phát nhạc trên QQ.
– BGM lên sân khấu này phát có hơi muộn.
Sở Miên nhắn lại cho cậu ta một tin “…”
Vu Nhiên bắt đầu oanh tạc tin nhắn, năn nỉ Sở Miên chụp ảnh mấy bài tập Vật lý, để cho cậu ta ngày mai báo cáo kết quả. Sở Miên vốn không muốn đồng ý, nhưng Vu Nhiên nói một câu lại gửi một biểu cảm khóc lớn, còn miêu tả cánh tay sau khi hoàn thành chép phạt Ngữ văn đã đau nhức đến sắp tàn phế, hiện tại vừa thảm vừa bất lực.
Sở Miên bị cậu ta dây dưa đến do dự, thái độ chậm rãi mềm xuống, thỏa hiệp: “Vậy cậu không được đưa cho người khác.”
Vu Nhiên: “Được!”
Sở Miên chụp mấy tấm gửi qua, Vu Nhiên một lát sau hỏi: “Hai bài cuối cùng đâu?”
Sở Miên: “Hai bài kia quá khó, cậu không làm được đâu.”
Vu Nhiên: “Uầy, cậu còn suy xét đến điều này! Thật là tri kỷ! [xịn xò]”
Thế mà không cảm thấy được bản thân là đang châm chọc cậu ta ngu… Sở Miên cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Vu Nhiên: “Cảm ơn đại ca! Tớ đi chép đây, ngủ ngon!”
“Ừ.”
Sở Miên đã rất lâu không nhận được lời chúc “Ngủ ngon” do người khác nhắn riêng, đã quen buồn chán trong đêm tối, hắn càng không biết cảm giác an toàn là gì. Ban ngày hay ngủ, buổi tối mất ngủ, ác mộng làm bạn, có đôi khi hít thở không thông mà bừng tỉnh… Bởi vậy trong đêm dài tỉnh táo, cảm xúc lo âu bực bội sẽ càng dễ dàng lan tràn.
Hắn nhìn “ngủ ngon” của Vu Nhiên, ước ao có thể dựa vào đó mà ngủ đã lâu.
….
Bắt đầu từ tuần này, lớp mười bắt đầu giờ tự học buổi sáng.
Vu Nhiên chạy vào phòng học đúng lúc chuông reo, các bạn học nhìn cậu từ cửa sau chạy như bay đến chỗ ngồi bên cửa sổ, ném cặp sách xuống còn thở hồng hộc mà chào hỏi trước sau, tiếp theo lấy ra bài tập các môn đưa cho tổ trưởng, động tác liền mạch lưu loát, chạy xong còn thuận tay kéo kéo quần.
“Bô trai đấy.” Phương Chiêu quay nửa người, đánh giá Vu Nhiên mặc đồng phục, “Mày mặc đồ tối có vẻ rất có sức sống.”
Vu Nhiên đắc ý hừ cười vài tiếng, xắn hai bên tay áo lên, lộ ra cánh tay trắng trẻo hữu lực. Cậu kéo khóa đồng phục tới cuối, thoáng cúi đầu giấu miệng cùng cằm vào trong cổ áo đồng phục, cho rằng như vậy có thể tăng thêm khí chất thần bí khó có thể giấu được của gương mặt tuấn tú.
Nhưng cậu ngầu lòi còn chưa được bao lâu đã bị giáo viên hóa học gọi lên bảng viết phương trình, cậu đứng trên bục giảng tay trái cầm phấn viết, tay trái nắm chặt lưng quần, thỉnh thoảng kéo kéo vài cái.
Vu Nhiên eo hông mảnh khảnh, áo đồng phục thì rất vừa vặn, nhưng quần cùng số thì lại rộng thùng thình, nếu cứ bất chấp mặc kệ, cậu đi vài bước liền cảm giác được quần chậm rãi chảy xuống. Sáng sớm đi học căn bản là cậu một bên kéo quần một bên bước đi, hao phí không ít thời gian.
“Nếu không mày lấy dây nhảy cột lên? Buổi chiều còn có tiết thể dục, rất không tiện.” Phương Chiêu ra chủ ý cho cậu.
“Không có việc gì, tao giữ chặt là được, chờ về nhà để mẹ lồng chun cho.” Vu Nhiên túm quần ngồi xuống, “Vừa rồi mày nói phải cho tao nhìn thấy cái gì?”
“À, cái này.” Phương Chiêu xác nhận vị trí giáo viên, thật cẩn thận lấy di động ra đặt lên bàn Vu Nhiên, dùng sách vở chắn cẩn thận, “Tao thấy trên Tieba của trường chúng ta, lớp mười một mười hai có một đám người muốn thu thập mày, nói rằng Thái Hàn Xuyên cổ động, rất nhiều người tham gia.”
Vu Nhiên không biết từ chỗ nào móc ra được một cây lược gỗ sửa sang lại kiểu tóc, tay dừng lại, kinh ngạc hỏi Phương Chiêu: “Ai là Thái Hàn Xuyên?”
“Cái tên tuần trước bị mày ấn vào gà Cung Bảo! Phục trí nhớ mày thật… Trước đó mày viết kiểm điểm còn nhắc tới anh ta.”
“À.” Vu Nhiên bừng tỉnh đại ngộ, rất nhanh đã khôi phục thần sắc ung dung, tiếp tục dùng lược ngăn lại một dúm tóc đang dựng thẳng trên đỉnh đầu.
Đều do bản thân đêm qua ngủ quá say, định hình đầu tóc, sáng sớm vừa tỉnh soi gương liền thấy trên đầu có một cọng ăng-ten nhỏ màu nâu sẫm lung lay trong không trung, tay ấn nửa ngày, vừa buông ra nó liền ngoan cường mà bắn lên.
̶C̶̶ọ̶̶n̶̶g̶ ̶a̶̶h̶̶o̶̶g̶̶e̶ =))))
– Đến đầu tóc cũng tùy ý mình, thật là một nam nhân bất khuất!
“Làm sao bây giờ, đã có người tìm được tên lớp mày, nói tuần này liền tới dạy dỗ mày.” Phương Chiêu hiển nhiên còn sầu lo hơn đương sự, “Mày có muốn tiên hạ thủ vi cường(*), để cái tên họ Thái kia biết điều một chút?”
(*) Tiên hạ thủ vi cường: Ra tay trước sẽ giành được lợi thế, trở thành kẻ mạnh
“Cọng ăng-ten” vẫn lắc lư trái phải như cũ, Vu Nhiên mất kiên nhẫn ném lược đi, vặn chai nước khoáng đổ vào lòng bàn tay, bôi lên đỉnh đầu đè lại.
Phương Chiêu nhìn thật kỹ những người lên tiếng tham gia, đại khái đánh giá được nhân số, cậu càng thêm khẩn trương thay Vu Nhiên: “Bọn họ đều là đầu gấu ở bên ngoài, giống như có người ngoài muốn tới đây giúp Thái Hàn Xuyên. Vu Nhiên, mày có thể kêu bao nhiêu người?”
Vu Nhiên “ừng ực” uống nước, uống một ngụm to mới sảng khoái mà nói: “Tao vẫn luôn là một mình đấu.”
Phương Chiêu khó tin mà nhìn cậu: “Mày, mày muốn một mình đánh nhiều người như vậy?”
“Ai nói tao muốn đánh bọn họ.” Vu Nhiên như không có việc gì mà nhặt di động lên, trả lại tay Phương Chiêu, “Tao không đánh vô nghĩa.”
“Nhưng tao xem Tieba…”
“Tùy họ.” Vu Nhiên nhẹ giọng ngắt lời Phương Chiêu, “Lớp trên cũng như vậy có chút tiền đồ.” Cậu cười rộ lên, “Đừng động bọn họ. Phương Chiêu, mượn giùm tao cái gương.”
“Ờ.” Phương Chiêu lặng lẽ hỏi nữ sinh ngồi trước.
Vu Nhiên cầm được chiếc gương nhỏ, cầm lòng không nổi mà buột miệng thốt ra: “Con mẹ nó –”
Sợi tóc dính nước trên đỉnh đầu sau khi phơi khô, không chỉ có “cọng ăng-ten nhỏ” không khôi phục bình thường, còn liên lụy tới một dúm tóc nhỏ bên cạnh cũng đứng lên. Vu Nhiên quay mặt đi, cảm thấy trên đầu mình là một trái tim trống rỗng – quả thực rất bực!
Nửa ngày tiếp theo, Vu Nhiên kiên trì giơ tay che đỉnh đầu, sợ bị người khác thấy kiểu tóc mất mặt của bản thân. Chờ cánh tay tê rần, vô lực rũ xuống, cậu rốt cuộc mới phát hiện thì ra trong lớp còn có một đồng loại với mình.
“Sở Miên! Trên đầu cậu có sừng!” Vu Nhiên hứng thú bừng bừng mà chỉ vào trán Sở Miên.
Sở Miên chuyên tâm làm bài tập, không có hứng thú phản ứng lại cậu, thuận miệng trả lời: “Phía sau cậu còn có đuôi kia.”
“Thật sự mà!” Vu Nhiên cầm gương tròn nhỏ đưa tới trước mặt Sở Miên, cười ha hả, “Cậu xem, lúc cậu bò lên bàn ngủ đè lên tóc mái, hiện tại đều nhếch lên rồi, thật ngu ngốc!”
Sở Miên nhìn bản thân trong gương, ánh mắt lập tức nghiêm túc, giơ tay trái che lên trán, tiếp tục cúi đầu làm bài tập.
Vu Nhiên có lòng trung thành với loại vấn đề này, thoải mái mà di chuyển loạn trái tim trên đầu, nếu bị người khác chê cười, cậu liền nói đây là “Ăng-ten cảm ứng” của bản thân cùng Sở Miên, ngày thường hai người họ khi đi học đều dựa vào sóng điện từ mà giao lưu.
Đương nhiên, không ai tin lời ma quỷ này của cậu.
Từ khai giảng đến giờ, Vu Nhiên dần dần quen với sinh hoạt vườn trường bình thường, trong tầm mắt không thường xuyên xuất hiện cảnh ẩu đả, cũng rất ít khi nghe thấy lời khó nghe thô tục, các giáo viên đều dạy học tận tâm, các bạn học lại càng gần gũi, rất dễ ở chung.
Ngoài hàng hiên vang vọng tiếng đọc bài, bồn hoa xinh đẹp được ánh mặt trời vàng ruộm phủ kín, tất cả sự vật vụn vặt đều phảng phất ở phương hướng cậu chờ mong mà chạy tới.
– Nếu không phải Thái Hàn Xuyên lại một lần nữa xuất hiện, Vu Nhiên có thể vì bức họa vườn trường hôm nay mà đặt một dấu chấm câu đầy viên mãn.
“Mẹ nó thằng ngốc Vu Nhiên, tao cho mày sân khấu, mày dám lại đây không?”
Phương Chiêu cùng Vu Nhiên sóng vai đi tới, hai người nghe thấy giọng nói trên lầu sau lưng cũng không qua đầu lại.
Thái Hàn Xuyên ở cửa sổ lầu bốn cao giọng mắng thô tục khiêu khích, bạn học xung quanh khe khẽ thì thào, còn có người dừng chân xem náo nhiệt.
“Có nhiều giáo viên ở đây như vậy anh ta còn muốn kêu, thật mẹ nó càn rỡ. Đừng nói lát nữa tới giờ học bọn họ sẽ bùng tiết mà gây sự với mày chứ?” Phương Chiêu có chút lo lắng, xoay mặt phát hiện Vu Nhiên vẫn là biểu tình dường như không có việc gì.
Phương Chiêu bất đắc dĩ: “Hay là để tao tới nói cho cô chủ nhiệm?”
“Đừng để cô thêm phiền toái, tuần trước tao đã hứa với cô rồi, sẽ không tái phạm sai lầm như này lần thứ hai.” Vu Nhiên khí định thần nhàn mà xé mở một bao Lonely God, vị rau dưa tươi mát ập vào mặt, “Tao không có lý do đánh nhau với Thái Hàn Xuyên, nếu là giống anh ta mà ra vẻ ta đây thì quá nhàm chán.”
Phương Chiêu đầu tiên là ngẩn ra, sau đó không khỏi nghiêm nghị đẩy kính: “Đm, thì ra tao vẫn luôn xem nhẹ mày, Vu Nhiên, tao còn tưởng mày là loại có thù tất báo, ngược lại mày còn trầm ổn hơn so với tưởng tưởng của tao.”
Vu Nhiên cười rộ lên, giơ gói Lonely God của mình lên chia sẻ, ngữ khí lại bắt đầu ra vẻ thâm trầm: “Nam số 9, mày nhớ kỹ này, một nam nhân dù có chân chính cường đại hay không không phải được quyết định bằng việc hắn dùng nắm tay đánh bại bao nhiêu người.”
” – mà là tính ở khi đối mặt lực lượng hắc ám áp đảo, hắn có thể tiếp tục kiên trì tín niệm của bản thân hay không.”
Phương Chiêu nghe không hiểu gì: “Đây lại là lời thoại manga anime nào vậy?”
Hai người đang nói chuyện, sau lưng Phương Chiêu đột nhiên bị cái gì đó đánh trúng, cậu bị dọa đến nhảy dựng bỗng nhiên xoay người, nhìn thấy trên mặt đất có một lon coca màu đỏ lăn tròn.
Vu Nhiên nhíu mày, ngẩng đầu nhìn lên trên lầu, quả nhiên phát hiện là hành động của Thái Hàn Xuyên. Phỏng chừng anh ta vốn muốn ném mình, nhưng lon ở trong không trung lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, dừng trên lưng Phương Chiêu.
“Đồng phục này là mặc ngày đầu tiên.” Vu Nhiên nhìn vết coca dính trên lưng Phương Chiêu, sắc mặt trầm trọng, “Mày cầm Lonely God, tao đi làm cho anh ta xin lỗi mày.”
Phương Chiêu vội vàng ngăn lại: “Đừng đừng đừng, không có việc gì, hôm nay giặt xong thì ngày mai có thể mặc, nhanh về phòng học thôi.”
“Tao bảo mày cầm.” Vu Nhiên trực tiếp nhét đồ ăn vặt vào trong tay Phương Chiêu. Cậu nhàm chán mà liếc xéo Thái Hàn Xuyên nơi cửa sổ một cái, trực tiếp đi vào khu phòng học này.
Thái Hàn Xuyên đã sớm dẫn theo mấy nam sinh lớp 11 ở chỗ này chờ cậu, nếu Vu Nhiên hôm nay không tới, bọn họ liền tính toán ngày mai tiếp tục nhục mạ khích tướng, phàm là người có chút mặt mũi thì khẳng định sẽ có ngày phản kháng.
“Hàn ca, không, Hàn gia.” Nam sinh vóc dáng thấp bé tự hỏi nên xưng hô với lão đại như thế nào mới có vẻ khí phách, cuối cùng cũng định một tên gọi mới, “Hàn vương, anh nói xem tên Vu Nhiên kia không phải sẽ sợ hãi chứ, nửa ngày như vậy cũng chưa thấy đi lên.”
Khóe miệng Thái Hàn Xuyên khẽ nhếch, trào phúng nói: “Chắc là đi gọi hội, tao muốn nhìn xem một thằng nhãi con lớp mười có thể gọi được bao nhiêu người.”
Là “Giang kỳ nhân”(*) ở trung học Thành Tuấn đã hơn một năm, Thái Hàn Xuyên chưa bao giờ có địch ý với một ai mãnh liệt như vậy. Luận võ lực không ai đánh thắng được mình, luận bối cảnh cũng không ai qua được chỗ dựa phó hiệu trưởng, vốn dĩ hắn ở Thành Tuấn như cá gặp nước, hoàn toàn xứng đáng trở thành “Nhất ca”. Không nghĩ tới ngày khai giảng đầu tiên của lớp 11 đã bị một tân sinh đoạt nổi bật, nếu là đánh nhau thua thì cũng không đến mức quá mất mặt, nhưng cố tình đối phương lại không động thủ như vậy, trực tiếp ấn đầu gã vào đồ ăn, khiến gã trở tay không kịp.
(*) Giang kỳ nhân: người kéo cờ, ở đây có thể hiểu là người đi đầu một lĩnh vực nào đó
Suốt cả tuần qua, mỗi ngày Thái Hàn Xuyên dù sớm muộn cũng đều phải điên cuồng gội đầu, da đầu cũng sắp gãi tới nhiễm trùng, kết quả dưới tác dụng tâm lý vẫn mơ hồ nghe được hương vị dầu mỡ cay độc của gà Cung Bảo. Hơn nữa chuyện này truyền khắp cả khối, không biết có bao nhiêu người lén chê cười sau lưng gã.
“Ca, nó tới.” Vài người nhìn thấy thân ảnh của thiếu niên cuối hàng hiên, tự động tiến vào trạng thái chuẩn bị ra tay.
Thái Hàn Xuyên nhìn thoáng qua: “Mang theo nhiều hay ít?”
“Không biết, đằng sau không nhìn thấy ai…” Nam sinh thấp bé đỡ mắt kính, “Giống như chỉ có một mình nó.”
Thái Hàn Xuyên cười lạnh một tiếng; “Muốn một mình đấu? Được.”
Vu Nhiên một bên đi tới chỗ bọn họ, một bên lười biếng mà vuốt tóc, muốn xây dựng hình tượng bản thân có một loại cảm giác tản mạn vừa mới tỉnh ngủ, mượn động tác này che đi nhúm tóc vểnh lên trên đỉnh đầu.
Rất nhanh liền có người vây quanh cậu, chỉ còn một mình Thái Hàn Xuyên đứng đối diện Vu Nhiên, giọng nói châm chọc: “Ây u, mày đúng thật là dám đến.”
Vu Nhiên nghe ra gã âm dương quái khí, có chút bực bội: “Không phải anh mẹ nó kêu nửa ngày để cho tôi tới? Rốt cuộc anh có muốn tôi tới hay không?”
“Mày là chó của tao sao, bảo mày tới liền tới, nghe lời như vậy?” Thái Hàn Xuyên không quen nhìn cậu ta dám dùng ngữ khí đó với mình, lại muốn nhục nhã một phen: “Chuyện lần trước chúng ta nói một chút đi, nếu hôm nay mày quỳ xuống nói một tiếng “Hàn ca em sai rồi, em là chó của anh”, tao liền thả cho mày một con ngựa, còn có thể nhận mày làm một tiểu đệ, về sau lớp mười liền để mày quản – đủ gọi ca chưa?”
“Lớp mười để tôi quản?” Vu Nhiên theo bản năng híp mắt, hoài nghi mà nhìn chằm chằm Thái Hàn Xuyên, “Anh muốn để tôi làm tổ trưởng của lớp mười?”
Tiết tấu đàm phán tốt bị một câu của Vu Nhiên quầy rầy, Thái Hàn Xuyên thiếu chút nữa đã kìm nén không nổi dục vọng muốn động thủ: “… Mày mẹ nó có phải bị ngu không?”
“Tóm lại, tôi không có hứng thú với quản lý người khác.” Vu Nhiên tự cố tự thuyết(*), “Càng không có hứng thú xưng huynh gọi đệ với anh.”
(*) Tự cố tự thuyết: Chỉ lo chính mình, không để ý tới người khác
Ánh mắt Thái Hàn Xuyên âm lạnh, giọng nói nghẹn lại: “Vậy mày chỉ có thể làm chó mà thôi.”
Vừa dứt lời, người bên gã liền bắt đầu xoa tay hầm hè, nóng lòng muốn lên.
Lúc này, bọn họ thấy bàn tay Vu Nhiên rốt cuộc cũng dịch khỏi đỉnh đầu, tựa như muốn móc ra hung khí gì từ trong túi.
“Đm.” Thái Hàn Xuyên ý thức được mình chủ quan, không nghĩ tới thằng ranh ma mới này còn mang theo dao tùy thân, chẳng may bản thân không cẩn thận bị đâm có thể gây ra chuyện lớn. Gã nhanh chóng đưa mắt ra hiệu với người khác, muốn cho mọi người đè lại cánh tay Vu Nhiên,, tránh cho đối phương lấy ra thứ gì đó lợi hại.
Nhưng bọn họ đã muộn một bước, tay Vu Nhiên đã thả tới hai bên sườn –
Sau đó ở trước mặt bao người dùng sức kéo quần.