Đọc truyện Vu Vơ Lớp 10 – Chương 9
– Mày cứ lo hão! Mày là lớp trưởng A29, Hải “cối” là lớp trưởng A30, nó là lớp trưởng A23, toàn “cán bộ” với nhau, đố “thần dân” nào dám trêu vào. Mà bọn mình chơi với nhau trong sáng cơ mà…
Đến Thịnh “ộp” cũng hết ý kiến. Ba đứa ngồi im nghĩ ngợi cái kế hoạch táo bạo của Dũng “quềnh”. Đứa nào đứa nấy cũng gật gù như ông cụ non. Hải “tí” chép miệng bảo:
– Trước mắt cứ là cuộc hẹn “không mời mà gặp” thứ tư tuần sau đã. Bọn mình sẽ cho nó một phen bất ngờ.
3.
Làm lớp trưởng đúng là không dễ dàng gì. Thậm chí còn bực mình là đằng khác.
Nó đã đoán trước được việc này nhưng vẫn không tránh khỏi đôi lúc nó cáu quá mà gắt lên với những đứa trong lớp, ngay ngày học đầu tiên.
Tiết một. Cô giáo đến muộn gần năm phút vì phải đi tìm lớp.
Nó đã nhắc lớp trật tự, nhưng chưa đầy ba giây sau lời nói của nó, đồng loạt cả hai bàn cuối dãy trong cùng rộ lên cười. Nó phải xuống tận nơi nhắc nhở. Toàn những thằng cứng đầu. Nó gào khản cổ không đứa nào chịu nghe. Chưa nhắc xong bàn cuối thì hai dãy bàn trên mất trật tự. Nó lại lên bàn đầu. Bàn cuối được thể nói to hơn. Nó quát một tiếng vang khắp lớp, mặt nó đỏ gay lên vì tức và vì lần đầu tiên nó phải quát người khác. Nhưng đáp lại chỉ là một phút im lặng. Rồi lại lốn nhốn, lại ồn ào.
May mà rồi cô giáo vào lớp.
Tiết hai. Ra chơi ồn như chợ vỡ. Trống vào lớp rồi lại càng ồn hơn. Cô giáo đã bước vào lớp, nhưng không thể nói được điều gì. Bởi chẳng có ai nghe. Nó phải đứng dậy trước mặt cô quát lớp trật tự, mà chỉ được một hồi. Trong lớp bọn nó vẫn nói chuyện rì rầm.
Tiết ba. Lớp có vẻ trật tự hơn, dường như có dấu hiệu của việc đi vào nền nếp. Nó ngồi yên được năm phút thì chợt phát hiện ra một “tệ nạn” nghiêm trọng: lớp không nói chuyện nhưng bọn nó viết thư tay cho nhau lia lịa. Nó lại phải ra tay nhắc nhở, nhưng chỉ dám nhắc khẽ để khỏi ảnh hưởng đến giờ. Nó cần làm sao cho khu vực quanh nó không viết thư cho nhau, cố gắng đến khi được hết tiết này. Khi trống đánh ba tiếng, nó thở một cái nhẹ nhõm.
– Tùng! Tùng! Tùng! – Tiếng hò reo nổi lên như sóng dậy.
*
Tiết thứ 4, là giờ văn của cô Kim Anh, cô chủ nhiệm lớp nó. Cô vào lớp khi trống đánh vừa được một phút. Và vẫn với nụ cười tươi như hôm đầu. Bọn lớp nó có lẽ nể cô nên trật tự đi chút ít. Cô nói vui vài câu trước khi vào bài học chính. Bài về “Văn học Việt Nam từ thế kỷ X đến thế kỷ XV”. Cô ghi đầu bài lên bảng. Nó đưa mắt ngắm toàn lớp để phát hiện ra những “điểm nóng”. Nhưng chẳng có điểm nóng nào cả, cả lớp chẳng có chỗ nào quá ồn và thay vào đó là kiểu nói chuyện rì rầm, lao xao dàn trải. Nó khó chịu, nhưng cũng cho đó là tạm ổn. Dù gì cũng hơn ba tiết trước.
Nó yên tâm được mười phút đầu. Rồi hai mươi phút sau cũng không có sự vụ gì đáng kể. Tiết học đã trôi qua gần hết trong bình an, nó ngồi ước giá mà tiết nào cũng được như vậy. Hoặc chí ít ra các tiết sau của cô Kim Anh cũng được như vậy. Nó chẳng dám mong hơn.
Còn mười lăm phút nữa thôi sẽ hết giờ. Sẽ trôi qua một tiết bình yên. Thư tay vẫn được viết và trao tay cho nhau trước mắt hoặc sau lưng nó, mặc dù nó đã nhắc. Nhưng nó cho thế là bình thường, học trò thì cũng phải nghịch một tí chứ, có phải Phật đâu mà ngồi như tượng được; miễn là không gây ra tiếng động. Chỉ còn mười ba phút nữa thôi, nó không ý thức nhưng mắt nó cứ thỉnh thoảng liếc đồng hồ và óc tự đếm ngược từng giây. Cô giáo đang giảng về các tác giả văn học từ thế kỷ X đến thế kỷ XV: “Trần Quang Khải”, “Phạm Ngũ Lão”, rồi “Nguyễn Trãi”. Cô đột nhiên quặt sang một chủ đề khác, kể cho lớp nó nghe một giai thoại về Nguyễn Trãi.