Đọc truyện Vũ Vương – Chương 79: Khôi Lỗi kiếm khí (2)
– Đáng tiếc, một lần mở ra sân khảo nghiệm mê cung này cần phải có bốn vị tu sĩ Vũ Hóa Cảnh dốc kiệt sức chân khí. Sau khi khảo nghiệm bắt đầu cũng tối thiểu cần có mười tám vị tu sĩ Không Cốc Cảnh tiến hành kích hoạt phát động đối với Khôi Lỗi kiếm khí . Quả là quá mức phiền toái. Nói cách khác, nếu như có thể để cho những tiểu tử kia thường xuyên tiến vào mê cung tu luyện, nhất định có thể làm cho thực lực của bọn họ có sự tăng lên phi thường lớn.
Nghe thấy vậy, đám người Việt Thiện và Hùng Hãn, Kim Vũ Trúc cũng là nhìn nhau cười một tiếng. Đúng ra là cần như vậy mới phải. Nếu không, cả Việt Quốc chẳng phải là muốn cho chỉ có Mộ gia nhất tộc nhà ngươi độc chiếm thế lớn?
Sau một lúc lâu, Hùng Hãn liền lại chuyển đề tài quay lại những thiếu niên bên trong mê cung này. Hai mắt sáng quắc lão mở miệng bình phẩm:
– Thanh Sơn tộc trưởng, năm tên tiểu tử Yên Hà Cảnh kia của Mộ gia các ngươi đều có biểu hiện phi thường xuất sắc. Chỉ mới đi được chút thời gian như vậy liền đã đánh bại mấy người, chặn được mười đạo kiếm khí công kích đến.
– Cái gì? Tiểu gia hỏa kia tựa hồ lại càng không tồi.
Phút chốc, Kim Vũ Trúc ở cách đó không xa lại hô nhỏ một tiếng. Trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên một nét thoáng ngạc nhiên.
Đám người Hùng Hãn và Việt Thiện nhìn thấy ánh mắt của nàng như vậy thì cũng có chút kinh ngạc, bèn thuận theo ánh mắt của nàng mà nhìn lại. Chỉ thấy tại góc tây bắc mê cung có một người hắc y thiếu niên nếu đem so với năm vị đệ tử Mộ gia cấp Yên Hà Cảnh kia, thì biểu hiện ra lại càng là nhàn nhã. Cho dù “Khôi Lỗi kiếm khí” đều xuất hiện từ bất kì góc độ gì, hắn đều không né không tránh. Thế nhưng những kiếm khí này lại cũng không thể xâm nhập trong cơ thể hắn. Cơ hồ trong nháy mắt đụng chạm đến thân thể hắn, liền bị kình đạo bùng phát dữ dội từ trong cơ thể thiếu niên chấn vỡ.
Thiếu niên kia cứ thế đi tới ở trong thông đạo, nhưng lại như đang lững thững ở trên sân vắng, vô cùng dễ dàng.
Nếu không có những tiếng nổ vang thỉnh thoảng thoáng hiện gào thét và sự ù ù rung động bên trong thông đạo thì e rằng cũng có người không nhịn được hoài nghi thiếu niên kia liệu có phải chịu đựng “Khôi Lỗi kiếm khí” tiến công tập kích đến thân mình hắn hay không .
Việt Thiện có chút tò mò hỏi:
– Tiểu gia hỏa kia là ai? Nhìn tu vi, tựa hồ mới khơi thông hai mạch Thiên Địa cách đây không lâu?
Với ánh mắt của lão, tự nhiên nhìn ra được thiếu niên kia không giống người thường. Những kiếm khí mặc này dù chỉ có uy lực Thực Khí Cảnh, nhưng có thể tưởng tượng nếu muốn những thiếu niên này chống đỡ nổi, đối với tu sĩ Đại Thông Cảnh mà nói thì khó khăn phi thường lớn. Lúc nghe thấy Kình đạo bùng phát dữ dội thì đã muộn, kiếm khí đã xâm nhập vào thân thể. Nếu để kình đạo bùng phát dữ dội sớm hơn một chút thì lại không có hiệu quả.
Tuy nhiên, mỗi lần thiếu niên kia đều lựa chọn trong giây lát khi kiếm khí đụng chạm đến thân thể thì hắn mới bộc phát kình đạo trong cơ thể. Từ đó có thể thấy được đối với chân khí của bản thân mình thì hắn thao tác đã đạt đến tình trạng cực kì thuần thục.
Loại trình độ đó, cho dù là tu sĩ Yên Hà Cảnh đều không nhất thiết có thể đạt tới.
– Cô cô, hắn tên là Mộ Hàn.
Trưởng lão Mộ gia như Mộ Thanh Hải còn chưa kịp mở miệng, thì thiếu niên nhỏ gầy ở phía sau Kim Vũ Trúc liền nhẹ nhàng mở miệng.
Thiếu niên này đúng là Kim Mộc Ngư. Từ sau khi trở về từ đường Hắc Y, hắn cẩn thận hồi tưởng những điều đã trải qua khi phát sinh xung đột cùng Hùng Đồ. Lập tức hắn như mới tỉnh giấc từ trong mộng. Hắn đoán được bên trong khối Tử Tinh Thạch trong tay mình kia rất có thể lẫn với “Tử Dương Long Tinh”. Hắn không khỏi không ngừng hối hận. Thế nhưng đồ đã gửi đi bán nên cũng không tiện mà lại đi truy theo đòi về.
Hôm nay Mộ Hàn vừa tiến vào sân khảo nghiệm, Kim Mộc Ngư liền phát hiện ra bóng dáng của hắn.
Điều khiến cho Kim Mộc Ngư không nghĩ tới chính là, ở trong mê cung Mộ Hàn lại biểu hiện dễ dàng như thế. Chính là chỉ với tu vi Đại Thông Cảnh, nhưng mà những “Khôi Lỗi kiếm khí” này lại bị hắn coi như không có gì. Cho dù thay đổi thành hắn vốn có được thực lực Yên Hà Cảnh, Kim Mộc Ngư tự nghĩ cũng sẽ không làm được tình trạng làm dễ như không này của Mộ Hàn.
Cũng may là hắn không định đi theo để đòi lại Tử Tinh Thạch. Nếu không sẽ phải trở mặt với một người Đạo Văn Sư thấp phẩm nhưng có tiềm lực vô cùng vô tận như vậy, đó sẽ liền là mất nhiều hơn được . Giữa các thế tộc Việt Quốc có sự cạnh tranh kịch liệt, nhưng đồng dạng cũng có hợp tác. Nếu có thể thiết lập quan hệ tốt với một Đạo Văn Sư của Mộ gia, tự nhiên không có bất cứ điều gì xấu.
Kim Mộc Ngư trong lúc không để ý chợt ngẩng đầu, lại vừa vặn đụng vào hai đạo ánh mắt trào phúng . Ánh mắt đó đến từ một vị nam nhân trẻ tuổi đang đứng cách đó mấy thước ở phía sau Hùng Hãn. Đúng là Hùng Đồ tối hôm qua đã phát sinh xung đột cùng hắn tại đường Hắc Y. Lúc này nhìn thấy ánh mắt của hắn, nét đùa cợt trên mặt Hùng Đồ càng đậm hơn. Hiển nhiên hắn cũng đã hiểu hết nguyên nhân xung đột tối hôm qua.
Nếu như là trước đây, Kim Mộc Ngư có lẽ sẽ phi thường tức giận. Thế nhưng giờ phút này, khóe môi hắn lại không nhịn được mà lộ ra một nụ cười vui vẻ.
– Mộ Hàn?
Lúc này, Hùng Hãn nghe thấy Kim Mộc Ngư mở miệng nhắc tới một tiếng cái tên này, lão liền bắt đầu tự nhủ lẩm bẩm:
– Cái tên này nghe rất quen tai, lão phu hình như vào lúc nào đó đã từng nghe qua
– A, lão phu nghĩ ra rồi. Cháu ngoại của Thanh Sơn tộc trưởng không phải có tên là Mộ Hàn sao? Lão phu vừa tới thành Liệt Sơn, chợt nghe nói hắn mặc dù Tâm Cung nhỏ nhất, thế nhưng chỉ dùng thời gian không được hai tháng liền từ Ngoại Tráng Cảnh đột phá đến Đại Thông Cảnh. Tư chất này chính là cũng không kém cỏi một chút nào so với mẫu thân hắn.
– Hừ hừ!
Vài tiếng ho khan nhẹ nhàng vang lên, mấy vị trưởng lão Mộ gia chung quanh Mộ Thanh Hải đều hơi có chút xấu hổ. Khi nhắc tới Mộ Hàn, liền không thể không nhắc tới mẫu thân Mộ Chiêu Nghi của hắn.
Ba chữ Mộ Chiêu Nghi này tại Mộ gia cũng là cấm kỵ, huống chi Mộ Thanh Sơn liền đang ở ngay bên cạnh.
Quả nhiên, Hùng Hãn vừa dứt lời, sắc mặt Mộ Thanh Sơn liền trở nên có chút khó coi, trong mũi nặng nề hừ một tiếng. Thấy thế, lúc này Hùng Hãn mới tỉnh ngộ là chính mình vừa nhỡ lời. Nhìn thấy Mộ Thanh Sơn vẻ mặt không vui, lão không khỏi đành cất tiếng cười ha ha, lại chú ý tiếp tục tập trung vào bên trong mê cung, ánh mắt sáng quắc đảo quanh khắp sân.
Ở dạng trường hợp thế này, đám người Việt Thiện và Kim Vũ Trúc cũng không tiện càn rỡ quá đáng để trong lời nói lại kích động mọi người Mộ gia. Vì thế ánh mắt nhìn về hướng mê cung lại càng tỏ ra có thêm vài phần hứng thú.